Băng Thơ Xướng Họa
Mặt A
Bao Giờ Cho Ðủ
Rượu uống nửa chừng, cười ngoảnh lại,
Từ xa đất nước, còn gì nói ?
Ta ơi ! Ta ơi ! sách trăm xe,
Ðã phủ đầy chưa một lớp bụi ?
Bạn bè lơ thơ như lá thu,
Mùa lạnh hoa cúc đã tàn lụi.
Học được gì đây giữa lúc này ?
Có phải mấy chữ lòng tro nguội ?
Có phải thơ gửi cho gió bay ,
Có phải chưa vừa một cơn say ?
Rừng phong Thu nhuộm màu quan tái !
Mở Ngõ Phù Vân,* người đi đâu ?
Ði về biển Ðông cười điên dại ,
Ði về miền Nam tìm cố nhân,
Cố nhân ! Cố nhân ! Người ở đâu ?
Có nghe thành dựng nỗi oan cừu ?
Ta sẽ vì ngươi cười vỡ lở,
Ta sẽ vì ngươi chất ngất sầu.
Vì ngươi ta viết thơ ta đó,
Ngươi đọc mà chờ ngọn gió Thu,
Thổi lộng ngàn xưa tình Ðỗ Phủ.
A ! Ngõ phù vân ! Ngõ phù vân !
Mở đến bao giờ cho nó đủ ?
Hà Thượng Nhân
San Jose, tháng chín năm 1998
* tên một tập thơ của Huệ Thu
Bây Giờ Ðã Ðủ
Họa nguyên vận bài “ Bao Giờ Cho Ðủ ”
của Hà Thượng Nhân
Rượu tàn, còn chút đêm lưu lại
Còn gió, còn mưa, còn tiếng nói
Người cũ bây giờ lấp bụi xe
Ta mừng ra khỏi xe và bụi !
Nửa đêm gió đập những cành Thu,
Rừng xanh buổi sáng khuya tàn lụi
Ngẫm nghĩ thời gian hai chữ này,
Rồi rờ tay mình, tay đã nguội !
Ta làm thơ - Thơ ta không bay,
Cảm ơn thơ đẵm từng đêm say.
Ðể ta quên hết trời quan tái !
Thúc sinh chàng ơi chàng đi đâu ?
Chàng về Lâm Truy làm kẻ dại
Kiều về đâu với ai tình nhân ?
Tình nhân ! Tình nhân ! Ðây là đâu ?
Ðây cõi phù vân chốn hận cừu ?
Rượu tàn cuộc lỡ, duyên lầm lỡ,
Thì uống thêm chăng nửa chén sầu ?
Ta hỏi vì sao đây với đó
Trời đây Thu mà đó cũng Thu ?
Ta thương mỗi một chàng Thôi Hộ
Ðào hoa là một đóa phù vân
Cầm chơi, rơi rụng, đời nghe đủ !
Huệ Thu
San Jose, 09 1998
***
Ngậm Ngùi
Ngồi ngắm hoa quỳnh nở,
Giữa đêm rằm sơ Thu.
Rót một ly rượu nhỏ,
Nhớ những năm trong tù.
Thời gian vừa mới đó,
Ðã thấy xa mịt mù.
Ðoạn trường đang viết giở,
Tiếc không còn Nguyễn Du.
Hà Thượng Nhân
Bài Họa
Còn chờ hoa quỳnh nở
Còn đợi trăng Rằm Thu
Ðời còn niềm vui đó
Thì nhớ chi thuở tù ?
Chuyện không thành chuyện có
Tìm hiểu chi ? Mịt mù !
Ðoạn Trường Thanh Bất Cựu
Thương làm sao Nguyễn Du !
Huệ Thu
San Jose, 10 13 1998
***
Mở Ngõ Phù Vân
Em từ mở ngõ phù vân ấy
Anh biết mình đây vốn Trích Tiên.
Chẳng thế phù vân không thể mở,
Cho mình lạc bước tới đào nguyên.
Em ơi ngõ đã bao giờ mở
Cổ Trúc xanh rờn dưới mái hiên.
Dắt con chó nhỏ qua khe lạch,
Bờ cỏ thiên thai đã nhãn tiền,
Xin hát tiếp đi bài tận túy.
Trăm năm mới hiểu nghĩa lâm tuyền,
Trăm năm cánh cửa phù vân mở,
Ta có thua gì gã Tú Uyên ?
Hà Thượng Nhân
Bài Họa
Phù vân có cửa hay không cửa
Ta cứ mơ màng một cõi tiên
Người cứ trái tim này đập vỡ
Hỡi ta! Lòng vẫn một lòng nguyên !
Người đừng cản bước ta đi tới
Ngồi lạnh lâu rồi dưới mái hiên,
Con chó buồn chân không thể đợi
Ðể ta lục túi, chắc còn tiền !
Nguyễn Du còn mấy đồng xu lẻ,
Vẫn uống vì ai cạn mộng tuyền !
Sao ta không thể xa trần thế,
Hạ Giáng Kiều ơi nhớ Tú Uyên !
Huệ Thu
***
Thơ Ơi
Buồn Quá
“ Người về người có nhớ chăng
mảnh trăng ngày cũ giờ trông đã gầy ”*
hỏi người mà lạnh bàn tay
dụi con mắt ướt lệ đầy hay vơi ?
Rót ra cốc rượu ta mời
cái bóng ta ngả, cái đời ta nghiêng
tiếng chào xưa một lời duyên
tiếng mời nay dể lòng riêng nghẹn ngào!
Người về đâu? Cõi chiêm bao
đêm đêm trong mộng ta cào mặt ta
rượu nồng hay lệ xót xa
hay sương chảy xiết chiều qua vẫn còn ?
Người về, ôi bóng trăng suông
cái dao cầm cắt, cái hồn cầm chơi
thơ tuôn như hạt mưa trời
ồ ta đã khóc. Thôi người về đi !
Ta buồn. Ta tỉnh. Ta mê
ta đau. Ta đớn. Ta thề. Ta quên.
mảnh trăng ngày cũ nằm yên
ta bưng cốc rượu bỗng thèm sóng chao...
Mười năm. Một thoáng. Ta lau
mặt ta phấn bụi rớt vào hư vô
tiếng lòng còn lại tiếng thơ
Quê Hương sóng vỗ mãi bờ biển xa
Người về có nhớ gì ta ?
những câu ta viết chẳng qua gọi thầm
tình nào bền tới trăm năm
để ta đốt chút hương trầm khói bay
Mời người. Ta uống. Ta say
ta nghiêng ngả có vòng tay của trời
mảnh trăng cười gượng trên môi
chút son đã nhạt hiểu rồi nhân gian...
Tiếng thơ lạnh buốt cung đàn
tiếng ngâm sa mạc xé làn mây chưa ?
ta thèm một cốc nước mưa
hứng từ đôi mắt ta vưa tuôn ra !
Người về có xót có xa
xót ta nỗi nhớ, xa ta nỗi lòng
thơ ơi buồn quá những dòng
cuồng lưu của biển chảy vòng thiên thu !
* Thơ Hà Thượng Nhân
trích trong Ba Mươi Hai Bài Hòa Âm
gửi Huệ Thu
Huệ Thu
Bài Họa
Thơ Ơi Buồn Quá
của Huệ Thu
Người về người có nhớ không
Mảnh trăng ngày cũ giờ trông đã gầy
Khi tay còn ấm trong tay
Thì ly rượu rót chưa đầy đã vơi
Tự nhiên mà rượu em mời
Thân chưa xô ngã thì đời đã nghiêng
Nếu như chẳng nợ không duyên
Sao chung thao thức, sao riêng ngọt ngào ?
Trăm năm phỏng độ là bao ?
Ai gieo nỗi nhớ, ai cào tim ta ?
Ðã từ một kiếp chẳng xa,
Bóng ai tưởng khuất ngày qua vẫn còn
Một mình một chén rượu suông
Ngồi đây thử ngắm cái hồn rong chơi
Bốn phương trời, một phương trời
Sao em chẳng khóc giống người ta đi ?
Trộn đều cơn tỉnh, cơn mê
Mê nhưng vẫn tỉnh. Ai thề? Ai quên?
Vỗ về lòng hãy bình yên
Nửa ly rượu chát mà thèm, ôi chao!
Lệ người mình có thể lau
Sao con chim hạc bay vào hư vô?
Sao thơ đau đớn vì thơ
Lòng ơi, sóng vỗ đôi bờ thêm xa
Hỏi mình hay hỏi chính ta?
Theo trăng và gió bay qua thì thầm
Một ngày cũng đủ trăm năm,
Ðể khơi nỗi nhớ, khói trầm hương bay
Rượu chưa kịp uống đã say
Muốn nằm chết giữa vòng tay, hỡi trời !
Giọt nào còn đọng trên môi,
Giọt nào đã tưới đẫm rồi thời gian?
Người xưa rỏ máu cung đàn
Vết son, giờ đã khô làn môi chưa?
Ta chùi nước mắt tưởng mưa
Vì em xin cạn lệ vừa tuôn ra
Chao ôi ! Gần đấy mà xa
Gần ta nỗi nhớ , xa ta nỗi lòng
Thơ ơi ! Một chấm. Xuống dòng,
Dấu than chấm mấy ngàn vòng hở Thu?
Hà Thượng Nhân
***
Nửa Ðêm
Uống Trà Dưới Trăng
Ngày xưa Lô Ðồng mê uống trà
Ngày nay còn lại khúc trà ca
Nửa đêm tỉnh giấc đun ấm nước,
Một mình ngồi uống dưới trăng tà.
Trà thấm từng hớp, nghe thương nhớ,
Yên Bái ngày nào bạn hữu ta,
Bỗng nhiên thành những tên tù rạc,
Ngày quẩy gùi lên núi hái trà.
Thỉnh thoảng xén phần đem cất dấu,
Những khi nghỉ việc ngồi lân la.
Một lon ghi gô, một điếu thuốc,
Rít lên mây khói mất tầng xa.
Chiêu một ngụm trà cười sảng khoái,
Tưởng đâu trời đất của riêng ta,
Khuya nay trong gió Thu về sớm,
Thổi lộng từng cơn mái tóc già,
Ta chợt nhớ xưa người Ðỗ Phủ
“ Con thuyền buộc chặt mối tình nhà ” *
Thơ ông để lại tôi còn thuộc,
Ai biết tình ta ? Thơ chúng ta ?
Ai có uống trà nơi đất khách,
Nhìn về sông núi mịt mù xa ?
Bạn ơi ! Ðáy chén trăng vàng vọt,
Mà chát làm sao những hớp trà !
* Cô chu nhất hê cố viên tâm
Ðỗ Phủ
Hà Thượng Nhân
Bài Họa
Xưa, Lư Ðồng, kệ ! Rượu hay trà !
Ta, bây giờ, ta nhớ đại ca
Người mê uống rượu hơn uống nước
Thường cúi đầu hôn bóng nguyệt tà!
Trà rượu với ta là nước lã
Quê người, cố quận, nổi lòng ta
Tại sao đất có đường biên giới?
Mà chẳng xanh tươi một giậu trà?
Ta có một kho đời cổ tích
Có trống da bò, có phèn la
Trống Ðồng, vui nhỉ thầy Kim Ðịnh
Thử đập một lần, mấy tiếng xa?
Ta ngó lòng gương, cười, nức nở,
Gương còn nguyên đó, ta còn ta
Không mong trận gió Thu về sớm
Ta sợ, người ơi, lúc tuổi già!
Ta ghét câu thơ chàng Ðỗ Phủ
“ Con thuyền buộc chặc mối tình nhà ”
Ta thì nước mất, nhà thuê mướn
Vui với người, buồn riêng của ta!
Nước lã mời nhau ai có ngại
Thì thôi thì thôi thì thôi xa!
Còn đây, đầy khẳm, trăng mùa hẹn
Ðà Lạt trời ơi... đâu núi trà?
Huệ Thu
San Jose, 10 13 1998
***
Vỹ Dạ Hoang Vu
Trúc vờn mấy ngọn nắng rơi rơi
Lạnh bỗng lâm thâm rớt tự trời
Mây xám chụm đầu tung áo lụa
Rồi hoàng hôn đến dễ thương ơi
Tôi gọi hay là cơn gió gọi ?
Mà cành trúc ngã xuống bên tôi
Vườn ai biếc quá còn đâu nữa
Vạch lá tìm quanh chẳng thấy người...
Vỹ Dạ không ngờ hoang vắng thế
Lòng tôi đau đớn tự nhiên thôi !
Cau đầu thôn đứng run cầm cập
Huế chắc đang rung ở dưới đồi ?
Sông Hương trổ nhánh qua làng Vỹ
Nước lặng lờ trôi hoa mận trôi
Vỹ Dạ ôi chiều tuôn nước mắt
Tôi về ngơ ngác nước xuôi xuôi...
Mùa Hè hoa phượng tàn năm trước
Còn vọng âm ty rợn tiếng cười
Nón lá bài thơ bay mất chữ
Tôi cầm chi nữa thả tay rơi...
Huệ Thu
***
Mặt B
Ðộc Thoại
Một tháng trăng tròn chỉ một đêm
anh ơi anh hãy trả lời em !
tại sao trăng lại không tròn mãi
ai cắn mà trăng khuyết mỗi đêm ?
Tình giống như trăng... tròn một lần
một lần rồi khuyết đến muôn năm...
cho nên thơ mới buồn anh nhỉ !
ai đã làm thơ không ngắm trăng ?
Tôi nói thầm thôi, nói rất thầm
những điều bất chợt nghĩ về trăng
về anh, về với tình muôn thuở
về với mơ hồ cái Có - Không...
Ai những khi buồn chẳng vẩn vơ ?
tôi buồn. Ðôi lúc tôi làm thơ
những điều tôi nói ai nghe được
xin nghĩ như trăng lúc Tỏ, Mờ !
Huệ Thu
Bài Họa
Dù chỉ trăng tròn có một đêm
một đêm đủ sáng một đời em !
chúng ta dù sống ngàn năm nữa
chưa chắc gì hơn được một đêm !
Cái thuở yêu nhau chỉ một lần
còn hơn kẻ sống đủ trăm năm
trăng, ai mà cắn cho trăng khuyết?
trọn một chu kỳ lại vẫn trăng.
Ðừng như ai đó sống âm thầm
đừng ngậm ngùi vì một mảnh trăng!
trăng khuyết, rồi đời ta sẽ khuyết
nhưng trăng tuổi trẻ có tròn không?
Trăng tròn gã trẻ đứng vu vơ
ôi tóc em dài, áo tiểu thơ
lúc ấy có ai thèm thắc mắc
rằng trăng khi tỏ lại khi mờ.
Hà Thượng Nhân
***
Xé Thơ
Rồi Lại Làm Thơ
Nửa đêm
xé một bài thơ,
thơ nguyên thì nát
đêm thừa cứ nguyên.
Giận gì ?
đâu dám giận anh.
yêu đâu dám giận
nhớ thêm lại buồn.
Ô kìa !
thơ đó lại tuôn,
thơ đau mà bút
không cùn cũng hay.
Gửi đi ?
biết gửi cho ai ?
để đây thì tủi,
xé hoài tiếc chăng?
Nửa đêm,
tròn một vầng trăng
phải chi trăng rớt
mình cầm đi chơi!
Tự nhiên
hết muốn làm người
kiếp sau làm đám
mây trời chắc vui...
Hỏi anh
gió đáp ngậm ngùi
tóc thơm lừng lựng
trong mùi dạ hương
Anh đâu rồi?
hỏi làn sương,
ta đưa tay vuốt
giữa đường anh tan...
Thơ ta
viết đã đầy trang.
cầm lên tính xé
thương chàng lại ngưng!
Biết đâu
mai mốt không chừng
ai đem mở đọc,
bỗng dưng thấy buồn...
Huệ Thu
***
Tường Vi mấy Ðóa
Ơi con bướm lạc qua vườn
thấy chăng mấy đóa hoa tường vi xanh
sương còn mấy giọt long lanh
lạnh chân nên bướm lượn vòng rồi bay...
Tường vi mấy đóa lơi lay
gió xuân buổi sớm mai này bỗng thơm!
thương ơi con bướm chờn vờn
hoa xanh nắng nhuộm cành hường ngẩn ngơ!
Tường vi mấy đóa thành thơ
và sương mấy giọt đang chờ nhạc ngân
bao giờ bướm hết lạnh chân
tường vi mấy đáo dễ chừng rụng rơi?
Huệ Thu
***
Bài Thơ Chéo Áo
Hôn cây liễu
rất tình cờ
hôn cây soan cũng
không ngờ được hôn !
lạc về một cõi nước non
đảo điên đời lạ mà còn tình quen !
Liễu buồn rủ nhánh như em,
sáng nay chải tóc bên thềm hoa soan.
thấy ngày còn chút hoàng hôn
thấy ta còn chút nỗi buồn rất thơ !
Ta ôm
hai chữ tình cờ,
ôm anh trong một
phút giờ linh thiêng.
tấm lòng tưởng giữ làm riêng
tự dưng cảm động làm duyên tặng mình !
Ðời vui
còn một chữ tình
bài thơ chéo áo mở nhìn thấy nhau !
tình cờ ôi ngọn gió chao
nghiêng nghiêng nhánh liễu xanh xao đêm dài !
***
Nửa Ðêm Trong Vườn
Riêng Một Cõi
Khi Chén rượu,Khi cuộc cờ
Khi xem hoa nở,Khi chờ trăng lên
Ng.Du
Khi xưa, của những người hiền
Khi nay, của những người quên chuyện đời
Khi nao, trong cõi con người
đời cay đắng mấy, nụ cười vẫn thơm?
Thơ từng ôm
mặt trời từng hạt...
nửa đêm buồn thảng thốt thơ ai
đường đi - một bước - dặm dài
Quê Hương - nhìn lại - xa ngoài chân mây!
Rượu hồng... một giọt, đã say
cờ đang dở cuộc nên ray rứt lòng
và hoa... Sắc Tức Thị Không
và trăng, ơi... chỉ là vòng ảo hư!
Tụng hồi Kinh
thấy Như Như
Rượu - Cờ - Hoa - Nguyệt mong từ thuở xưa
tình riêng - con cá lặng lờ
tình chung - con nhện giăng tơ... một mình!
còn gì để gọi là tin?
Quê Hương - Tiếng kẻng cầm canh, chắc còn?
Nhớ sao hàng phượng Ngọc Sơn
nhớ sao mảng nắng Sài Gòn, hoa me
vui chăng nếu có buổi về
nhắc bao nhiêu nỗi lòng khuya, đêm này...
Huệ Thu
San Jose 11 26 97
bài họa
Rượu - Cờ - Hoa - Nguyệt
Họa bài Nửa Ðêm Trong Vườn
Riêng Một Cõi của Huệ Thu
Trần gian lạc xuống tình cờ
Trên tiên biết có ai chờ ai lên?
Rừng lau xưa có người hiền
Nghe thơ nhiều lúc tưởng quên sự đời
Nồng say là mối tình người
Mắt nhìn nào sắc nụ cười nào thơm
Ta muốn ôm
mưa Thu từng hạt
Thơ của mình thảng thốt vì ai
Trăm năm cát bụi là dài
Phỏng trong thương nhớ có ngoài chân mây?
Rượu ờ! Người trước đã say
Ván cờ chưa xóa vẫn ray rứt lòng
Hoa ngày tháng cũ còn không?
Trăng thanh mấy độ nửa vòng thực hư
Lật tờ kinh
tưởng chân như
Tưởng cờ - hoa - rượu - nguyệt từ thuở xưa
Tưởng đâu mặt nước lững lờ
Nhện nào nhện chẳng giăng tơ vì mình
Làm sao đánh mất niềm tin
Ðể nghe nỗi nhớ thâu canh vẫn còn
Làm sao về lại Ngọc Sơn
Mùi xăng mùi bụi Sài Gòn lá me
Chôn chân từ đó chưa về
Tiếng thơ nào lạnh giữa khuya thế này?
Hà Thượng Nhân
San Jose, 02 02 98
***
Tạ Từ Huế
Huế ơi!
Này tiếng tạ từ
nhận cho tôi nhé !kể từ nay xa...
Lòng tôi
nát chữ Sơn Hà
chỉ xin bến Ngự thông già vẫn xanh
như Ôn như Mệ ân tình
đá trơ tuế nguyệt nước chìm trăng sao
tôi đi mỗi bước lòng đau
tôi về chẳng biết kiếp nào Huế ơi...
*
Huế ơi! tôi có một đời
thương tôi xin bảo mưa trời bay theo...
Huệ Thu
**
Rượu Còn Ðể Chi
Rượu ta tự rót tự mời
cái ly sóng sánh, cái d0ời ngả nghiêng
ta soi vào rượu cười duyên
mặt ta vỡ nát mà tim vẫn tròn!
Rượu nồng uống thở hơi thơm
mà người, ai nữa cúi hôn môi nàng!
rượu chìm đâu nỗi hoang mang
hình như ta cũng mất chàng rồi sao?
Hết rồi một tối chia nhau
chàng ly uống cạn rót vào đi em!
rượu mời tặng đó cho thêm
rượu mời ta uống chứ mềm lòng ai?
Ta say ừ nhỉ ta say!
trời nghiêng đất lệch xới cày trăng tuôn
hỡi anh có biết em buồn
người không thấy nữa rượu còn để chi?
Thu về
Thu về có lẽ hôm qua
sáng nay thức dậy thấy hoa nở nhiều
mù sương cũng nở bay theo
trong cơn gió thoảng hiu hiu đủ buồn!
Thu về có lẽ trên non
sáng nay thấy mặt trời phơn phớt hồng
thấy mây trắng lượn một vòng
rồi tan như chuyện có, không nhân tình...
Thu về có lẽ ai quên
mặc cho cỏ nhớ bên thêm đá xanh
lá thì hết muốn nhìn lên
mà cây không ngả như mình đứng im!
Thu về chợt nhói trong tim
hình như những tiếng im lìm muốn reo
Thu mai sẽ tiếp Thu chiều
dài thôi những buổi đăm chiêu nhìn trời...
Sàigòn Ơi
Sàigòn ôi nhớ ôi thương!
Sao đây cũng nắng, đâu đường lá me
Sàigòn nỡ bỏ ra đi
Mười năm chưa có buổi về là sao ?
Sàigòn ai đến với tôi ?
Ru cho nghe với những lời Ca Dao
Ðèn xanh đèn đỏ xôn xao
Ở đây nước Mỹ, chỗ nào Quê Hương ?
Sàigòn chín nhớ mười thương
Ai thay một nhớ bằng buồn thiên thu
Tôi thèm bóng mát Nguyễn Du,
Thèm mây trường Luật, sương mù Duy Tân...
Sàigòn Công Lý băng ngang
Lê Lợi xẻ dọc những hàng sách xôn
Nhớ hoài một thủa kiếm cơm
Ngồi bên đống sách, nhai sờn gáy da... *
Sàigòn gần lắm! Sao xa!
Bóng ai áo lính vờn qua trại tù!
Ðèn xanh đèn đỏ mù mù...
Chiêm bao cứ thấy đèn dầu hắt hiu
Sàigòn ơi ! Tôi rất yêu
Gió bay còn rối tóc Kiều Nương xưa
Lạnh lòng nhau một chiều mưa
Sàigòn còn ướt bây giờ mắt xa !
Sàigòn ơi cõi người ta
Mười năm bỏ nước em già chưa anh ?
* sau năm 1975 huethu đi bán sách cũ ở vĩa hè đường Lê Lợi
Bờ Mê Bến Giác
Lên chùa cúi mặt vòng tay
buồn nghe một thoáng mà đầy không gian
chiều thu núi tím nhuộm vàng
nắng, sương và gió mơ màng lũng sâu
Mây hồng đã bay về đâu?
đầy trên mái ngói bồ câu đã về
xanh xao sắc lá bồ đề
nửa che mái ngói, nửa đè tâm tư...
Cảnh nhìn như cảnh xa xưa
nhân gian hiện rõ đôi bờ giác mê
hình như đâu đó dưới khe
có con nai lạc đứng nghe tiếng rừng
Lên chùa nghe dạ rưng rưng
nghe chuông một lúc, nghe lòng vỡ ra
con sông trước mặt bao la
nước non người lạ quê nhà mù tăm!
Huệ Thu
Sài Gòn Ơi Tháng Năm
Sài Gòn ơi những lá me !
bỗng dưng tôi nhớ gọi về rất xa...
tháng Năm phượng trổ đầy hoa
đường me cũng nở vàng pha áo người
Sài gòn ơi nhớ chi tôi !
phượng bay trước ngõ, me rơi cổng trường
Duy Tân những tối mù sương
bóng trăng soi lạc trùng dương sóng chìm !
Sài Gòn ơi gọi rồi im !
máu tôi đang chảy về tim sao đành
mơ hồ lối rẽ đường quanh
tôi ru giấc mộng chẳng thành chiêm bao
Sài Gòn ơi đớn ơi đau !
ngày đi không dám nói chào biệt ai
cho nên lệ ứa ra hoài
cho nên thơ viết còn dài câu than !
Sài Gòn ơi thủa tháng Năm
nhặt hoa phượng rụng ai cầm cho tôi
hoa me dính tóc ai cười
và hoa nước mắt ngậm ngùi ai lau ?
Sài Gòn ơi đớn ơi đau !
mười năm xa nước chừng nào về thăm ?
lá gan khúc ruột đang bầm
câu thơ nhịp thở còn nằm chi đây ?
Huệ Thu