Nắng Trưa Một Góc Núi
Em lấy lá sen che đầu. Tánh Linh trời ơi nắng quá...Nắng soi hồng em đôi má, nắng cười...ai đó cô đơn!
Biết vậy mà sao không hờn?
Biết vậy mà sao không tủi?
Biển dâu vì đâu nên nỗi?
Dẫu lìa ngó ý...ôi sen!
Cái gì còn vương còn vương?
Mây trôi trôi về phương Bắc...
khi anh trời Tây xa lắc
khi em Non Nước còn gần!
Đi tìm cái nghĩa bâng khuâng...thấy mình bâng khuâng vì chữ! Bâng khuâng là sao em hỡi...mà hồn như quyện mây sương? Mà hễ nhớ là cứ thương! Mà thương...Trời ơi xa quá!
Em lội ao sen hái lá, em che đầu nắng buổi trưa. Anh lội đại dương hái thơ...gửi em bạc đầu sóng gió...
Đèn khuya cạn dầu, mờ, tỏ, đêm khuya bấc lụn canh tàn...(*). Ai cũng biết ngày sẽ sang / một ngày mới thêm thành tháng...Biết mà thời gian không cạn / giống như sông biển vơi đầy!
Anh nhớ quá em, bàn tay, ngón này dài hơn ngón nọ...Ngón nào cũng dài như gió / thổi bay mái tóc thề xưa...
*
Tấm ảnh em đi trong trưa, lá sen che đầu chút nắng. Lá sen nhẹ hều, không nặng - Nặng lòng...một giọt nắng rơi!
Nắng rơi...một giọt lệ rơi! Lệ rơi, một thời như vậy! Bốn bốn năm: dòng nước chảy, đếm thầm: đã mấy Thiên Thu?
Đã mấy Thiên Thu? Đã mấy Thiên Thu? Nấm mồ Mẹ Cha nhang tắt, biết rồi...chẳng phải hôm qua! Cái gì Còn mà không Mất? Cái gì Có chẳng...Hư Vô! Nam Mô A Di Đà Phật...Nam Mô A Di Đà Rằng...
Trần Vấn Lệ
(*) Ca dao:
"Đêm đêm đốt chút dầu dư, tim lan bấc lụn, sầu tư một mình!"
Buồn
Hai đứa mình đi chơi hồ sen. Trời mưa. Mưa đã ướt đầu em. Anh che em hụt bàn tay nhỏ, anh hái lá mà che em, nhen!
Hoa mỉm cười. Và, em mỉm cười, một hoa trên nước, một trên môi. Hoa xinh, người đẹp, anh yêu quá! Hoa với người, ai biểu xứng đôi?
Mình từ Đà Lạt xuống Phương Lâm, mình băng núi cả, vượt rừng thâm. Đường xa chi mấy ngày hôm đó, đã được bồng em: một đóa trăng...
Ôi trăng! Hoa! Nguyệt! Nguyệt và Hoa...Đời thái bình mong tiếp thái hòa. Có ước mơ nào không đẹp nhỉ? Trăng tròn duyên mộng của đôi ta!
Bến duyên, bến mộng, thuyền trăng đỗ, mây hứng sao vòng nguyệt quế trao. Anh vén tóc em choàng nguyệt quế, sen bừng chớp mắt: Giấc Chiêm Bao!
*
Té ra tự nãy giờ mơ tưởng...
Em, ánh sao còn chớp chớp khuya
Em vẫn Quê Hương, anh đất khách!
Buồn, mông mênh, biết thuở nao về?
Trần Vấn Lệ