Áo Đỏ  

Áo đỏ em về con phố trưa, cây xanh óng ánh nắng mong chờ, hình như tiếng guốc em rung gió nên liễu bờ sông nép thẹn thùa. Con bướm trắng bay tìm chỗ đậu (bờ vai em bướm tưởng là hoa). Bay bay tà áo em thành bướm; trắng, đỏ, mơ hồ tựa giấc mơ...


Bướm trắng bay quanh tà áo đỏ. Em đâu để ý cảnh quanh mình. Mặc cho cơn gió rung cành liễu. Mặc kệ trời xanh đang bớt xanh. Tôi đứng ngó theo, lòng ước muốn, hiện thân con bướm, bóng theo hình...để xem guốc có đau nền gạch, để thử người ta có gọi anh!


Hình như tôi hóa thành thi sĩ từ bữa em về con phố trưa...
Nói gió, nói hoa và nói bướm...Nói gì rồi cũng chuyện tương tư!


    Lê Nhiên Hạo