Giấy Trắng Học Trò
Thuở đó anh vừa mười sáu tuổi
Dạy em từ thuở mới mười hai
Thấy em duyên dáng nên anh đã
Mơ mộng đềm trường chuyện gái trai
Anh là hàn sĩ sống tha hương
Tuổi đời niên thiếu, thiếu tình thương
Tương tư dệt mộng bên người Ngọc
Dung nhan kiều diễm, ngạt ngào hương
Dưới ánh đèn anh ngồi nhìn em
Làm bài toán số, học Anh Văn
Em hỏi những gì anh quên mất
Chỉ nhớ em xinh tựa chị Hằng
Thời gian gần nhau trôi quá mau
Anh về dệt mộng suốt đêm thâu
Ngày mai hạnh phúc huy hoàng quá
Xây tổ uyên ương hai mái đầu
Cũng từ lúc đó biết tương tư
Biêt thương, biết nhớ, biết đợi chờ
Đến trường anh viết tên em mãi
Hết giấy mà không hết ý thơ
Gần nhau cũng chỉ được ít năm
Tốt nghiệp anh đi vào Sài Gòn
Chia tay mà vẫn không dám tỏ
Tình đầu câm nín giữ trong lòng
Em cũng nhìn anh trong bâng khuâng
Giả từ Đà Nẵng, nhớ không ngưng
Hình em tha thướt trong áo trắng
Nụ cười duyên dáng, nét cao sang
Rồi mấy năm sau cũng tình cờ
Anh gặp lại em nơi xứ người
Kỷ niêm năm xưa bừng sống lại
Tìm nhau mình lại rủ đi chơi
Tết đó mình đi chợ Bến Thành
Chợ Tết nhưng anh chẳng muốn nhìn
Vì mãi nhìn em, anh cũng thấy
Mùa Xuân đang đến giữa tim anh
Sau Tết chúng mình lại gặp nhau
Thời gian vội vả cứ qua mau
Tháng tư bảy lăm mùa ly loạn
Anh sắp xa quê, đã sẵn tàu
Em đến tìm anh lần cuối cùng
Nhìn em anh nhỏ lệ u buồn
Làm sao khi trước em không nói
Một vé phi cơ, thật não nùng!
Anh đưa em đi ăn điểm tâm
Để được nhìn em thêm một lần
Rồi mai anh sẽ rời quê mẹ
Hình dáng người xưa mãi bâng khuâng!
Trên chiếc Honda đưa em về
Chẳng biết mình đang tỉnh hay mê
Chỉ nhớ bên anh em thủ thỉ
Ra đi anh có hẹn ngày về ?
Máy bay chờ đợi ở phi trường
Anh không muốn rời, bỡi vấn vương
Chẳng muốn xa em, em có biết ?
Anh mãi thẩn thờ trong nhớ thương
Sau cơn oanh kích Tân Sơn Nhứt
Hăm tám tháng tư hết phi cơ
Anh vẫn không đành xa em được
Giới nghiêm cấm ngặt 24 giờ!
Ba mươi tháng tư ngày ly biệt
Anh bước lên tàu, vượt biển khơi
Chạy ngang nhà em không vào được
Nên nhỡ nhân duyên phí một đời !
Những ngày lưu lạc Canada
Lạnh lẽo, buồn tênh quá nhớ nhà
Nhớ nhất nụ cười duyên say đắm
Ánh mắt long lanh, đẹp hiền hòa
Anh vẫn nhớ em đến bây giờ
Người xưa cảnh cũ vẫn trong mơ
Bây giờ có lẽ em có cháu
Nhưng trái tim anh vẫn đợi chờ !
Chiều nay bất chợt gặp một người
Bạn thân của em lúc thiếu thời
Sung sướng cùng ôn từng kỷ niệm
Chuyện cũ gần nửa thế kỷ rồi!
Anh đang sống lại những ngày thơ
Thấy em duyên dáng trong áo dài
Và anh trong lớp đang ngồi viết
Tên em trên giấy trắng học trò!
Tân Văn, Montréal, Canada
ngovantan@yahoo.com
Bóng Người Xưa
Bố mươi sáu năm vẫn không quên được
Bóng hình em từ lúc tuổi đôi mươi
Hàm răng ngà duyên dáng đôi môi cười
Đã làm cho trái tim anh rộn rã
Lòng ấm lên giữa mùa Đông lạnh giá
Trời hoàng hôn mà anh tưởng bình minh!
Anh tương tư gấp mười kẻ si tình
Rất bí mật, chả bao giờ em biết!
Tên của em mỗi ngày anh mãi viết
Trên giấy học trò, lên khắp trái tim
Lúc học bài anh chỉ nhớ tên em
Và hình dung nụ cuời như phép lạ!...
Tháng tư bảy lăm hai người hai ngã!
Anh phiêu lưu nơi đất lạ xứ người
Nhưng trong mơ luôn thấy miệng em cười
Như sống thật với thuở ngày thơ dại ...
Chiều hôm nay bên trời Gia Nã Đại
Bỗng thấy hình em lòng dạ tái tê!
Đâu nụ cười xưa và mái tóc thề
Có còn chăng chỉ trong vùng kỷ niệm!
Anh lưu lạc nơi xứ người vĩnh viễn
Em suốt đời gắn bó với quê hương
Đâu nụ cười duyên dáng thuở yêu đương
Làn da trắng mịn màng răng ngà ngọc?
Lòng tê tái, nụ cười xưa đã mất!
Anh bùi ngùi ôn lại những ngày thơ
Ba mươi hai năm anh vẫn còn mơ
Dầu vẫn biết thời gian không quay lại
Anh nuối tiếc, tự trách mình vụng dại!
Biết làm sao tìm lại tuổi đôi mươi
Để cho anh say mê ngắm nụ cười
Đã chiếm trọn trái tim từ thuở đó!
Tân Văn (Montreal, Canada)
ngovantan@yahoo.com
Tiếng Người Xưa
Hôm nay là mùa Xuân bốn mươi sáu
Mình xa nhau không liên lạc với nhau
Em lấy chồng, anh lấy vợ sao đâu!
Mà mỗi đêm nổi sầu không vơi bớt
Anh vẫn nhớ nhiều đêm khuya thức giấc
Bóng hình em còn phảng phất bên anh
Ngày xa nhau, ta như lá lìa cành
Rất đột ngột nhưng lại đầy khắc nghiệt!
Ai không buồn nhớ lại ngày ly biệt
Xa một lần ân hận suốt trăm năm
Cho nên dầu em xa cách biệt tăm
Anh vẫn cố tìm em trong tuyệt vọng
Và đêm nay tâm hồn anh xúc động
Tuy không nhận ra tiếng nói của em
Nhưng anh mừng em cũng chẳng thể quên
Tên của anh vẫn còn trong ký ức
Anh nhớ rõ dáng đi em ngày trước
Từng bờ môi, từng ánh mắt ngây thơ
Mỗi khi nhìn em anh nói bâng quơ
Vì chưa dám tỏ tình yêu vụng dại
Anh nhớ quá, anh nhớ hoài, nhớ mãi
Như đỗ quyên héo hắt nhớ bạn tình
Như mùa Xuân nhớ ánh nắng bình minh
Dầu định mệnh cách chia mình oan nghiệt
Em có nghe tiếng sóng gào tha thiết
Là tiếng lòng anh thổn thức nhớ em
Dầu em ban ngày anh giữa ban đêm
Em mặt trăng anh mặt trời không gặp
Dầu khoảng cách một nửa vòng trái đất
Em mùa Xuân và anh giữa mùa Đông
Nhưng hình em anh ôm ấp trong lòng
Vẫn tha thiết như thuở mình thơ ấu
Những kỷ niệm chẳng bao giờ phai dấu
Để đêm nay trong giấc ngủ hiện về
Em của anh vẫn còn mái tóc thề
Và nét đẹp tuổi đôi mươi tinh khiết
Anh vẫn giữ mối tình em bất diệt
Suốt kiếp nầy và mãi vạn kiếp sau...
Tân Văn
(Montreal, Canada)
Nhớ
Nhớ em từng phút từng giây
Như chim nhớ tổ như mây nhớ trời
Như sông nhớ nước bồi hồi
Như hè nhớ nắng, như vôi nhớ trầu
Như thu nhớ lá vàng rơi
Như đông nhớ giọt mưa xoi sụt sùi
Như xuân nhớ đóa Mai tươi
Như bình minh nhớ mặt trời chưa lên
Như hoàng hôn nhớ bóng đêm
Như chim quyên nhớ bạn tình xa nhau
Em ơi, xin hãy về mau
Rừng thương biển nhớ núi sầu tương tư.
Anh Viết Tên Em
Anh viết tên em trên cát
Sóng vào cuốn mất tên em
Anh viết tên em trên đá
Đá mòn tên bị lãng quên
Anh viết tên em trên mây
Gió cuốn mây trời tan biến
Anh viết tên em trên trăng
Chị Hằng ghen quá xóa tên
Anh viết tên em trên sao
Sao cũng mờ sau đêm tối
Anh viết tên em trên tuyết
Tuyết tan dấu vết cũng tàn
Anh viết tên em trên thép
Thép đâu chịu nổi thời gian!
Anh viết tên em trên gỗ
Gỗ kia cũng mục có ngày
Anh viết tên em trên giấy
Thời gian làm mực mờ phai
Anh viết tên em trên áo
Giặt nhiều áo rách, tên nhòa
Anh viết tên em khắp nơi
Nhưng không nơi nào giữ mãi
Anh viết tên em trong tim
Suốt đời nằm mãi trong anh
Tân Văn, Montréal, Canada
ngovantan@yahoo.com
Thương về Ðà Nẵng
Ðứng bên ni Thái Bình Dương
Ai về Ðà Nẵng chung đuờng với tôi
Xa quê thương nhớ bồi hồi
Nhìn về phương ấy đứng ngồi không an
Sơn Trà nghe tiếng thở than
Tiên Sa thông réo, gió ngàn vi vu
Mỹ Khê vang bóng một thời
Ngũ Hành Sơn vẫn còn mời khách xa
Kim Sơn sừng sững kiêu sa
Mộc Sơn vẫn gọi mời ta trở về
Thuỷ Sơn hùng vĩ cao nghêu
Hỏa Sơn hai ngọn đứng đều song sinh
Thổ Sơn trông thật là xinh
Bao nhiêu hang dộng, là tình bấy nhiêu
Nơi tôi cùng với nguời yêu
Ðã từng đến viếng những chiều năm xưa
Thiên Long, Vân Nguyệt nhớ hoài
Hoa Nghiêm thạch dộng, Lang Hu tuyệt vời
Huyền Không Ðộng đón bao nguời
Tàng Chơn tôi đã khắc lời trăm năm
Tam Thai, Linh Ứng, Từ Tâm
Là Tam Bảo tự tiếng tăm lẫy lừng
Ai về tắm biển Thanh Bình
Thanh Khê hải sản gái xinh mặn nồng
Đưa em tlên đỉnh Hải Vân
Trường Sơn yêu Thái Bình Dương nơi nầy
Ai về Liên Chiểu, Chân Mây
Phước Tường, Hòa Khánh những ngày nhớ nhung
Quê hương xa cách ngàn trùng
Nhưng tim tôi vẫn sống cùng quê hương
Ai xa Ðà Nẵng không thương?
Ngàn năm tôi vẫn còn vương vấn tình.
Tân Văn
ngovantan@yahoo.com
Sài Gòn kỹ niệm
Sài Gòn hôm nay có vui không em?
Con đường năm xưa anh vẫn đi tìm
Cho dẫu thời gian mờ phai kỹ niệm
Thành phố thân yêu còn mãi trong tim
Sài Gòn hôm nay có mưa không em?
Nhớ những giọt mưa trên lá cây mềm
Róc rách mái tôn từng đêm hoang vắng
Mưa rơi bên này làm thương nhớ thêm
Sài Gòn hôm nay có nắng không em?
Nhớ ánh bình minh, nhớ cả nổi niềm
Nhớ thuở học trò lê chân khắp phố
Kỹ niệm ngày xưa giờ biết đâu tìm?
Ước gì Sài Gòn có anh và em
Hai đứa cùng đi, chung một nổi niềm
Sống lại những ngày ngây thơ mơ mộng
Ta đưa nhau vào hạnh phúc thần tiên
Tân Văn
ngovantan@yahoo.com