Ðôi Lời Trước Sách
Sương Chiều Thu Ðọng
Mười năm rồi, tôi xếp thơ, tôi xếp lòng tôi lại.Tôi muốn quên. Và tôi đã quên. Ít ra mình đã quên được cái gì đó. Nỗi buồn. Nỗi buồn rất vu vơ ! Cái duyên cớ của nỗi buồn nào lại chẳng vu vơ ! .....
Sương Chiều Thu Ðọng là những lời kêu gọi nỗi buồn. Nó là một tập thơ gom góp vội vàng những ý tình thoáng hiện và in dấu đậm trong trái tim tôi. Tôi sợ nó bay đi như bầy chim sẻ hay chuyền trước trên cây liễu trước nhà. Tôi sợ nó chết như những con lý ngư sau hồ. Tôi không muốn xé bỏ những tờ thơ của tôi như đã từng xé, xé như tự xé trái tim mình ! Tôi phải gìn giữ những gì tôi có thể gìn giữ được. Kể cả những giọt nước mắt trong trái tim tôi .
Sương Chiều Thu Ðọng nhất định sẽ tan đi khi bình minh xuất hiện. Sống là ước mơ. Tôi mong thấy mặt trời rực rỡ. Tuy nhiên đang là hoàng hôn của màu hoa sầu đông, đang là đêm trăng nhạt nhòa của những nhánh liễu xạc xào trong gió chướng, tôi soi tôi qua những giọt sương, tôi thấy mình không nên có những hồi tưởng sau này, tôi chép vội vàng lại những bài thơ để biết đâu mình chẳng yêu mình hơn ? Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, đó là chuyện của hoa sen. Còn tôi, tôi như một cánh chim trời...
Sương Chiều Thu Ðọng. Nếu đó là tiếng nói của tình yêu thì thơ muôn đời là những trang kinh vô tự...
Huệ Thu, Sunnyvale 1991
Bài Tựa Sương Chiều Thu Ðọng
của Huệ Thu
H.T.Nhân viết thành Thơ
Mười năm đó tôi xếp thơ tôi lại
Xếp lòng tôi. Ít nhất một lần quên.
Những nỗi buồn thật hết sức tự nhiên.
Vu vơ lắm! - nỗi buồn nào chẳng thế ?
Sương Chiều Thu, đọng thành lời kể lể
Thành lời kêu, tiếng gọi nỗi buồn xưa.
Là tập thơ gom vội ý tình cờ,
In dấu ấn trài tim tôi nồng cháy.
Tôi sợ nó bay đi như tôi thấy
Cây liễu buồn, đàn chim sẻ chuyền xa.
Con lý ngư nằm chết ở trong hồ.
Tôi không muốn đem thơ mình xé bỏ,
Tôi không muốn xé niềm thương, nỗi nhớ
như đôi khi xé bỏ trái tim mình.
Tôi giữ gìn, tôi hết sức giữ gìn
Nhũng gì đó mà mình còn giữ được
Như... Thôi nhé! Dù những dòng nước mắt
Sương chiều thu nhất định sẽ lem thôi,
Khi bình minh lấp lánh cuối chân trời.
Bởi đời sống phải kết bằng mơ ước.
Vẻ rực rỡ ngoài kia tôi thấy trước
Nhưng mà ôi! đang bóng tối hoàng hôn,
Phủ mênh mang trên ngọn lá sầu đông
Ðang nhánh liễu xạc xào trong gió chướng.
Ánh trăng ấy nhạt nhòa trong tâm tường.
Tôi soi tôi vào những giọt sương trong.
Tôi yêu tôi vì tôi có tấm lòng,
“Lìa ngó ý tơ lòng còn vướng mắc”
Ðó là chuyện của bông sen biển Bắc,
Chim trời Nam, Tôi lại cánh chim trời !
Sương Chiều Thu, tiếng nói của muôn đời,
Kinh vô tự, chép tình yêu vô ngữ .
Hà Thượng Nhân
Bài Tựa Sương Chiều Thu Ðọng
của Huệ Thu
H.T.Nhân viết thành thơ Lục Bát
Mười năm xếp lại thơ mình
Xếp luôn cả những mối tình dở dang
Muốn quên ? Hoặc đã quên chăng ?
Mà sao vẫn cứ mang mang nỗi buồn
Nỗi buồn. Ồ nhỉ vẫn còn
Vẫn vu vơ giống nỗi buồn xưa nay
Chiều Thu Sương Ðọng . Chau mày
Vội vàng góp nhặt những ngày rất xa
Những ngày vừa thoáng hiện ra
Không in đậm dấu trong ta hỡi trời!
Như đàn chim sẻ rong chơi
Chuyền trên cành liễu khơi khơi trước nhà
Như con cá chép đêm qua
Vừa nằm chết cứng trong hồ con con
Ai đi xé trái tim non,
Như đem xé bỏ thơ muôn thuở tình
Giữ gìn tôi cố giữ gìn
Cà dòng nước mắt của mình ngày xưa
Sương Chiều Thu Ðọng tan chưa
Bình minh đã hiện ước mơ đã về
Sống là mơ ước đam mê
Sầu đông lá đổ bên lề hoàng hôn
Ðêm trăng đã nhạt lối mòn
Những cơn gió chướng dập dồn liễu xanh
Giọt sương đọng lại mong manh
Thì mình soi lại bóng mình xem sao
Biết đâu, thật đó, biết đâu
Tôi yêu tôi giống ngày nào yêu ai !
Ơi chim, đất rộng, trời dài
Lưu ngàn sau hoặc một vài lời kinh
Mà kinh nếu đã vô thanh
Thì ngàn trang sách vẫn đành vô ngôn...
Hà Thượng Nhân