Ta Đốt Cô Đơn
“Thân họa bài Ướp Lạnh Phù Hư”
Tặng thi hữu Nguyễn Chinh”
SC
Xếp lại xiêm y ký ức bạc màu
Bão tố dâng cao mưa gào nắng gội
Ta nối thương đau lên đời sầu não
Vào bao phận người tũi cực xa xôi
Áo trận nguyên khôi mái đầu đã bạc
Khát vọng nung đầy chí lớn thâm sâu
Biển hóa cồn dâu thác nguồn chưa cạn
Sông lệ nhạt nhòa … đá cuốn đỏ ngầu…
Dòng suối cao cao nỗi đau tình bạc
Khát quá em ơi… nhắp thử rượu cần
Nhớ đàn Tơ’rưng hòa cùng em hát
Dào dạt núi rừng …nhịp bước chân anh
Vào rừng “Ái Ân” thông không còn nữa
Triền “Hồ Than Thở” nằm nhớ bạn hiền
Vườn Mi-mô-sa mùa nầy hoa úa
Nơi chốn năm xưa nám lửa bình yên !
Xếp lại xiêm y ẩn hiện ngập lòng
Tìm chút hư không nỗi buồn ly xứ
Ta đốt cô đơn bằng men tình tự
Bên nàng “Thục Nữ” (*) hư ảo chập chờn…
Sông Cửu
__________________
(*) Rượu đỏ hiệu Thục Nữ.
________________________________________
Ướp Lạnh Phù Hư
khoác lên vai manh áo không màu
khúc sông đời nơi anh vừa tắm gội
soi bóng nước nghe thì thầm áo não
lời vô ngôn em thốt tự xa xôi
áo không màu ngày xưa đã bạc
lời vô ngôn nay đã hằn sâu
dòng sông cũ bao mùa trơ đáy cạn
mà tim anh còn chảy máu đục ngầu
uống no say gàu nước bạc tình
khi em rót mời anh nhắp thử
dẫu không khát anh cũng đành đón nhận
cho vừa lòng em tan nát lòng anh
mái tóc rong rêu giờ không còn nữa
khóe lệ anh cũng hóa nụ cười hiền
bao ẩm mốc tan trong trời xanh thẳm
đưa nhau về trú ngụ cõi bình yên
khoác lên vai manh áo bạc lòng
em gởi lại gió lên miền viễn xứ
hương hư ảo theo anh về vô định
như nụ quỳnh đêm ướp lạnh phù hư.
7.7.2018
nguyễn chinh