MƯỜI NĂM GIÓ THOẢNG
Mười năm thông thốc qua ngạch cửa
Gió đã bao ngày biệt cố hương.
Tư Mã chưa quên mùa hạ cũ
Ve ngân, phượng thắp lửa sân trường
Từ độ cái tháng Tư chết tiệt
Về đâu áo trắng Liễu Chương Đài?
Biển đông dấu trọn đời lãng tử
Xứ lạ chôn vùi một chí trai
Mười năm nước mắt chừng chựng lại
Ngăn cách muôn trùng một đại dương
Con sóng ngẫn ngơ men bờ cũ
Một trời kỷ niệm lắm đau thương
Mười năm đánh vụt... Mười năm chẳn.
Chiếc lá còng queo lạnh cuối mùa.
Cột mốc thời gian chân còn nặng.
Nhạt nhoà hư ảo dáng thu xưa
Mười năm vô phước chừ gặp lại.
Đôi mắt xa xăm ánh vô hồn
Mây trắng nay đâu còn trắng nữa
Manh áo hào hoa bạc chất chồng
Mười năm lưng muốn còng gãy gụp
Sớm, tối về nơi chẳng muốn về.
Trăng xa đỏ loét buồn rưng rức
Chạnh lòng thổn thức khóc trăng quê
Mười năm Tư Mã điên cuồng nhớ.
Liễu Chương Đài xưa hẳn bễ dâu.
Chiếc áo xanh xao vào bến Hạ.
Cành xuân trôi dạt bến giang đầu.
CONG CẢ HOÀNG HÔN
Môi em cười... Tay anh run bàn phím.
Chữ điên cuồng nhảy múa xếp tình thơ.
Em đứng giữa hoàng hôn... Chiều tím lịm.
Gã giang hồ lão luyện hoá dại khờ.
Dưới tay anh... Comment rừng rực cháy
Mông em cong... Cong cả màn hình
Em tiên nga bước ra từ cổ tích.
Hay hồ ly tu luyện đã thành tinh.
Anh đứng hình chôn chân như Từ Hải
Tim vỡ toang còn mơ một Thúy Kiều.
Hồn chất ngất bên triền chiều hoang dại.
Đôi tay gầy chới với giữa bờ yêu