(Tặng Tiết Thị Trung Trinh)
Từ khi em mặc áo vàng
Trần gian bỗng hóa thiên đàng quanh em
Trái tim anh vốn yếu mềm
Cũng ngơ ngẩn với nhịp điên cuồng tình
Ðể anh gọi nắng bình minh
Ðưa em lên cõi thiên đình rong chơi.
Từ khi em mặc áo người
Thiên đàng bỗng chốc vỡ đôi tan tành
Áo người em mặc sang ngang
Áo vàng thay chiếc áo tang cuộc tình
Anh về thui thủi một mình
Chung thân ôm trọn bóng hình cố nhân
Áo vàng thay chiếc áo tang
Áo vàng thay chiếc áo tang cuộc tình.
PHẠM HỒNG ÂN