Nov 21, 2024

Thơ mới hiện đại VN

THƠ VÕ PHIẾN
Võ Phiến * đăng lúc 05:14:03 PM, Jan 05, 2024 * Số lần xem: 2743
Hình ảnh
Võ Phiến
#1
Đến

Mải miết ra đi, đâu tính đến
Đến nơi nào?
Bảy tám mươi năm, rồi cũng đến
Đến rồi sao!

Sự Chờ Đợi


Nó không hình không sắc
Tuyệt không có tiếng có lời
Nó không có gì. Chỉ là một sự chờ đợi lặng lẽ
Thế thôi.

Nó là sự chờ đợi từ vô thủy đến vô chung
Ai nấy lần lượt đến với nó, không ai gặp nó
Tất cả đều hướng về nó, như hướng về ý nghĩa cốt tủy của chính mình
Tất cả đi về hướng nó. Nó chờ.
Nó chờ một con kiến, nó chờ một con voi.
Nó chờ một hạt bụi, nó chờ một đoàn quân.

Trên dòng thời gian đang trôi, những kẻ xanh mặt bảo nhau: 'Nó chờ.'
Những kẻ mặt xám như tro bảo nhau: 'Nó chờ đấy.'
Những kẻ run rẩy, tắc cổ, nghẹn họng thì thào: 'Sắp rồi. Nó thôi.'
Trông cái nắn ngoài song cửa, tôi nghĩ: Nó đang chờ.
Nhìn chiếc răng em trắng muốt, tôi thầm nghĩ: Nó đang chờ.
Mắt nhìn con chữ đang thành hình trên giấy, tôi kêu thầm trong trí nhớ: Nó đang chờ.

Sự chờ đợi không lời mỗi lúc một thiết tha
Và mỗi khẩn trương.

Tạ Từ Thân Xác


Ta đến từ đâu, đâu biết được
Đến đây được biết có Mình thôi
Gặp nhau từ thuở ban sơ ấy
Quấn quít nhau không một phút rời.
Tiền thân dù có dù không có
Ta có Mình khi ta có đời
Có Mình, ta có luôn trời đất
Đã tuyệt vời chưa Thân Xác ơi
Một hớp trà thơm, dăm cánh bướm
Là ơn đôi mắt với vành môi.
Ngẫm ra nước biếc cùng mây trắng
Cùng núi cùng sông trải khắp nơi
Nghìn triệu âm thanh muôn vạn sắc
Xác thân vũ trụ đấy mà thôi
Xác thân kề cận cùng thân xác
Vũ trụ cùng ta đôi xứng đôi
Vầy nhau một trận cho tơi tả
Cho lăn lóc đá mẩn mê đời
Trăm năm một kiếp lâu chi mấy
Mà đắn mà đo tiến lại lui
Là sắc là không, hình tướng ấy
Dẫu cho hư ảnh cũng là vui.
Thân Xác tha hồ bao nhiếc móc
Mỗi phân da thịt một linh hồn
Có ai ngửa cổ cười sung sướng
Cổ trắng ngần, ôi... muốn chết luôn
Có ai hất tóc qua vai ấy
Mà đây xao xuyến cả tâm hồn
Bâng quơ một nụ cười ai nở
Làm ai ngồi đứng mãi bôn chôn
Ơi gót chân son từng bước đỏ
Ơi búp tay quỳnh ngón thon thon
Nõn nà một khối: tòa hoan lạc
Nuốt lấy nguồn vui, hôn lại hôn.
Ấm hơi Thân Xác từng quên cả
Hư vô lạnh lẽo buốt càn khôn.
Sáu mươi năm lẻ trên trần giới
Ta luôn có Mình, Mình có ta
Rồi đây cách biệt - muôn đời biệt -
Bỏ tai bỏ mắt ta đi xa
Ta đi xa tít ngoài nhân thế
Ta gởi Mình nơi lòng đất già
Hình hài không có, đời không có
Ta có gì chăng để gọi ta?
Rồi ta sẽ nhớ về mây nước

Nhớ trời đầy bướm đất đầy hoa
Nhớ con suối lượn con chim hót
Nhớ giọt sương mai ánh nắng tà.
- Lang thang đâu đó ngoài vô tận
Một mảnh linh hồn nhớ thịt da.

Thu Ca


Tháng chín rồi
Ngày mỏng quá ngày ơi
Sắc xanh là sắc da trời
Mong manh là khói lặng lời là mây
Cả một ngày thong thả đếm từng giây
Chân trời rộng li ti từng sợi liễu
Đường cát trắng có trúc gầy yên yếu
Mặt hồ im nước biếc lại muôn xanh
Mình ta đi thấp
Dưới dãy tùng vút cao
Trong bụi con ong bầu
Còn say bên đóa hoa tàn cuối thu
Ta về quạnh quẽ trước sau
Người đi đất hút thấy đâu bóng người
Trời cao xóm nhỏ
Vườn ngõ trống trơ
Mình ta với một mình thu
Thu nghiêng tai ngóng bước thu chìm chìm
Ta say vắng vẻ im lìm
Nghiêng tai nghe rớt tiếng chim lưng trời.

Vườn Xưa


cách đây chừng một kiếp người...em có nhớ
một ngôi nhà
hôm bắt đầu cuộc sống chúng ta
em nhớ chứ ? cái đêm dài kỳ lạ
gió định đến, chợt ngập ngừng, rút lui êm ả
suốt một đêm cây lá nén hơi
tàu chuối toan trở mình, nghĩ lại , bèn thôi
trời gần sáng mới có mưa rón rén
những sợi nhỏ li ti vừa rơi vừa thẹn
thấm ướt mái nhà chẳng một ai hay
hôm ấy, trời chưa kịp chuyển sang ngày
chúng ta đã nhẹ nhàng lách ra khỏi cửa
ta cẩn thận thế mà chúng đều biết cả
sự ngạc nhiên đã đón đợi đầu hè
với cặp gà đứng giương mắt tròn xoe
giọt nước đọng giữa mỗi lòng bụi cỏ
cứ nhấp nháy tinh ranh, làm em mắc cỡ
chúng âm thầm , yên lặng ,có ngờ đâu
chúng đều biết rằng ta mới...biết nhau
em kêu khẻ ‘ ớ đằng anh, quá xá’
quả có thế, cùng biết nhau, biết cả
tôi với em, với gà vịt, với ngôi nhà
tưởng chừng như một thịt một da
trong đêm tối người thiết tha rạo rực:
ngọn rau vườn nao nức bén chồi non
đêm người lo héo hon táo tác:
sáng ngày ra, phờ phạc cả mây trời
cùng một mạch cảm xúc chạy tuột từ lòng đất tới tim người
nhà quạnh vắng, lũ ruồi buồn nắng xế
trưa đều đều kể lể tiếng chim cu
về một nỗi nhịp đời ngao ngán
trên mảnh vườn xưa thảy đều bầu bạn
trên mảnh vườn xưa muôn vật một linh hồn

nơi vườn xưa những bồn chồn dữ dội
những mùa nam gió thổi suốt đêm ngày
gió thổi ì ầm đất lở đá bay
thổi rỗng huyếch những đêm trăng lồng lộng
trời đất say sưa, điên cuồng sự sống
ôi bao nhiêu mùa nắng, mùa nam
bao nhiêu đêm chúng ta không ngủ không nằm
đặt lưng xuống lại chờn vờn nhỏm dậy
người thấp thỏm, gió ào ào vùng quẫy
nằm xuống ư ? lỡ hụt mất thì sao ?
ồ, không, không.không ai muốn hụt một cơn gió nào
tôi muốn nghe từng trái dừa rơi rụng
tôi muốn đếm mỗi tàn cây thét rống giữa canh khuya
chiếc chiếu to dãy đành đạch trước hè
tôi muốn thấy giữa đồng không ánh trăng hoảng loạn
muốn tham dự vào mọi trò hung hãn
của đất trời
bao nhiêu lần gió dữ hút tôi
trong buồng kín bỗng nghe cuồng nộ
tôi vùng lên tung gió xông ra
nháo nhác trông, tưởng nghiêng ngửa sơn hà
may biết mấy, trăng vẫn còn nguyên đó
trăng vời vợi giữa càn khôn lộng gió
trăng nhìn tôi: trăng đó có tôi đây

trên mảnh vườn xưa, giờ tan tác mây bay
giờ nơi đó là gò hoang ? là ruộng lúa ?
là hang cáo ? ngách chồn ? lơ thơ cỏ úa ?
giờ đêm đêm vò võ thâu canh
trăng thẩn thơ giương con mắt lạnh tìm
kiếm một mình
của chúng ta một thời đã mất
còn chúng ta, em ơi, hãy quên tất, quên tất
thời gian đắc thắng đang cười khành khạch sau lưng
thời gian đuổi ta, mép nước đã gần
quên đi, quên đi, em. Nhớ làm chi nữa ?
trên mảnh đất vườn xưa đất lại nguyên chất đất,
đá trở về phận đá...
em ơi, đất đá xưa đã trút cạn linh hồn

Về


Ra đi tuổi chẳn năm mươi
Năm mươi tuổi nữa nào nơi ta về
Ngàn năm mây trắng lê thê

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.