Cánh cửa tù đóng lại, ngày đã tắt
Những kiếp người ray rứt sống trong tù
Từ bên trong ta nhìn qua khung sắt
Ánh trăng đêm, làn sương trắng xa mù.
Đêm rùng rợn ta thấy toàn bóng qủi
Qủi giam người, loài qỉu đỏ, ma trơi
Chúng lấp ló dưới trời đêm trăng tỏ
Canh giữ tù, rình rập uống máu người.
Ta tỉnh thức giữa tha ma hoang địa
Nghe âm vang, đau buốt lóng xương gầy
Tám năm qua, chừng ấy là vô tận
Chừng ấy thời gian, gẫy cánh chim bay.
Quen với cõi trời, không còn nắng mai
Trời sáng mà sao, đêm vẫn nối dài
Tuổi ta đã quá nửa đời sương gió
Sao vẫn còn thêm, mảnh vụn tù đày.
AET Lê Tuấn
Nỗi đau buồn đã trải qua tám năm tù đày
Dưới chế độ cộng sản.
Xót Xa Phận Tù
Ta gom nước mắt, chảy thành dòng
Cho mặt đất hoá thành con sông
Cuộc vay trả, tháng năm tù tội
Như đoá hồng, nở giữa hư không.
Đời mất đi từng mảng xót xa
Chắp vá nốt, nỗi đau thịt da
Vạn ngày dài, đêm chừng mắt đợi
Kiếp trầm luân, gió bụi đời ta.
Tám năm, giấu mình trong bóng tối
Đợi lửa mặt trời, đốt cháy ngày
Tung kiếm giang hồ, như gió lốc
Nơ tang bồng, vay trả, trả vay.
Một sớm ngày mai sẽ đổi thay
Ngọn gió xoay chiều, thổi hướng Tây
Ngàm dặm lìa xa, hờn vong quốc
Từ đó ta về, sẽ dựng xây.
Lê Tuấn
Người lính QLVNCH. Một nhân chứng của giai đoạn
tồi tệ của lịch sử VN sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Ghi Chú:
Ngọn gió xoay chiều thổi hương Tây (Ý muốn nói VN sẽ xoay chiều về phương Tây)
Khi đó chúng ta sẽ trở về xây dựng lại quê hương VN