chờ một tin buồn
tôi về đêm nguyệt tận
chờ nghe đời tàn phai
từ bạt ngàn con sóng
xô mịt mùng bóng ai
nẻo về cơn mưa xuống
chôn kín đời hư vô
trong nỗi sầu ngất ngưỡng
đêm in dấu quanh mồ
loanh quanh ngày tuyệt vọng
rời rã chiều nhân gian
một cõi người hắt bóng
chờ thân xác úa tàn
một loài dơi cánh mỏng
buông quanh mình bóng đêm
khuya nằm treo cánh võng
hát lời buồn mông mênh
nghe ngàykhua tiếng lạ
lạc loài con nước trôi
sau lưng đời tàn tạ
thắp nến chờ phai phôi
tôi chờ một tin buồn
biết chắc rồi sẽ tới...
nguyễn minh phúc
nhặt mùa thu úa
tôi ngoảnh lại nhìn thu vừa qua ngõ
chiều đẫm hương và hoa cúc thôi vàng
nghe rất khẽ tiếng thì thào trong gió
cuối cùng rồi thu cũng vắt mùa sang
không còn nữa chiều thu nào rụng lá
con bướm vàng gục dưới gốc tương tư
trong ký ức một nỗi buồn rất lạ
chợt miên man trong nỗi nhớ tim người
em rồi cũng trôi theo mùa thu cũ
hiên trời xưa mộng vỡ hắt hiu chiều
chút xao xuyến thành nỗi buồn trú ngụ
buổi xa người màu nắng chợt đìu hiu
thôi đành vậy mùa thu vàng dang dở
giờ đã trôi xa ngút một phương trời
tôi còn giữ chiếc lá nhiều duyên nợ
đợi mai nầy ngồi tiếc nuối khôn nguôi...
nguyễn minh phúc
chạm cõi mimosa
về đây với xứ ngàn hoa
bâng khuâng chạm cõi mimosa ngập chiều
hoa vàng màu nắng liêu xiêu
hay là vàng của hắt hiu sương tràn
mimosa cứ nồng nàn
khói mây lãng đãng bạt ngàn thông reo
chiều sâu hun hút lưng đèo
sương trôi ngỡ nắng vàng neo dốc tình
tôi ngồi vốc gió đồi chênh
bụm tay hái cả mông mênh chiều tàn
nầy em ngọn gió trên ngàn
nghe mimosa chạm sắc vàng long lanh
nầy chiều Đà Lạt mong manh
ó hay tôi với thông xanh chòng chành
có hay tôi bước không đành
mùa mimosa vỡ giữa thành phố hoa...
nguyễn minh phúc