Vui lòng
login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin
ghi danh.
Trích từ FB Huệ Thu
Từ Thức
Có những chiều, khi hoàng hôn chưa kịp chạm đến đường chân trời, ta ngồi lại, tay nhẹ nhàng lật từng trang thơ cũ, những dòng chữ thân quen chợt hiện lên như từng nhịp đập của trái tim. "Đọc thơ mình lại, mình buồn" - phải chăng là nỗi buồn của thời gian, của những kỷ niệm đã qua, những ký ức được gói ghém cẩn thận trong từng câu từ, từng dấu chấm phẩy?
Hơn nửa thế kỷ, ta vẫn còn là thơ. Một cuộc hành trình dài đằng đẵng, đầy đủ những cảm xúc, vui buồn, hờn giận, thương nhớ, nhưng tất cả đều đọng lại thành từng dòng thơ, như những dấu chân trên cát, ghi dấu từng bước đi của cuộc đời. Đời người như con sông, lúc êm đềm, lúc dữ dội, nhưng rồi cuối cùng cũng về với biển cả, nơi mà ta gọi là "Thiên Thu".
"Thiên Thu là chốn xa mù, hay là ngoài cổng bên bờ giậu hoa?" Câu hỏi ấy vang lên như một tiếng thở dài giữa chiều hoàng hôn, khi mà tuổi trẻ đã qua đi, và ta ngồi đây ngẫm lại cuộc đời. Những ngày tháng tươi đẹp của thuở mười ba, với nụ cười che nón lá trong cơn mưa chiều, đã trở thành kỷ niệm xa xăm, như một bức tranh cũ dần phai màu.
Có lẽ, đọc thơ mình không chỉ là đọc lại những kỷ niệm, mà còn là nhìn lại chính mình, qua từng thời khắc, từng giai đoạn cuộc đời. Thơ là tấm gương phản chiếu, nơi mà ta thấy lại bản thân trong những giây phút yếu mềm, những nỗi nhớ quặn thắt, hay cả những đêm đông dài đằng đẵng, khi ta tự hứa sẽ giữ lửa ấm cho lòng mình.
Thơ không chỉ là những dòng chữ vô hồn trên giấy, mà là hơi thở, là máu thịt, là tất cả những gì mà ta đã trải qua. Đọc lại thơ mình, là đọc lại những yêu thương đã qua, những hờn giận đã dứt, và cả những đoạn trường mênh mông mà có lẽ không ngòi bút nào tả hết.
Cuộc đời có những lúc ta lạc lối, nhưng thơ luôn là nơi để ta tìm về, để nhớ lại những ước mơ, những lần yêu thương, và cả những nỗi đau ta đã vượt qua. Đọc lại thơ mình, là đọc lại cuộc đời, và để thấy rằng, dẫu có bao nhiêu buồn vui, thơ vẫn ở đó, như một người bạn đồng hành trung thành, ghi lại tất cả những dấu ấn của cuộc sống, để một ngày ta có thể ngồi lại, nhìn lại và mỉm cười.
Từ Thức
Trích từ FB Huệ Thu