Đường Đi Không Lối
Robert Frost (1874 – 1963)
- thi hào Mỹ bốn lần đoạt giải Pulitzer (1924, 1931, 1937, 1943).
Nguyên tác: Thi hào Mỹ ROBERT FROST (1874 – 1963)
Phỏng dịch thơ lục bát: MINH SƠN LÊ
********************
The Road Not Taken
Đường Đi Không Lối
Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And looked down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;
Rừng vàng hai lối rẽ quanh
Tiếc rằng không thể loanh quanh đôi đường
Tần ngần trong kẻ độc hành
Mắt nhìn về phía xa xăm ngút ngàn
Lối mòn mất hút sau rừng
Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that the passing there
Had worn them really about the same,
Thôi đành đi ngã đường rừng bên kia
Biết đâu lại tốt hơn kìa
Lối xanh cỏ mượt dấu chân chưa hằn
Dù chân có bước qua chăng
Có mòn cỏ cũng chẳng hoang mang gì
And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.
Bình minh hai lối khác chi
Lá rơi đầy lối phủ đi dấu người
Ô, Ta làm dấu cho mai
Để còn biết lối ra ngoài rừng sâu
Ngại ta lạc giữa rừng sâu…
I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I-
I took the one less traveled by,
And that has made all the difference.
Kể ra thì cả mối sầu
Dù cho ta có về đâu trong đời
Giữa rừng hai ngã chơi vơi
Ta đi một ngã không người ai qua
Đời còn ai có như ta…
*****************
Desert places_Sa Mạc Cô Đơn
Snow falling and night falling fast, oh, fast
In a field I looked into going past,
And the ground almost covered smooth in snow,
But a few weeds and stubble showing last.
Tuyết rơi, đêm xuống vội vàng
Quay đầu nhìn lại chặng đàng đi qua
Dưới chân tuyết trắng như hoa
Một vài nhánh cỏ vươn ra cuối mùa
The woods around it have it—it is theirs.
All animals are smothered in their lairs.
I am too absent-spirited to count;
The loneliness includes me unawares.
Rừng đầy tuyết trắng đong đưa
Thú rừng hoang đã ấm vừa trong hang
Sợ hồn lạc lõng đêm hoang
Niềm cô đơn vẫn ngập tràn chẳng hay
And lonely as it is, that loneliness
Will be more lonely ere it will be less—
A blanker whiteness of benighted snow
With no expression, nothing to express.
Cô đơn ngự trị thật đầy
Cô đơn cho lắm cũng phai nhạt dần
Một vùng tuyết trắng mênh mang
Mịt mờ chẳng thấy rõ ràng cảnh chi.
They cannot scare me with their empty spaces
Between stars—on stars where no human race is.
I have it in me so much nearer home
To scare myself with my own desert places.
Không gian trống rỗng sợ gì
Loài người đâu có trên vì sao xa
Cô đơn hơn lúc gần nhà
Sợ rằng còn cả một sa mạc buồn.
********************
Stopping By Woods On A Snowy Evening
Dừng Bước Bên Rừng Chiều Đông
Whose woods these are I think I know.
His house is in the village though;
He will not see me stopping here
To watch his woods fill up with snow.
Rừng ai đây tôi biết rồi
Nhà ông chẳng mấy xa xôi làng này
Ông đâu hay tôi dừng đây
Ngắm khu rừng với tuyết đầy trên cây
My little horse must think it queer
To stop without a farmhouse near
Between the woods and frozen lake
The darkest evening of the year.
Ngựa tôi chừng thấy lạ kỳ!?
Nhìn quanh chẳng thấy trại gì nơi đây
Hồ băng, rừng giá lạnh đầy
Chiều hôm tối nhất năm vây phủ trời.
He gives his harness bells a shake
To ask if there is some mistake.
The only other sound’s the sweep
Of easy wind and downy flake.
Ngựa rung tiếng nhạc như lời
Nhắc rằng bước đã lạc nơi muốn tìm
Chỉ còn là tiếng thì thầm
Tuyết rơi rơi nhẹ từ trăm năm chiều
The woods are lovely, dark and deep,
But I have promises to keep,
And miles to go before I sleep,
And miles to go before I sleep.
Rừng ơi, em thật yêu kiều
Nhưng vì ước hẹn nên chiều phải đi
Dặm dài tiếp bước ngựa phi
Ta đi để tới trước khi đêm về.
MINH SƠN LÊ