Bao năm hơi tiếng
Đã quen giọng nói thuở cầu thân,
Quen khúc mê hồn, điệu giật gân.
Quen cả vòng tay, quen nhịp bước.
Hơi bom tiếng súng cũng quen dần…
Bặt khoá buồng xuân
Hoa quen mặt gió nhiều năm qua,
Gió cũng chờ phiên giáp mặt hoa.
Tường nắng vách mưa ngày tháng lụn,
Tin xuân lại ghé bến Cành Thoa.
Phơi phới vườn thơm, gió khát khao;
Gió đang sung sức, vườn không rào.
Mái Tây đồng loã, gương soi chếch,
Cửa hé rồi, xuân mở động Đào.
Lá liễu mày ai, mắt lá răm,
Khuôn trăng mười sáu, ngực trăng rằm;
Lạ thay, một đoá dài phong nhuỵ
Trước gió Đông về... năm lại năm!
Miệng héo dần theo lòng khắc khoải,
Năm nay rồi sắp thành năm ngoái.
E khi chiều xế, tuyết thay tơ,
Không cả chút tình thương nắng quái.
Ôi lòng hoang đảo, mộng chon von!
Trắng mộng, tâm tư biết có còn
Lắng tiếng chim xanh hơi gió biếc
Như bao người đẹp tuổi đào non?
Riêng vẫn đào năm ngoái nở tươi
Hoa cuồng loạn đón gió Đông cười.
Giai nhân đành kiếp lan u uất,
Từng lá gươm sầu nét hổ ngươi.
Kẻ vô-hạn-hận không là gió!
Xuân đến trà mi, đời tự bỏ
Ngôi chín tầng cao, thẳm đáy hang,
Cùng ai gửi chút hương vò võ?
Kìa: ong buớm đã náo tường Đông;
Gió cợt hoa cười khắp núi sông!
Nào thấy bóng ai...! xuân khoá kín,
Thiều quang ngập máu Đỗ quyên hồng
Sài đô, Tết Mậu Thân
Nguồn: Ngồi quán, NXB Lửa thiêng, 1971
Bên nớ bên tê
Núi Sông ôm mặt chịu làm bia,
Nhát chém ngang vai ngực đứt lìa.
Nhưng vẫn trái tim truyền hiệu lệnh,
Hai chân còn đứng vững vàng kia!
Óc trong đầu có nhiều sao sáng
Mười nhánh hoa tay nở nhất tề,
Cũng chẳng ly khai nguồn máu được;
Kinh Đô Tình Cảm mới là quê!
Chừ nghe tiếng gọi vang lồng ngực,
Đầu với tay nguyên vẹn trở về.
Đã tỉnh mười hai năm ác mộng?
Đâu còn bên nớ với bên tê...!
(Sài-gòn, mùa Phật-đản 2510)
Bí mật Acropole
Đỉnh hoang phế, đây hoàng hôn nhân loại
Đang vây quanh chờ giải đáp một lời
Muôn nếp sống, từ ba chiều băng hoại
Của văn minh, tìm dấu trở về nôi
Trèo ngược dốc hai mươi lăm thế kỷ
Ta bước lên sầu đá dựng lưng đồi
Hỡi tàn tích giữa Athènes huyền bí
Acropole, thi sĩ Việt chào ngươi!
Đá vẫn ngậm sầu trong cơn thử thách
Với thời gian, không hàng phục buông trôi
Nên kho báu chẳng hóa thân từ thạch
Cũng vàng thưa sắt ứng mãi quanh ngôi
Vàng với sắt: những gông cùm hãnh diện
Đeo trên mình Thế kỷ thứ Hai mươi
Đứa nô lệ nào đây lê gót đến
Acropole... mà ngơ ngác nhìn ngươi?
Mặc gió táp, mảnh thành xưa đứng sững
Cột chênh vênh không nhả nóc lâu đài
Mấy pho tượng gối què chân vẫn cứng
Không cúi đầu, tuy đá chỉ còn vai
Ta cố hình dung mặt hoa Thần Nữ
Đá căng tròn ngực tượng bỗng đầy vơi...
Nghe trang sách Vô Ngôn vừa gợn chữ:
Mau ném đi tất cả, hỡi Con Người!
Thi sĩ Việt trong tay không tấc sắt
Chưa giết một ai trên nẻo luân hồi
Vàng-hoen-máu chưa một lần để mắt
Acropole, ta đã hiểu lòng ngươi!
Và, cũng mặc gió thời gian hí lộng
Ta ung dung thả bước xuống chân đồi
Lấy vần điệu chuốt pho thần tượng sống
Hiện thành Thơ lời giải đáp thay ai
Athènes, 10-7-1965