Ai Người Tri Âm
Sầu này...ai hiểu được ta ?
Sầu trong giấc ngủ,sầu ra sân vườn
Sầu ươm giọt lệ thành sương
Nửa đêm thức giấc đẫm vườn chiêm bao
Hồn ta chết giữa mùa Xuân
Cô đơn vệt nắng cuối đường hoàng hôn
Em ngồi xõa tóc lặng buồn
Chút hương còn đọng bên lòng ta đây
Bên em,còn có sầu này
Bên ta,chỉ có cỏ cây thầm thì
Ai người tri kỷ,tri âm
Ai người sáng ngóng,chiều trông hỡi Người !
Nhớ ơi,sao nhớ lạ đời !
Giấc mơ sảng sốt chơi vơi lịm hồn
Nghe tình còn mặn môi hôn
Mà sao lịm chết giữa vùng khói sương
Chỉ thương mười ngón tay buồn
Rụng trên phím trắng lạc nguồn âm giai
Chừ đây,sầu đã chia hai
Em ơi,bên ấy đêm dài không em !?
Người Cô Đơn
***
LẶNG THẦM
Em ẩn,hiện như bóng trăng trốn nước
Tôi thẩn thờ ngơ ngác vớt dung nhan
Đã từ lâu lệ tôi nhỏ đôi hàng
Bày chi cảnh trốn,tìm-ơi,thục nữ !
Yêu em đó,nhưng lòng nào dám ngỏ
Chút hương thầm len lén dấu tâm tư
Em có nghe trong nhịp thở đầy,vơi
Hồn thổn thức gọi mời,em có biết ?
Trong câm nín là ngàn lần lên tiếng
Trong âm thầm mà sôi sục buồng tim
Vẫn lặng tờ nhưng khua động quãng im
Trong tâm thức những đêm mơ mộng mị
Đừng trốn nữa,hỡi người yêu thế kỷ !
Cho tôi xin chút sương gió tơ trời
Để thơ tôi không còn phải ngậm ngùi
Vời mắt biếc tiếp thêm nguồn sinh khí
Em có nghe lời tim yêu tha thiết
Đang ngủ say bỗng thức giấc gọi thầm ?
Hỡi Phương Lan,hay hỡi Đan Tâm !
Vẫn còn đó chút lặng thầm chờ đợi
Người Cô Đơn