Đời Tre Đời Người

T
răm năm mới trổ một lần hoa, rồi chết vì tre tới tuổi già...Sinh, Tử xưa nay là định luật, tre còn sinh / tử, huống chi ta?

Tre không bám víu thêm ngày tháng, hễ đúng trăm năm thì lụn tàn bằng cách đơm hoa rồi kết trái cho đàn con cháu sống hiên ngang...

Ai có đi qua làng xóm Việt, ai từng núp mát bóng tre xanh...hẳn nhiên nghĩ đến người quân tử, Sống, Thác, sao cho vẹn Nghĩa, Tình!

Tiết Trực Tâm Hư...không thắc mắc, không mơ màng làm cây Bồ Đề, không mơ màng làm Đa Cổ Độ...chỉ mơ màng làm Bức Tranh Quê!

Tôi mới đọc bài Tre Trổ Bông (*), nói thật:  Lòng Tôi Rất Nhẹ Lòng!  Tre sống trăm năm là đã đủ, người làm chi cũng Có thành Không!

Tre mọc bờ ao, mọc góc Đình.  Tôi gọi người yêu mình hỡi mình, mình hãy đến đây, anh nói nhỏ:  "Chỗ nào em đứng cũng là Xinh!".

Người yêu tôi sẽ cười như nắng.  Người yêu tôi sẽ cười như hoa.  Ai có Tình Yêu:  Không Có Tuổi,  có con đường mộng để đi qua!

Nghĩ thế để yêu đời, nhé bậu, để lòng mình ràng buộc Quê Hương...Hãy yêu nhau để mà đi tới Cánh Cổng Đời Người Cõi Nghĩa Trang!


Trần Vấn Lệ

(Phụ đính: bài Cây tre – biểu tượng của làng quê Việt Nam

                      See the source image

 Chim Hoành Hoạch


Sáng, ngó lên ngọn cây, thấy con chim hoành hoạch.  Lâu lắm, nó vắng mặt, ai mách nó về đây?

Tôi giang rộng hai tay, nó tưởng tôi đuổi nó...đuổi đi một nỗi nhớ...Và, nó bay mất rồi!

Buổi sáng tôi, chao ôi, buồn như không có bạn.  Tôi ngồi im, cố nán, chim hoạch hoạch quay về...

Rồi, trưa quá, mệt mề, tôi não nề đi nghỉ...Mới mà hai thế kỷ nhưng chưa tròn trăm năm...

Tôi từ đi xa xăm, nhớ vô cùng Tổ Quốc, thèm làm chim hoành hoạch, có lần thăm Cố Hương!

Cố Hương ở Đông Phương?  Cố Hương là Bất Bạt? Nơi có rừng bát ngát...có bầu trời mênh mông?

Tôi muốn ngã vào lòng trong vòng tay của Má.  Tôi muốn ra biển cả tìm Cha Lạc Long Quân...

Sao tôi cứ loằng ngoằng đi quẫn quanh phố Mỹ?  Ở đây ai có thấy tôi-là-kẻ-lạc-loài?

Tôi nhắm mắt giữa ngày nghĩ rằng đang buổi tối.  Chắc không ai thăm hỏi How are you my friend...

 *

Tôi nằm yên, rất yên.  Tôi sẽ quên ngày tháng...quên con chim buổi sáng, quên ngọn gió buổi trưa...

Quên ngọn cỏ gió đùa, quên Nguyễn Thị Hoàng Bắc, bài thơ Na Mô Phật, ai lỡ đọc cũng...kỳ!

Có người chẳng biết chi bỗng làm thơ nổi tiếng!  Có người đi ra biển không thấy một bến bờ...

...nên tôi cũng có thơ nói về chim hoành hoạch...loài chim không ai nhắc bao giờ trong văn chương!

Hỡi con chim dễ thương, em về rừng có lẽ?  Tôi nghe mắt ứa lệ, nghe mình buồn.  Nao nao...


Trần Vấn Lệ