Gửi Trần Khải Thanh Thủy
Buồn thì ta đã buồn rồi
Hôm nay buồn nữa cuộc đời mất vui
Thơ HT
Qua mấy bức thư Thanh Thủy gần đây gửi cho tôi, và qua cuộc phỏng vấn với Phùng Mai. Tôi thấy câu chuyện về “tiền bạc” cũng tạm yên và giải tỏa phần nào! Ðó là những kỷ niệm buồn ! Những lằn roi đau cho cả chúng ta phải không ?
Mây mù tuy tạm tan, chúng ta cũng nên gạt nó sang một bên để đón một bầu trời sáng rạng, Mong còn sức để lo làm những chuyện khác nữa chứ ! Phải không Thanh Thủy ? - Tôi nghĩ chuyện đã qua rồi cũng nên xếp lại , nước chảy qua cầu mà, hy vọng thời gian sẽ hàn gắn những đỗ vở buồn đau đó... ! Công cuộc tranh đấu còn dài và còn nhiều những trở ngại đang rình rập đợi chờ đổ ụp lên đầu chúng ta, nếu chúng ta thiếu khôn ngoan....
Tôi xin được pháp trở lại câu chuyện một chút qua sự nhận biết của tôi , của phần cá nhân tôi, kể lại cho Thủy nghe một lần rồi xin hãy quên đi, cố quên đi . Chuyện xảy ra mỗi người đau một cách khác nhau, sự mất mát trong lòng cũng khác nhau. Tôi nghĩ đây chỉ là những sự hiểu lầm nhau , giữa chị Bích Huyền và anh Song Nhị, nhưng đã kéo theo những đám mây mù, vây bủa cả chúng ta... Ngày hôm RMS Viết Từ Hang Ðá... Vợ chồng anh SN ,mời bốn chị em chúng tôi về Nam Cali : Chị Diễm Hương và các anh Trần Hùng đi xe riêng từ Sacramento , chị Ngọc Bích cũng đi xe riêng . Tôi Huệ Thu, Lê Diễm, anh Diên Nghị ngồi cùng xe với vợ chồng SN (chị SN phải bỏ hai ngày làm overtime vì là thứ Bảy, bỏ hai ngày làm cuối tuần là mất cả 4 - năm trăm đô la như chơi) Do con trai lớn của anh SN lái.
Chúng tôi tự túc xuống Nam Cali, tiền ăn ở chúng tôi phải tự lo lấy...
Hôm RMS, Huệ Thu ở lại cho đến khi sánh bán xong, phần văn nghệ bắt đầu thì HT được mấy người bạn rủ đi San diego rồi sang Mexico chơi . Tôi ở dưới đó mấy ngày sau mới về .Khi về đến San Jose, ghé vào nhà SN thì mới hay câu chuyện đang bị chị Bích Huyền làm um sùm, và chị BH dòi chúng tôi phải có mặt tại Nam Cali trong vòng 48 tiếng đồng hồ (theo lời kể của anh SN) để giải thích với chị tại sao chưa chuyển tiền cho TKTT ? Còn có những Websites viết những cái tựa thật vô học và kinh khủng : Trần Khải Thanh Thủy Ðã Ở Tù Còn Bị Hiếp Dâm . Ý muốn nói chúng tôi cướp tiền bản quyền sách của TKTT ! Chỉ đọc cái tựa đã lạnh cả người !
Khi quyển sách chuẩn bị để in, anh SN có họp mặt chúng tôi để in tên ban phát hành sách vào trang sau (Bích Huyền, Ngọc Bích , Huệ Thu và Lê Diễm), lúc đó chúng tôi (thiếu mặt chị BH vì chị ở xa còn chị Diễm Hương thì vào nsau khi BH ra) có đề cập là số tiền bán sách, sau khi trừ tiền in ấn, số còn lại sẽ tìm cách gửi về cho tác giả, mà phải gửi từ từ qua bà cụ . Và anh SN sẽ trích ra 2 nghìn đô la , dù bán sách được hay không cũng gửi đến chị như tiền bản quyền, số tiền này sẽ gửi đến khi chị ra tù.
Chúng tôi đã bàn đến chuyện phải lo tranh đấu như thế nào, xin tòa đại sứ Mỹ tại Việt Nam giúp đỡ chị, can thiệp cho chị sớm ra khỏi nhà tù và sẽ tìm cách lo và xin cho chị được sang Mỹ để chữa bệnh, chị Diễm Hương, chị Ngọc Bích rất sốt sắng trong việc này (Diễm Hương đã gặp và trao quyển VTHDNLCD tận tay ông đại sứ Mỹ, chị Ngọc Bích cũng đến gặp bà Khúc Minh Thơ, trình bày vấn đề của chị và tặng sách, Huệ Thu cũng đã đi gặp một số Bác sĩ hỏi cách thức để lo xúc tiến...) Anh Song Nhị còn sốt sắng hơn là phải can thiệp làm sao cho TKTT được sang điều trần trước quốc hội Hoa Kỳ.....
Nhưng cơn bão đã đổ ụp xuống, vì chúng tôi không ngờ, không đề phòng nên đã bị ướt loi ngoi ! Bây giờ thì mọi việc phải dừng tay để tránh những cơn bão táp!
Có lúc tôi bực mình đến nỗi đã đề nghị đốt hết mớ sách cho nhẹ chuyện.
Vào ngày 13 tháng 10, 2007, chúng tôi : Song Nhị, Diên Nghị, Ngọc Bích Huệ Thu và Lê Diễm đã ngồi xe thẳng xuống Nam Cali. gặp chị BH theo email chị bảo là chị chỉ rảnh và tiếp chúng tôi trong vòng từ ngày 13 đến 16 tháng 10 mà thôi... Chúng tôi vội thu xếp việc nhà để cùng xuống Nam theo lời yêu cầu của chị BH . Trước khi đi chúng tôi đã gặp nhau và hội ý là kỳ này xuống Nam Cali, yêu cầu anh Song Nhị dù có lỗi hay không cũng phải xin lỗi chị BH một câu, và trao chị BH 3 ngàn tiền mặt như chị yêu cầu, (mấy hôm trước Việt Hải có chuyển cái e mail của chị gửi cho HT nói anh SN phải giao cho chị 3 ngàn đô tiền mặt vì chị nói nếu nhận check thì phải bị đóng thuế ! Ở Mỹ đồng tiền nào nhận được mà không thuế!) rồi sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật giải tỏa mọi hiểu lầm rồi chia tay ra về ... Thế nhưng, cái chữ nhưng này thật lôi thôi và phát sinh nhiều chuyện ẩm ương không ra ngô ra khoai gì cả:
4 : 30 giờ sáng chứng tôi gặp nhau ở nhà anh Song Nhị , và 5 giờ AM là bắt đầu lên đường , tính sẽ có mặt tại Nam Cali trước giờ trưa, tính đến đó ghé thăm một người bạn cũng trong ban tổ chúc RMS hôm nọ , sẽ cùng ăn bữa trưa và đến 3 hay 4 giờ chiều sẽ có cuộc họp báo cùng với chị BH. Ai ngờ hôm đó có tai nan xảy ra tại dường hầm (tunnel) xa lộ xuyên bang I 5, có đến hơn mười chiếc xe đụng nhau và bốc cháy và có người tử nạn trong đường hầm xuyên sơn áy.... thế là chúng tôi 5 người bị kẹt đường ngồi trong xe ngoài lộ hơn 5 tiếng đồng hồ, mãi về sau theo đường nhỏ vòng vèo mãi đến 5 giờ chiều mới đến được điểm hẹn tại Nam Cali... Thanh Thủy thử tưởng tượng ngồi trên xe cả ngày như thế . xe kẹt giữa đường nắng chang chang, hai bên là đồng không mông quạnh, trước sau thì nghìn nghịt xe là xe, lúc ấy lỡ cơ thể đòi hỏi chuyện “phế thải vệ sinh” cũng phải ráng... ôm bụng kêu trời !
Khi dến điểm hẹn, vừa chào mọi người xong là các anh SN , DN ra họp trả lời các câu hỏi của báo chí ngay vì mọi người chờ trên mấy tiếng đồng hồ ... vừa đói vừa lạnh...,
Chị Bùi Bích Hà cho biết bà BH tuyên bố đau không đến dự, sau đó phái đoàn CN diện thoại xin được phép đến thăm chị BH nhưng chị bảo chị bệnh không muốn tiếp khách ! ... thế là buổi họp báo bỏ túi này lại không có chị , đúng là chả ra làm sao ! Công toi ngồi trên xe hơn 12 tiếng đồng hồ trời ạ !
Sau khi trả lời những câu phỏng vấn của báo chí và trình những bản copy biên nhận gửi tiền , anh SN và DN mời mọi người ở lại ăn một bữa cơm thân hữu tại nhà hàng cơm chay của anh Lý Kiến Trúc, Ăn xong chúng tôi lại lên xe trở về San Jose, trời thì tối, lại phải đi đường vòng, đường lạ, vì tai nạn trong đường hầm trên xạ lộ I 5 vẫn chưa dọn dẹp (phải mất gần cả tuần mới dọn xong vì các xe bị bốc cháy trong đường hầm). Chúng tôi lạc lên lạc xuống, vòng tới vòng lui đến Ấy giờ sáng thì về đến bến San Jose ! Về đến nhà, mở e mail thấy bọn người đánh hôi vẫn chưa tha cho SN và CSTVCN, họ vẫn còn tiếp tục lên Net sỉ vả không tiếc lời với SN và DN.
Lại tiếp tục những đánh phá gay gắt... CSTVCN lại phải mở một cuộc họp báo tại SanJose...
Một sự thật khôi hài khi anh SN bỏ công sức bỏ tiền in sách cho TKTT, (có trả tiền bản quyền cho tác giả) lại bị ngươi ta gọi là Thằng Ăn Cắp , TKTT Thì ở tù còn bị Hiếp Dâm... gọi bốn người chúng tôi là bốn cái “nhồn” trâu ...! Ới ơi ơi !!!! Ơi hời !!! Những lời lẽ thiếu văn hóa như thế đã dành cho chúng tôi ! Còn gì để nói lên hết những cay đắng của những người tha thiết với văn học, với văn chương với công cuộc đấu tranh cho nhân quyền cho tư do trong nước ? Thử nghĩ gia đình chúng tôi sống như thế nào khi mà những kẻ đánh hôi nhảy chồm chỗm lên và mạt sát chúng tôi không tiếc lời ...!
Tôi quả ngán ngẩm , chỉ muốn bỏ cuộc mấy lần đòi thiêu hủy quyển sách, nhưng một cụ cao niên bảo đừng mắc lừa Cọng Sản, mình thủ tiêu cuốn này thì chúng nó mừng lắm!
Tôi lướt sơ qua để Thanh Thủy hiểu phần nào câu chuyện để thông cảm nhau hơn . Chúng tôi đã từng nói : chúng ta làm việc thật lòng và trong sáng , vì quyển sách, vì TKTT... rồi ra người ta sẽ thấy và hiểu chứ .... Nhưng khi trong đầu một người đã bị những thành kiến, những sai trái hiểu lầm bủa vây và ngự trị rồi ... thì đâu còn chỗ trống nào trong đầu để nhận một lời giải thích , dù giải thích đó đúng đến đâu, trung thực đến đâu!
Chỉ còn mong thời gian soi rọi ánh sáng vào họ mà thôi !
Chúng tôi lại lên Sacramento RMS TKTT, nhung vì cái vụ chị BH “đắp mô” ở Nam Cali nên buổi RMS sau kém hơn ở Nam Cali. Các anh chị bên CSTVCN đã book vé máy bay sang Texas RMS vào ngày 29 tháng 3 nằm 2008, khì hay tin CN sắp qua Texas RMS, chị BH lại tung cái thư của TKTT viết riêng cho chị ấy nói chưa nhận được đồng nào từ CN lên Net , phóng tất cả các diễn đàn với cái tựa là Cội Nguon chưa hề gửi tiền cho TKTT, thế là nhiều người lao vào cơn bão lần hai , xỉ vả SN và CSTVCN... và câu chuyện xảy ra như Thủy biết đấy.
Khi hay tin TKTT được tha, anh SN vội Tel.cho HT và hỏi : Chị Huệ Thu biết tin gì chưa ? Tôi hỏi : tin gì ? Anh vui vẻ : TKTT được thả rồi ...! Anh SN gọi mọi người quan tâm đến TKTT và báo tin mừng, lúc ấy tôi thấy anh SN quả đã coi TKTT như một người em gái cật ruột của mình vậy . Anh SN nghe tin Thanh Thủy được thả, nhìn nét mặt thấy niềm vui tỏa ngời... Từ sau chuyện RMS ở Nam Cali, tôi thấy anh SN lúc nào cũng có vẻ bực doc và cáu kỉnh thế mà từ hôm nghe tin TKTT được thả, anh ấy mời chúng tôi đến nhà ăn mừng và lo hỏi chị Triều Nghi nhờ người gửi 2 nghìn đô về Hà Nội trao tận tay cho Thanh Thủy , chiều hôm đó tôi nhớ chúng tôi còn Tel. cho Thủy và cả mấy người chúng tôi: Song Nhị, Diên Nghị, nhà thơ Tú Lắc tức Cung Diễm và Huệ Thu đã thay phiên nói chuyện Với Thanh Thủy , chị Thủy còn nhớ chứ ! Chúng tôi có giữ cuộn băng thu buổi nói chuyện qua điện thoại đó .
Ấy vậy mà chỉ sau đó không lâu thì sóng gió lại nổi lên ! Chị Bích Huyền tung cái e mail TKTT nói chưa hề nhận được đồng tiền nào từ Cội Nguồn ! Anh SN goi Tel. cho tôi , lời nói như nghẹn trong cổ họng: chị HT ơi ! Tôi không hiểu gì cả , tôi mới nhận được cái e mail từ chị BH. Trong Mail đó TKTT nói chưa hề nhận được đồng nào từ CN ! Tôi nói xin anh bình tỉnh và gửi cho tôi xem cái mail đó ! Khi độc cái mail của TKTT gửi cho BH . Tôi cũng thật ngạc nhiên không kém vì mới hôm trước khi Diện đàm với chị chị cảm ơn rối rít vì đã nhận được tiền , sao hôm nay lại ... lại như thế này ? Chỉ có trời mới biết ?
Trong những ngày qua tôi thấy anh SN rất buồn và bực dọc . Hôm chị Ngoic BÍch, Lê Diễm và tôi cùng đn nhà anh, anh nói cái email này là lằn roi đau mà TKTT đã quất vào anh , đau hơn cả lằn roi đau mà chị BH đã quật lên anh trước kia.
Chúng tôi cũng buồn lây với nỗi buồn và sự mất mát lòng tin này. Ðang định viết thư phân trần với Thanh Thủy thì tôi lại nhận thêm một nhát dao đâm từ anh Ðỗ Bá Tân chồng chị viết cái email nói chúng tôi “thao tác” , “chế tác” mấy cái “chứng từ” biên nhận có gửi tiền từ các công ty chuyển tiền, còn bảo tôi có mắt mà không có tròng !.... Chúng tôi lúc ấy quả như đang trên trời rơi xuống vậy ! Tôi còn nhớ có buổi chiều mưa chị Ngọc Bích đi gửi 200 đô cho bà cụ, bị công ty gửi tiền trả lại chị chạy sang nhà tôi chìa cái giấy họ viết rõ ràng là công an không cho nhận, sau đó chị chạy qua chỗ khác và gửi được và chị cũng đưa biên nhận cho tôi xem... Chúng tôi không dám gửi nhiều một lần, và cũng không dám để tên một người gửi vì sợ Thanh Thủy bị công an làm khó dễ ... Ở bên này chúng tôi làm giả (chế tác) mấy cái biên nhận đó thì có mà đi tù. Ông chồng chị cứ làm như xứ mỹ này là xứ Cộng sản Hà Nội vậy ! Thiệt là hết chỗ nói !
Sự thật nếu câu chuyện xảy ra mà chị BH gọi Ðiện thoại hỏi riêng anh SN, và giải quyết với nhau thì có lẽ chẳng bao giờ tình trạng lại đến lỡ khóc lỡ cười như hiện nay .
Câu chuyện bị xé ra to và làm hỏng ... như thế này quả thật đáng buồn phải không chị Thanh Thủy. ? Bây giờ mình cũng chẳng nên đổ lỗi cho bất kỳ ai .
Bốn người chúng tôi trong ban tổ chức đã ra thông cáo từ nay chúng tôi không còn dính dáng gì đến sách của TKTT nữa . Vừa rồi chị Lê Diễm nhất định không chịu bỏ cuộc, chị đã dem mấy thùng sách sang RMS tai Houton . Tôi không biết chj có thành công nhiều không, vì tôi đã xin đứng ngoài rồi .
Sau khi vụ việc tạm yên có nhiều dư luận cho rằng tất cả chúng ta đều bị phá hoại bởi bàn tay đỏ, họ đã có kế hoạch phá đám , biến tác giả và những người dính líu đến nó quay cuồng như con rối ! Làm cho quyển sách chống cộng này bị mất hiệu lực, khựng lại không còn ảnh hưởng gì và sau đó tuyên bố là TKTT vờ chống cộng, là khổ nhục kế !
Tôi nghe mà tưởng mình đang sống trong cơn ác mộng chị TKTT ạ!
Tôi gửi thư này cho Thanh Thủy, không phải để nói người nào lỗi người nào phải, mà chỉ muốn chị biết câu chuyện đã xảy ra như thế . Và bây giờ thôi dẹp lại để lo cho những việc có ơn ích hơn .
Tôi hy vọng từ đây chúng ta hãy khép chuyện này lại, muốn làm việc lớn thì đừng để những chuyện “lèo nhèo” ngăn cản bước đi , con đường tranh đấu của chị!
Ðể kết luận tôi xin gửi lời viết này của ông Võ Long Trều trong bài: THI HÀNH NGHỊ QUYẾT 36 , VIỆT CỘNG THẢ HỎA MÙ
...............................
Cho nên ai là cộng sản, ai không phải cộng sản, trong hoàn cảnh hiện tại, ở vị trí của chúng ta khó mà khẳng định. Vấn đề quan trọng là bất cứ những ai có hành động chống độc tài cộng sản, cùng với chúng ta mưu tìm tự do dân chủ và nhân quyền là đồng minh tạm thời với mục tiêu nói trên. Đừng phí công sức đi tìm cho ra có hay không có cộng sản, và nó ở đâu? Điều đó biết rồi, nó đầy dẫy ở bên nhà, nó ở trong các tòa Đại Sứ, Lãnh sự, nó ở chung quanh gần gũi với chúng ta. Vấn đề vạch mặt chỉ tên là cần thiết nhưng là điều thứ yếu, điều trọng yếu hơn là cảnh giác, là tránh bị mắc vào cái bẫy của cộng sản là gây chia rẻ làm cho người quốc gia cấu xé lẫn nhau, sứt mẻ tình đoàn kết, tiêu hao tiềm lực chống cộng của người tị nạn.
Xin những ai không chấp nhận cộng sản, còn chút nhiệt tình, thiện chí, quyết tâm tranh đấu cho tự do dân chủ và nhân quyền, hãy đoàn kết lại, xác định mục tiêu là xóa bỏ độc tài cộng sản. Hãy quên đi những tị hiềm cá nhân, danh vọng hão huyền, lợi ích riêng tư cấp thời. Hãy vì quyền lợi quốc gia dân tộc mà đoàn kết để loại trừ bọn gian ác đang phá nát quê hương đất nước Việt Nam .
V..L.T.
Gửi TKTT
Cám ơn chị đã viết thư cho
Mình quý yêu nhau bởi tự do
Vì có vấn đề Dân Chủ ấy
Chung lưng nhau lại để cùng lo
Một chút hiểu lầm uổng biết bao !
Chỗ chị em ta dẫu thế nào
Ðã họp cùng nhau chung lý tưởng
Những sơ sót nhỏ khó hư hao !
Miễn là lòng chị luôn ngay thẳng
Thì sẽ gần nhau giống thuở đầu
Tiền bạc đâu làm thay đổi dạ
Trường Giang nước vẫn chảy qua cầu
Huệ Thu
Sài Môn Thất
Ngày 04 tháng 04 năm2008 .
***
Hà Nội 30-3-2008
Thân gửi chị Huệ Thu!
Rất vui khi đọc bài thơ của chị, đúng là "những câu hay tứ lạ, luôn chờ ta trong đêm"
Đáng tiếc vì ở bệnh viện qúa lâu nên em quên mất mình đã nhờ người gửi thư cho anh Song Nhị ở một hòm thư khác, vì thế mãi gần một tuần sau mới đọc được thư chị và anh Song Nhị. Làm người tranh đấu ở Việt Nam khổ thế đấy chị a, ai gửi tiền cho mình cũng không biết( vì ở trong tù), gửi thư cho mình cũng không hay, vì mạng không có), ra quán Nét công cộng thì chúng bám theo nhằng nhẵng, nếu không bắt mình trở lại tù, lên "hầu đồn" thì ngay lập tức quán Nét bị hù doạ đủ kiểu, bị bọn chó đem theo thiết bị kỹ thuật dò xem mình vào những trang web nào để hành tội chủ quán, đuổi hết khách ra. Bây giờ chỉ còn mỗi cách là vào nửa đêm (để không có đuôi) hoặc đi tít xa ra khu vực tỉnh Hà Tây, Bắc Ninh mới có thể thoát hiểm được . Khổ một nỗi chất lượng ở những quán Nét tỉnh lẻ lại rất tồi, không vào được những trang mạng cần thiết( hơi một tý là bị sập mạng, vì tường lửa) lại còn thiếu cả mycrosoft world để soạn thảo văn bản hoặc đánh chữ Việt có dấu. Đúng là thời đại đồ đểu Hồ Chí Minh phải không chị.
Em đã nhận được thư anh Trần Hùng, và đã rõ tất cả. Rất cảm động khi các chị đã đứng bên em khi em trong lao tù cộng sản. Dù bây giờ 5 chị em mình không phải 5 ngón tay trên một bàn tay thì em vẫn biết ơn các chị về những ngày đó và những nghĩa cử các chị đã làm cho em mà gia đình. Nói như cách nói của người dân trong quốc nội là không chỉ tốt ở mức "đủ dùng" mà còn tốt...qúa mức cần thiết. Vì tốt mà bị hàm oan, phải chịu bao lời đàm tiếu...Chính em cũng đã từng là nạn nhân của những vụ việc tương tự. Họ không tin giữa chế độ cộng sản còn một người tự nguyện đứng ra làm một chú dã tràng xe những hạt công đức về cho những người dân oan, mà vẫn nghĩ "chắc chắn bát nước công đức em nhận về sẽ phải sóng sánh vào túi em một nửa". Khổ thế đấy chị a. Trong khi theo đúng nguyên tắc của tổ chức, em không bao giờ được nhận tiền của dân oan, nhưng vẫn cứ là lời ong tiếng ve.
Việc cuốn sách, em hy vọng sẽ được như anh Hùng nói, xin mạn phép trích dẫn lá thư của anh Hùng gửi cho em để các chị biết:
Thân gửi chị Thủy,
Mừng chị sức khoẻ đã khá hơn và đã về nhà. Hôm rầy tôi cũng mong tin, và luôn cầu mong chị sớm lấy lại phong độ cũ, vì có nhiều việc lợi ích cần làm. (cũng cám ơn anh Tân đã chuyển dùm lời nhắn trong thời gian qua).
Thư này xin góp ý về một câu chuyện phức tạp liên quan đến quyển sách. Tôi quen biết cả 2 bên nên hiểu rõ câu chuyện. Tóm tắt là do sự quá nóng nẩy của chị BH, nên sau buổi ra mắt ở Nam Cali đã gặp chuyện trục trặc, tưởng chừng bế tắc luôn. Tôi thấy quyển sách rất có giá trị cho công cuộc đấu tranh, nếu để ảnh hưởng thì thật là đáng tiếc, nên đã vận động 4 vị nữ lưu thành lập nhóm "Yểm trợ TKTT" để tiếp tục quảng bá quyển sách. Nhờ đó đã làm dư luận tạm lắng dịu, và thực hiện được thêm 2 buổi ra mắt sách ở San Jose và Sacramento , (tuy nhiên không thành công lắm vì bị ảnh hưởng của những bức thư của chị BH). Và cũng đã vận động với ông đại sứ Mỹ để can thiệp cho chị, khi ông về sinh hoạt ở California . (xem hình chụp 1 chị đại diện tặng sách cho ông đại sứ Mỹ và bà Sanchez. Lúc nào tiện tôi sẽ giới thiệu chị với các chị này.)
Lá thư mới nhất chị gửi cho anh Song Nhị (HVTịnh) đã giải toả được nhiều điều ngộ nhận, dù rằng họ còn buồn vì lá thư trước chị gửi cho chị BH đã bị chị BH tung lên net, và lá thư của anh Tân viết trong lúc nóng nẩy. Bây giờ mình cứ cố giữ liên hệ như vậy, cho nó êm đi, hầu mình tập trung vào việc phổ biến sách, vì còn nhiều nơi lắm chưa có cơ hội ra mắt. Kinh nghiệm rút tỉa được là mình đừng vội tin vào những nhóm ồn ào bên ngoài...
Có nhiều việc mình sẽ chia sẻ sau. Chị cố gắng tập luyện để giữ gìn sức khoẻ.
Hẹn thư sau
Trần Hùng
Bao giờ quan điểm của em cũng là: Cơ sở thi nhân Cội nguồn và mọi người thương em đến đâu thì em được nhờ phận đấy . Ngược lại, khi đã không hiểu , không hợp nhau thì em có cố tình làm cho mọi người phải hiểu, phải hợp với em cũng khó.
Em gửi tặng các chị chân dung tự hoạ bằng thơ của mình, và hình ảnh em những ngày nằm viện
Chớm đông
Còn đâu cái tuổi mộng mơ
Còn đâu cái thưở làm thơ... tặng người
Nỗi đau lịm tắt tiếng cười
Khi vui vui gượng,buồn thời lắng sâu
Đâu rồi hạnh phúc trao nhau
Nhỏ nhoi chỉ nụ hôn đầu thế thôi
Có trầu trầu chẳng có vôi
Nhạt tênh duyên phận .Bạc phôi má đào
Nâng niu trái cấm hôm nào
Mà nay kỷ niệm rụng vào... lãng quên
Anh đi đường ấy không em
Yêu thương đã trải, hờn ghen đã nhàm
Nắng thu một chút hoe vàng
Mảnh mai kiếp lḠlụi tàn... chớm đông(!)
Em ôm bất hạnh đầy tay
Khóc than chỉ để đắng cay nỗi đời
Nuốt nước mắt , cố gượng cười
Bởi em khát sống...gấp mười lần đau
Xác thân như bãi cỏ nhàu
Thôi thì mình tự bắc cầu mình đi ...
Em:
Trần Khải Thanh Thuỷ
***
Chào chị Bùi Huệ Thu!
Em gửi tới chị bài thơ vừa kịp viết , sau khi đọc bài" vẫn đắng cay" của chị vừa gửi tới. Chị viết xúc động lắm, tất cả những gì xuất phát từ trái tim đều dễ lay động lòng người phải không chị? Em không có nỗi đắng cay năm đó, nhưng bằng một trái tim thơ vẫn cảm nhận được nỗi đau lớn của bà con miền Nam và toàn dân tộc mình. Trái tim nhà thơ rất lớn, không chỉ nhét chật chính mình như những người bình thường khác mà còn đủ sức chứa cho ngàn vạn bạn bè ,dân tộc trong cơn biến
Hy vọng qua quả tim thơ cũng như qua thời gian chị em mình sẽ hiểu nhau hơn
Em
Trần Khải Thanh Thuỷ
Trần Khải Thanh Thuỷ
Chùm nhỏ thơ đau
(Viết nhân dịp 30-4)
I
Ôi , Tổ quốc giang san hùng vĩ
Nỗi đau này ai có thể quên ?
Trung quốc xẻ đất ta như xẻ thịt
Núi sông mình bao vết cắt bầm sâu
Nhát chém đầu tiên đâu chỉ ở biên thuỳ
Cả Hoàng Sa và Trường Sa nữa đấy
Lịch sử dân tộc mình đã bao giờ nhục nhã
Mất đất, biển rồi, đảng vẫn trơ trơ
Mặc dân tộc trong một vũng bùn nhơ
II
Nào ai quên nổi nỗi đau năm đó
Khi đảng về nghèo đói về theo
Mẹ và em vội vã xuống tàu
Kiếm ăn nơi chân trời xa lắc
Sau chiến thắng thành phố ít dần dân, chỉ nhiều thêm cộng sản
Người đi muôn phương khắp biển cùng trời
Ngôi sao họ, hàng đêm vẫn mọc
Ngoái lại trăm phen, ngóng một tin nhà !
III
Ở xứ chim không di cư, người phải di cư
Lưu vong , bỏ xứ mình Tổ quốc
Đã sa chân thôi đành nhắm mắt
Trôi giữa xứ người hơn giữa cộng nô
Anh lìa em giữa trại tập trung
Con cách mẹ qua một vùng tị nạn
Giữa sóng nước muôn phương - những thân cò lặn lội
33 năm trời vẫn mãi đơn côi
Thống nhất hai miền sao vô số hồn ma
Thịt xương trôi theo vật vờ sóng nước
Sóng trăm đảo tha hồ vùi lấp...
Cả triệu người vì di tản, di cư.
IV
Hãy biến đời ta thành chất nổ
Nổ tan bay - bè lũ độc tài
Lịch sử sắp sang trang, lịch sử sẽ đào mồ
Chôn chúng xuống đáy cùng nhân loại
Quỷ ma tan trong tiếng hát khải hoàn
Tan mảnh đất muôn đời, đảng chiếm
Tan hết cả nhũng tham, lừa dối
Cả lăng Hồ như một cái mả to
Hà Nội, ngày 3-4(đen)-2008
TKTT
***
Buồn thì trải nỗi buồn ra...
Trần Khải Thanh Thuỷ
Trong tù tôi thường nghe bạn tù nghêu ngao câu hát, và dĩ nhiên tôi cũng thường hát theo cho khuây khoả phần nào tâm trạng u uất, chán chường của mình:
Có buồn nào buồn hơn
Khi anh vừa ra trại
Thì em bỏ đi lấy chồng
Buồn ơi, ai cướp mất em tôi
Ai giày xéo lên thân này?
Cho tim này đẫm máu.
Cho tim này quặn đau...
Ra khỏi tù, sống giữa gia đình, xã hội, giữa bạn bè người thân, cũng như những nhà dân chủ, các bạn cũ, mới từ bên kia bờ đại dương, tôi tưởng không bao giờ còn gặp phải những nỗi buồn tương tự, vậy mà...
Chưa kịp mừng vì sự hiện diện của cuốn sách- đứa con tinh thần của mình( ra đời trong một bối cảnh hết sức đặc biệt, khi mẹ đẻ của nó còn đang phải chịu cảnh tù đầy uất nghẹn)
Nhờ bà đỡ nặng lòng yêu thương và những con người nhân nghĩa chìa tay cứu giúp, mà "đứa bé" chào đời khoẻ mạnh, cất tiếng oe oe váng cả San Jose( Mỹ) ... song ngay lập tức đã phải "tắt" tiếng sau lần xuất hiện đầu tiên, vì cuộc đối đầu gay gắt giữa cơ sở Thi Văn Cội Nguồn và người giới thiệu sách trong ngày phát hành ...Tất cả đều xuất phát từ một điểm: Yêu thương, quý mến, thông cảm cho hoàn cảnh ngặt nghèo của cá nhân tôi ...mà không cùng chung cách hiểu (!)
Sai một ly, đi một dặm. Lời các cụ xưa đúc kết không mấy khi sai: "Chỉ một bước chân từ yêu sang ghét" .Ban đầu là sự cương trực, nóng nảy của chị Bích Huyền, muốn tôi trong điều kiện ngặt nghèo, khổ ải phải được hưởng đầy đủ số tiền nhuận bút, mà theo quan đểm của chị: "Chỉ vì sự ra đời của các tác phẩm trong tập sách mà bản thân tôi phải trả bằng một cái giá qúa đắt, thậm chí cả sinh mạng của mình" . Tiếp theo là sự giữ bí mật đến cùng của Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn. Thương tôi một cách sâu sắc và thấu đáo hơn, sợ công an cộng sản truy bức những đồng tiền giàu tình nghĩa này, như đã từng truy bức số tiền 200 USD do đích thân anh Song Nhị gửi vào tháng 7 năm 2007, khiến số tiền sau vài ngày "lêu lổng", du ngoạn một vòng từ Mỹ đến Việt Nam, lại phải quay trở lại nơi xuất phát ban đầu, với lý do chỉ có thể thấy trong xã hội cộng sản: "Không chuyển được vì công an trực sẵn ở cầu thang, vừa kịp gửi xe, hỏi thăm bảo vệ, và lò dò lên thì bị giữ, và ngay lập tức được " các đồng chí" xốc nách "mời" lên đồn làm việc. Thực chất là hạch sách, truy vấn nguồn gốc, số tiền " phản động" họ đang cầm. Vì nền an ninh quốc gia, vì trách nhiệm của một chiến sĩ công an: "Cướp cho dân hoảng, quát cho dân im", nên họ có trách nhiệm giữ luôn cả người phát trong suốt mấy giờ đồng hồ. Thậm chí nếu sự việc xảy ra trước khi Việt Nam gia nhập WTO , thì người phát tiền còn phải theo chân một kẻ yêu nước, thương nòi như tôi vào bóc lịch dài dài trong tù, để biết thế nào là độc tài cộng sản. Không chỉ độc tài theo nghĩa thông thường mà tài đến mức ác độc luôn , ác độc nhất thế giới hiện nay.
Như hai đầu của sự vơi -đầy , nóng- lạnh, yêu- ghét rõ ràng, Chị Huyền càng nóng nẩy, lớn tiếng bao nhiêu thì anh Song Nhị càng nín lặng, lạnh lùng bấy nhiêu, cho dù tiền vẫn chuyển mà người không chịu thông báo. Thậm chí bao nhiêu lời tọc mạch, thoá mạ , phỉ báng của bạn đọc trên trang nhà Take2 tango, cũng như cả hai cuộc phỏng vấn của "nhà đài" Hải Ngoại mà cả anh Song Nhị cũng như anh Diên Nghị đều...im lặng một cách khó hiểu ...thà chết, quyết không khai...bao nhiêu USD đã gửi về cho gia đình tôi , để bọn cộng có cớ hại tôi .
Từ một sự nghi ngờ ban đầu như một đám mây đen thoảng qua trên bầu trời giá lạnh, không ngờ , với sự tham gia đông đảo , hết sức tích cực, nhiệt tình của bạn đọc đứng về phe Bích Huyền , đã làm gió thổi, mây bay xa hơn và tụ hợp lại với nhau trên tầng khí quyển (Take2 tango) tạo thành cơn mưa, đổ ập xuống đầu anh Song Nhị và cơ sở Thi Văn Cội Nguồn.
Đi mưa thì phải che dù, đó không phải sự hạ mình trước cơn mưa, nhưng qúa tin vào lòng thiện của mình, nên cả cơ sở Thi Văn Cội Nguồn cùng nhóm nữ lưu phát hành đều trong tâm trạng đột ngột, không kịp trở tay( tin rằng trời không mưa) nên chẳng kịp chuẩn bị "ô dù" gì cả, cứ để đầu trần giữa mưa...Thế là tất cả bị gió, bão, thậm chí cả những cơn "mưa đá" văng vào đầu, vào người, làm cho tê lạnh, rét run ...
Cho dù sau này anh Song Nhị có cố thanh minh, cố rút kinh nghiêm để kịp "che dù" đi chăng nữa thì giông tố, mưa bão vẫn chẳng thể nào xua đi được, chiếc dù qúa mỏng mảnh với lượng mưa trút xuống đêm ngày. Sự hiểu lầm vì không được làm sáng tỏ, đã hoá ...qúa mù ra mưa ...
Thế là như một câu thơ tả:
Buồn thì trải nỗi buồn ra
Sao anh cuộn lại đến ba, bảy vòng
Rối vò như mối bòng bong
Nỗi buồn ...lại... nỗi buồn... trong ... nỗi buồn(!)
Lẽ ra tôi là người phải cởi những nút thắt vô lý này, để trải hết những nỗi buồn giúp cơ sở Thi Văn Cội Nguồn và nhóm bạn hữu Trần Khải Thanh Thuỷ trong việc in ấn và phát hành sách. ..Nhưng trong tâm trạng tù mù quái đản vây bọc( vì vừa bước chân ra khỏi nhà tù) lại qúa tin vào sự nhìn nhận và phán đoán của chồng( thông qua hàng chục ý kiến của độc giả) nên ngay cả khi viết bài: "Tôi là người giữa , tôi chữa hai bên", tôi vẫn nghĩ là anh Song Nhị và các chị Huệ Thu, Diễm Hương chưa một lần gửi tiền. Vì thế, trong thư trả lời chị Bích Huyền tôi mới viết "trong suốt thời gian ở tù, gia đình không hề nhận được tiền của Cội Nguồn ...
Nỗi buồn vừa được trải, sau khi tôi tình nguyện làm "người giữa", vì thông tin sai lệch này (xưa nay vợ giống tính chồng, đời nào đầy tớ giống ông chủ nhà) lập tức lại bị ...cuộn thành 3,7 vòng. Thật không thiếu gì những lời nghi ngờ, xúc xiểm tôi khi ấy,. Nào là tranh đấu gì , chỉ tranh tiền thôi...Ra khỏi cửa nhà tù ngày đầu tiên đã muốn ...tiền đâu rồi? Nào: Chẳng qua là khổ nhục kế của công an v.v và v.v Đúng là : "Rối vò như mối bòng bong"
Thời gian này ( từ đầu đến cuối tháng 3-2008) tôi phải vào viện điều trị và "đại tu" toàn bộ cơ thể vì tiểu đường sau 9 tháng 10 ngày không được chăm sóc đã biến chứng thành 5,7 bệnh . Trong khi lao chưa khỏi, phổi vẫn còn những vết rỗ, đốt sống cổ bị thoái hoá, máu không lên đầu được, gây đau nhức, choáng váng, lại đại tràng, thớp khớp, gan nhiễm mỡ, riêng về tim thì trục trái bị giảm điện thế sóng T ... Mỗi ngày uống cả một lô thuốc, cứ chia ra từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối, đúng 2 tiếng lại một lần uống thuốc , chưa kể tiêm, châm cứu, xoa bóp bấm huyệt, thuỷ châm, ăn thì vô cùng kham khổ vì tiểu đường cao tới 11,4 nên một ngày chỉ được ăn một bữa hai lưng cơm, ba bữa còn lại là sữa, rau, và miến. Ngay cả hoa quả cũng chỉ được ăn bưởi , khế hay thanh long, chưa kể căn bệnh đại tràng , thớp khớp hành hạ mỗi ngày. Không ăn thì ốm, thì đột quỵ, mà ăn quá một chút là đau quặn ruột , phải "xổ" ra bằng hết. Thế là không chỉ " Nỗi buồn lại nỗi buồn trong nỗi buồn" , mà còn nặng trĩu tâm tư. Giữa bệnh viện tôi chỉ muốn rên lên, như hồi còn trong trại :
Buồn ơi, ai cướp mất tin yêu
Ai giày xéo lên thân mình
Cho tim mình đẫm máu
Cho tim mình quặn đau
Cũng may, cuộc đời bao giờ cũng giành cho tôi một lối thoát bất ngờ. Giữa lúc tim tôi "đẫm máu" vì "quặn đau" thì anh Song Nhị gửi mọi giấy tờ, chứng cớ về, và tất cả mọi sự bỗng sáng bừng trong mịt mù ma quái . Tất nhiên, lời trách cứ đầu tiên tôi giành cho mẹ mình, dù là sự trách ấy qúa thừa với bất cứ người nào trong gia đình tôi, huống hồ là mẹ già ngễnh ngãng, thất thập cổ lai hy:
- Rõ ràng cơ sở Cội Nguồn có gửi tiền về cho mẹ mà mẹ lại không biết, chữ ký và xác nhận của mẹ đây này!
Mẹ tôi nhìn lom lom vào những con chữ biết nói và bảo:
- Khổ qúa, từ trước đến nay có khi nào mẹ không giữ lại cuống phiếu để đưa lại cho hai vợ chồng đâu? Nhất là trong tình cảnh con bị tù tội càng phải biết để cám ơn mọi người, nhưng mà nhà mình bị công an theo dõi gắt gao qúa, em Thắng bị gọi lên đồn liên tục, vẫn chỉ vì trước đó nhận cho con 1000 đô . Mỗi lần từ đồn về là mặt mày bợt bạt, xám ngắt vì phải đấu lý với chúng, vì chúng cố khép con vào tội nhận tiền của "phản động", để kích động dân oan lật đổ chính quyền. Chồng con cũng bị theo dõi từng bước, nào đèo con đi học, nào ra chợ mua thức ăn, rồi tiếp tế cho vợ cũng không yên...Nhà mình luôn trong tình trạng báo động, chúng có thể ập vào khám bất cứ lúc nào, nên Tân cứ chắp tay lạy sống mẹ: - "Con xin mẹ, tiền con rất cần để mua đồ ăn, thuốc uống, tiếp tế cho Thuỷ , để Thuỷ không đổ bệnh trong tù, còn mọi chứng từ liên quan , mẹ hãy đốt hết giúp con, kẻo chúng nó đến khám lại có cớ hành tội Thuỷ thêm, bao giờ được thả?
Cũng vì bị công an giám sát chặt chẽ 24/24 giờ, treo cả camera ngay lối ra vào để giám sát mọi người qua lại, xem có ai đem tiền của "phản động" đến không? Có liên lạc với "lưu vong phản động" hay "các thế lực thù địch hắc ám", đặc biệt là các nhân viên đại sứ quán của các nước lớn như Hoa Kỳ, Pháp, Thuỵ Điển không ? Mà mẹ tôi đành ngậm ngùi đốt hết chứng từ liên quan đi, sau khi đã chép lại một tờ để kè kè trong người
Ngay cả khi xem lại tờ "bảo bối" đó, tôi cũng không nhận ra đó là của cơ sở Thi Văn Cội Nguồn vì toàn những tên lần đầu trông thấy như Bảo Khanh Trân, Thụy Khuê Trân, Lý Trần , Diễm Lê, Ngọc Bích Nguyên v.v , nhất là mẹ tôi mắt kém, viết sai cả dấu lẫn nét, cụ thể Trân thành Trâm, Thuỵ thành Thuý...
Thế là lòng tốt cho đi đã không được nhận về lòng tốt, lại nhận về một chuỗi nghi ngờ trong đó cá nhân tôi là một mắt xích lớn nhất, làm cho sự hiểu lầm mới đầu âm ỉ như tro nóng, lại bất ngờ thổi bùng thành ngọn lửa giận hờn, phẫn kích... trượt dài và triệt tiêu đến nghiệm âm trong tình cảm giữa cá nhân tôi với các thành viên của Cội Nguồn nói riêng và rất nhiều độc giả nói chung.
Cho đến lúc này, tuy đã hai lần viết thư nhận lỗi với Cội Nguồn và nhóm Nữ Lưu Trác Việt, tôi vẫn cứ loay hoay như gà mắc tóc giữa sự vây bủa của lòng tốt, của tình người ba bề bốn bên .
Thôi thì tôi cũng chỉ biết làm theo lời của cổ nhân dạy:
Buồn thì trải nỗi buồn ra...
Qua bài viết nhỏ này, tôi chính thức xác nhận đã nhận được số tiền 4.500 USD mà cả anh Song Nhị, chị Bích Huyền và mọi người chuyển giúp. Hy vọng, sự hiểu lầm khi đã được sáng tỏ , thì như những nỗi buồn đã được trải ra cho tất cả mọi người cùng hiểu, cùng biết, chắc chắn sẽ không còn là "mớ bòng bong" nữa.
Ở góc độ tác giả , cho dù đã nhận đủ số tiền mình được nhận (số nhuận bút lớn nhất trong cuộc đời 48 năm cầm bút và 18 lần sinh nở của tôi cả trong và ngoài nước.) Tôi vẫn mong muốn đứa con của mình được tiếp tục xuất hiện ở những chỗ đông người, để được cười, được khóc, được thủ thỉ, giãi bày với độc giả muôn nơi, chứ không chỉ ở San Jose, Nam Cali , Sacramento...
Việc này, hoàn toàn trông cậy vào các anh Song Nhị, Diên Nghị , Trần Hùng cùng các Nữ lưu đất Việt như chị Ngọc Bích, Huệ Thu, Diễm Hương, Lê Diễm ...Nếu mẹ đẻ có dại nhưng không nên để con cái mang tội ( xưa nay bà con mình chỉ nói: "con dại cái mang" chứ không nói ngược lại: "Cái dại con mang" bao giờ.
Hy vọng, bão tan, mây tạnh rồi thì các chị lại ...vác ngà voi giúp em. Tất cả chúng ta đều là những người con của đất Việt (có thể trong trăm quả trứng của mẹ Âu Cơ, quả em lép nhất , nên mới kẹt lại trong nhà tù lớn của cộng sản). Cái mà chúng ta quan tâm là sức đẩy của mình đối với cộng đồng xã hội, chứ không chỉ đơn thuần vì lòng tự ái đã bị tổn thương. Vết thương do sự yêu thương, quý mến gây ra thì chỉ có sự chân thành yêu thương chữa lại được . Em mong các chị chóng vượt qua cơn "bão đen", "bão rớt" vừa rồi để những buổi ra mắt lần sau đạt hiệu quả hơn, tránh sự thất thoát về tiền in, tốn phí phát hành của anh Song Nhị và cơ sở Thi Văn Cội Nguồn. Với ba anh thì em chẳng phải lo, vì như anh Trần Hùng đã nói: "Trót dính vào chuyện "lẩm cẩm" này rồi thì phải ráng vậy thôi, cho nó xong đi, để còn làm chuyện khác., còn tiếp tục mang lấy nghiệp vào thân....lần khác"...
Vì điều kiện thời gian và sức khoẻ chưa cho phép, Em xin được dừng lời ở đây.
Hang đá 4-4- 2008
TKTT