Từ Tháng Năm Một Chín Bảy Nhăm
Thôi, chim bay về núi
Thôi, cá lặn xuống sông
Sao mình cứ trông mong
Mặt trời còn phút cuối?
Kìa, mặt trời chết đuối
Ai cứu được mặt trời?
Ai giữa cuộc đổi dời
Mà sống đời vô cảm?
Ăn, bữa ăn thanh đạm:
Bắp trộn với khoai mì
Người ta đang hát gì?
"Tổ Quốc ơi tôi yêu Người mãi mãi!"
Kìa một bầy trai gái
Nhảy sol tố mì sol
Nhảy quên cả bữa cơm
Lát, ăn khoai cũng được...
Bao nhiêu người chết trước
Còn hơn sống để buồn
Dẫu không còn đạn, bom
Mẹ...cứ còn tựa cửa...
Thằng Hai không về nữa
Thằng Ba cũng không về
Bà còn sống để chi?
Cái gì cũng là rác...
Có một thời ca hát
Theo tiếng chày Bom Bo
Có một thời không no
Bụng sốt rét cứ ỏng!
Tôi cứ ngồi trông ngóng
Một tia nắng cuối chiều
Rồi, thôi cũng buồn hiu
Kiếp tù không có án!
Má ráng sống, quên, lãng
Mấy thằng con lưu đày
"Từ trận thắng hôm nay..."
Mắt Má đầy nước mắt!
Trần Trung Tá
Cờ Bay Ôi Cờ Bay
Việt Cộng treo cờ mừng ngày mà chúng chiến thắng! Chúng ta - Phe Thất Trận...cũng treo cờ! Để...Buồn?
Ôi một ngày tiệm buôn, không tiệm nào Đóng Cửa! Một ngày lời bao nhỉ...không dám bỏ một ngày!
Chúng ta họp nhau đây...bắt tay và hãnh mặt, chúng ta còn hay mất một Quê Hương ruột rà?
Dĩ nhiên mất..nên la? Treo cờ cho Mỹ biết: Mỹ Việt từng sống, chết, có nhau trên chiến trường...
Người Mỹ có con đường Trở-Về-Trong-Danh-Dự, Tướng miền Nam tự xử, lính miền Nam đi Tù!
Một Tháng thành Thiên Thu, một đời tan phấn thổ...Chúng tôi treo cờ nhớ...ngày Hôm-Nay-Tan-Hoang!
Ngày-Hôm-Nay-Việt-Nam! Ngày-Hôm-Nay-Lang-Thang. Nhắc thơ Vũ Hoàng Chương: "Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa, bị Quê Hương ruồng bỏ Giống Nòi Khinh!".
*
Ngó lên dãy cờ Vàng: ba hàng nước mắt chảy! Cộng Đồng xin phép Mỹ cho cái phép treo cờ...
Đố ai không ngác ngơ? Đố ai không thờ thẫn? Quên thôi lá cờ trắng, mong thôi ngày trở về...
"Chúng tôi sẽ trở về!". Chúng ta sẽ trở về? Hay là đi mãi mãi...về bên-kia-Thế-Giới?
Xưa, Thâm Tâm từng nói: "Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ, chí nhớn chưa về bàn-tay-không...thì không bao giờ nói trở lại, ba năm Mẹ già cũng đừng mong!".
Bốn ba năm ngóng, trông! Bốn ba năm kêu gọi! Dãy cờ bay phất phới...chúng ta đi-còn-đi...
Ôm cháu Ngoại, thầm thì: "Đời của Ông đứt đoạn, hô: "Tan Hàng! Cố Gắng!". Khẩu lệnh đó, hồi nao...".
Ngó ba vệt máu đào, thấm ba dòng lệ chảy. Người Lính lòng áy náy: Cờ Bay Ôi Cờ Bay!
Trần Trung Tá.
|