Thơ mới hiện đại VN
chút tình hoang phế /lặng lẽ chiều trôi /lại một ngày qua
#1 |
|
chút tình hoang phế
tóc người chợt nhớ chợt quên
đường nào rẽ nhánh muộn phiền trong tôi
hay từ múi lệch đường ngôi
người giam tôi suốt một thời hoa niên
môi kia đọng những ưu phiền
tôi về với cõi đời riêng bẽ bàng
khi son phấn đã phai tàn
tôi còn cầm giữ miên man giọt sầu
tay buồn níu mộng nghìn sau
sầu chăn chiếu đã dâng đầy xác thân
loay hoay cuối dốc gian trần
hay đâu mình đã một lần phù hoa
từ nghìn hư ảo xót xa
đêm trôi tuyệt vọng mưa sa phận người
xin cho tôi gửi lại đời
chút tình hoang phế giữa trời tịch liêu...
nguyễn minh phúc
lặng lẽ chiều trôi
nghe hư ảo một chân trời cuối gió
sầu thênh thang đậu giữa mắt môi người
tôi ngồi đếm mùa thu vàng dang dở
nhặt cho mình chiếc lá úa vừa rơi
em đã đến đã đi và tôi biết
tình yêu buồn như thập giá đời tôi
chiếc đinh đóng vào bàn tay tội nghiệp
giọt máu nào nhỏ xuống trái tim côi
giấu đau đớn giữa gian trần mê muội
từng phút giây hối hả được yêu người
tôi cô quạnh bên đời tôi lầm lũi
đau lặng thầm một vết cắt không nguôi
yêu dấu đã không còn tầm tay với
thì em ơi cơn mộng cũng xa rồi
nghe ám thị từng nỗi buồn vời vợi
rơi giữa đời tàn tạ bóng chiều trôi...
nguyễn minh phúc
lại một ngày qua
bâng khuâng chiều rơi xuống
hoàng hôn rụng chân trời
mới bình minh một thoáng
là đêm về chơi vơi
ai đếm ngày tháng tận
thả bóng ngày đi qua
có thấy đời lỡ vận
trong từng chiều mưa xa
em xưa giờ cũng mất
tình xa mù bãi hoang
còn nỗi buồn rất thật
trôi ngùi ngậm cuối ngàn
tôi ngồi đây mà nhớ
thở dài chiều mưa qua
trên tay đầy gió thổi
hiu hắt bóng trăng tà
một ngày thôi đã hết
em cũng vừa xa tôi
ôm niềm đâu mỏi mệt
trên dốc chiều phai phôi...
nguyễn minh phúc
|
|
|
|
Ý kiến bạn đọc
Vui lòng
login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin
ghi danh.