Thơ Mì Ăn Liền…


Ta vẫn biết mình hư thân mất nết
Mãi làm thơ và tán gái suốt ngày
Nhưng ta biết trời sinh ta ra để
Làm thơ tình và ngồi nhậu lai rai

Ta vẫn biết có người thương kẻ ghét
Thây kệ đời- lúc xuống chó lên xe
Đời là thế - có gì mà la hét
Đâu phải thiên tài - ưỡn ngực tự khoe

Trong cuộc sống – có người thương kẻ ghét
Ghét thì sao ? Và thương được những gì ?
Cứ chơi tới – nhưng không hề nói phét
Hãy mở lòng cho gió thổi bay đi…


BÀI THƠ KHÔNG ĐỀ..

Thời gian là dòng chảy
Trôi đi một kiếp người
Qua đi thời thơ dại
Trải lòng về muôn nơi

Với trái tim nhân hậu
Nhỏ giọt máu thâm tình
Thấm sâu vào vô tận
Trong cõi người lung linh

Ta hát bằng nỗi nhớ
Khúc nhạc của một thời
Bi hùng hay đổ vỡ
Vẫn làm lòng chơi vơi

Nước qua nhiều gềnh thác
Cũng chảy về biển đông
Đời như là canh bạc
Nên sống bằng tấm lòng

Ta an nhiên tự tại
Yêu như một chúng sinh
Đã qua thời. Vĩ đại
Ta còn đây. Một mình…


VIẾT TẶNG H.


T
a biết xứ người – em cô độc
Một mình- lặng lẽ một mình thôi
Quạnh hiu – gối mộng em nằm khóc
Mà nhớ mà thương một kiếp người

Đời không trải lụa cho mình bước
Em biết quá rồi chuyện thế nhân
Tình yêu không phải mong mà được
Vạn dặm tuy xa cũng rất gần

Ta giống như em – sầu cố quận
Đã di dân trên đất của mình
Mười năm chưa trở về quê cũ
Mây đã bay rồi chốn lặng thinh

Thì thôi em nhỉ - vui mà sống
Cố gượng cho qua một kiếp người
Kiếp sau ta sẽ cùng chung bóng
Ngồi ngắm mây trời – nghe lá rơi…

hồ chí bửu