Nov 21, 2024

Thơ xướng họa

Men Thu I
Hà Thượng Nhân & Huệ Thu * đăng lúc 12:20:07 AM, Dec 10, 2010 * Số lần xem: 2588
Hình ảnh
#1

bài xướng:
 


 

Gửi Huệ Thu
Tác Giả
Đầu Non Mây Trắng


Nhớ Đà Lạt ngậm ngùi cay đắng,
Từ ngàn năm mây trắng còn bay.
Ngàn năm vẫn tấm lòng này,
Mà sao trang sách thêm dày dặn thơ ?
.......
Nhớ cô bé trước tờ giấy mới,
Nét mực xanh phơi phới ân tình
Trước song ai đứng một mình ?
Bên kia con dốc có hình bóng ai ?

Đêm thao thức, thức hoài chẳng ngủ,
Nói là yêu, chưa đủ là yêu,
Đứng ngồi, thôi sớm lại chiều,
Ngày xưa đãy gấm khăn điều vắt vai.

Hạt mưa nhỏ đường dài vô tận
Nghĩ đến người, vừa giận vừa thương.
Tại sao lại đứng bên đường ,
Tại sao thư viết lại vương trước nhà ?

Tại sao để người ta trông đợi,
Trong tấc gang vời vợi ngàn trùng !
Chao ơi ! Thương đến vô cùng,
Làm sao nói hết nhớ nhung hở người ?

Dù muốn khóc, vẫn cười giả lả,
Thiếu một người tất cả đều dư
Trời ơi chỉ mấy trang thư,
Mà sao nước mắt tuôn như thế này ?

Yêu là thế, đắng cay là thế,
Bỗng từ đâu một kẻ giữa đường,
Chưa hề nói đến yêu thương,
Mà rồi chung gối, chung giường chung chăn.

Cuộc duyên nợ bảy năm ngắn ngủi,
Buồn riêng ai, mà tủi riêng ai ?
Hồn người bên dưới tuyền đài,
Thấu chăng giọt lệ ngắn dài thâu canh,

Đành uổng cả ngày xanh, tuổi trẻ,
Ly rượu buồn san sẻ riêng ta.
Thơ như máu, lệ mình pha,
Cửa thiền khép, mở cũng là riêng tư !

Thôi chân giả thực hư cũng một,
Ta ơi ta ! Dại dột chưa ta !
Vừa gần đã tưởng như xa,
Vừa qua đã tưởng như là cố nhân !

Khi Tổ Quốc muôn phần nguy khốn,
Yêu Quê Hương mà trốn Quê Hương .
Tự do chỉ có một đường,
Bốn phương chỉ có một phương thanh bình !

Liều má phấn lênh đênh biển cả,
Bao hãi hùng khó tả thành thơ.
Thương Kiều chân vướng bùn nhơ,
“ Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu ”

Thân lưu lạc bắt đầu làm lại,
Chữ văn chương trót dại đa mang,
Nhưng rồi tất cả dở dang,
Trọng nhau càng trọng lại càng phải xa.

Con thơ dại tạm đà thành đạt
Ngẫm cuộc đời như hạt sương mai.
Thì về vun chậu bonsai,
Nuôi con anh vũ, gây vài cụm lan

Có cành liễu trước làn gió lạnh,
Có bông quỳnh hiu quạnh đêm trăng.
Có trong ly rượu bất bằng,
Chuyện nay lại cứ tưởng rằng chuyện xưa.

Có hoa dại xuân vừa chớm nở,
Có cỏ xanh hớn hở đường chiều.
Có người đãy gấm khăn điều,
Vắt vai thấy có rất nhiều thi ca.

Người sóng nước vào ra thư thái,
Sao lời thơ tê tái canh trường ?
Muốn thương mà chẳng dám thương,
Muốn yêu mà lại như dường ngẩn ngơ.

Rót ly rượu bất ngờ ướm hỏi,
Người nhìn ta vời vợi xa xăm.
Đâu vì một chút tiếng tăm ?
Hình như duyên nợ ngàn năm vẫn chờ !

Ôi ! Nghĩ lại bây giờ mới biết,
Lòng chúng mình tha thiết vì nhau.
Chia nhau chung một nỗi đau,
Nắm tay chung một mối sầu cổ kim.

Tưởng tri kỷ chỉ tìm, khó thấy,
Một cuộc đời biết mấy nắng mưa.
Hỏi anh, anh đã hiểu chưa ?
Hỏi em, em tóc cũng vừa chớm xuân.

Lại cứ rót mấy tuần rượu chát,
Lại vì nhau bát ngát thơ xanh,
Và em, và nữa lại anh,
Bỗng dưng ta lại hóa thành trẻ thơ.

Nhớ từng phút, ngẩn ngơ từng phút,
Mỗi chia tay heo hút đường về.
Chưa từng thốt một lời thề,
Suối tương tư ấy đã kề cạnh ta.

Em nếu trước vốn là tiên nữ,
Thấy trần gian còn chữ yêu thương.
Ta từ nửa kiếp tơ vương,
Thử liều sợi chỉ văn chương buộc mình.

Mây hết trắng lại xanh man mác,
Giọt sương trong lác đác vườn hoa.
Ngọc lan em ngắt tặng ta,
Nửa đêm sực tỉnh thiết tha nhớ người.

Người phone lại, người cười, người nhắc
Một trăm câu hứa chắc nghe anh,
Trăm câu với tấm lòng thành
Đêm nay mộng hẳn là xanh bất ngờ !


Hà Thượng Nhân
San Jose, 07 27 98



Bài Họa

Một nỗi nhớ ngậm ngùi cay đắng
Một niềm đau áo trắng ai bay
Ai từng đứng giữa chốn này
Viết thơ, trời thảm đất dày vì thơ

Thơ ai gửi xanh tờ giấy mới
Để lòng ai phơi phới ân tình
Để ai ? Mình lại hỏi mình !
Dưới triền dốc ấy như hình có ai

Dỗ giấc ngủ, mắt hoài không ngủ,
Chưa nói gì cũng đủ mình yêu
Ôi thôi vừa sớm lại chiều,
Còn ai đãy gấm khăn điều vắt vai ?

Gần gủi quá mà dài vô tận
Biết tại ai ? Vì giận mà thương
Người như chẳng đứng góc đường
Tại sao thơ ấy lại vương trước nhà ?

Nếu như thể người ta chờ đợi
Thì dẫu cho vời vợi muôn trùng
Có ai san sẻ cho cùng?
Lòng người người có nhớ nhung không người?

Nâng chén rượu, ta cười gió lả
Ta mời ai, mời cả đêm dư
Về đây ngồi đọc tâm thư
Để lau nước mắt ướt như khăn này?

Chữ Tình Ái chua cay là thế
Tại làm sao có kẻ giữa đường
Không yêu, không nhớ, không thương
Không quen không biết chung giường chung chăn

Tuy là chỉ mấy năm ngắn ngủi
Thương cho ta mà tủi cho ai !
Người ơi ở dưới tuyền đài
Vì sao ta lệ vắn dài năm canh?

Nhớ những tối, đầu xanh tuổi trẻ
Mối tình si người sẻ cho ta
Má đào từ ấy phôi pha
Tưởng chung mà vẫn cũng là riêng tư

Thôi thì thực thì hư cũng một
Người ta còn dại dột - nữa ta?
Đường trần muôn vạn cách xa
Mà như cứ tưởng người là ân nhân

Khi nước mất góp phần cùng khốn
Trời ơi trời! Phải trốn Quê Hương
Ngàn con đường, vạn con đường
Chỉ còn có mỗi một phương yên bình!

Liều cuộc sống lênh đênh biển cả
Cảnh vượt biên sao tả thành thơ?
Một khi đã vướng bùn nhơ
Thì điều oan khốc dễ chừa mình đâu !

Thua thì chịu quay đầu nhìn lại
Nợ thi ca trót dại còn mang
Cuối cùng dở dở, dang dang
Càng gần lại thấy lòng càng thêm xa

Chút con nhỏ giờ đà thành đạt
Nhìn giọt sương mấy hạt ban mai
Ta về săn chậu bonsai
Nuôi chim nuôi cá, chăm vài chậu lan

Cành liễu ngã theo làn gió lạnh
Bông quỳnh thơm hiu quạnh giữa trăng
Ở đâu còn cánh chim bằng
Chuyện nay chép lại tưởng rằng đã xưa !

Chung quanh đó hoa vừa mới nở
Ôi mùa Xuân hớn hở chiều chiều
Gặp người muốn nói đôi điều
Mà sao lại thấy rất nhiều thi ca

Người, ai nhỉ? Vào ra thư thái
Tiếng hạc nơi quan tái canh trường
Ôi chao là nhớ là thương
Bỗng nhiên sao lại như dường ngu, ngơ

Tình cảnh ấy bấy giờ ai biết
Ai nhớ nhau tha thiết cùng nhau ?
Tài hoa nghĩ lại càng đau
Chẳng qua thì cũng mối sầu cổ kim !

Kẻ tri kỷ đã tìm phải thấy
Đừng kể chi đã mấy nắng mưa
Tri âm ai đã biết chưa
Rằng ta đâu nữa khi vừa vào xuân?

Trông rồi đợi hàng tuần chua chát
Thơ vì nhau lại ngát màu xanh
Vòng tay muốn nói thưa anh
Chưa chi nghe đã trở thành lời thơ

Trong giây lát ngu ngơ đôi phút
Não nùng chưa hun hút ai về
Không còn đâu nữa tóc thề
Để mình quấn lại người kề bên ta

Ta mới đó vừa là thiếu nữ
Chữ nào hơn được chữ yêu thương
Lưới tình khi đã trót vương
Cũng là món nợ văn chương cột mình !

Thư những lá màu xanh man mác
Ngôi sao trời lác đác như hoa
Người mà còn nhớ đến ta
Thì ta ta cũng thiết tha vì người !

Ta tinh nghịch vừa cười vừa nhắc
Anh hứa rồi hứa chắc đi anh
Trăm câu phải viết cho thành
Để ta nhớ mãi màu xanh bất ngờ.

Huệ Thu
7 28 1998




 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.