Địa Ngục Ở Ðâu !!!
Địa ngục nằm ở nơi đâu
Là xứ cộng sản, đỏ màu cờ sao
Địa ngục nằm ở nơi nao
Là xứ cộng sản, cờ sao đỏ màu
Lưỡi liềm, cái búa đẽo đầu
Sao vàng cờ đỏ đục ngầu nát tan
Bước ra chận nẻo chận đàng
Bước vô đậy nắp kéo màn đóng khung
Nhà lao đầy ắp hãi hùng
Cùm gông, xiềng xích lùng bùng man tai
Lấm la, lấm lét, thở dài
Bịt mồm, câm miệng, miệt mài trầm kha
Đói nghèo, xơ xác nhà ma
Lạc hậu, chậm tiến, đẫy đà đắng cay
Dân đen, bò kéo trâu cày
Cán bộ, ngất ngưởng lâu đài tư dinh
Tư bản đỏ chói phồn vinh
Ăn trên ngồi trốc, béo phình thịt da
Dân đen, không cửa không nhà
Cán bộ, biệt thự, vi la dẫy đầy
Tham nhũng, hối lộ trét trây
Lòng lang, dạ thú, mặt mày nhởn nhơ
Bước ra, sắt máu đỏ cờ
Bước vô, ách nạn vật vờ nhiểu nhương
Bước đi, không phố không phường
Hồng chuyên cả nước chán chường thê lương
Bước đi, không lối không đường
Công an, đảng trị đắp mương be bờ
Địa ngục nằm ở nơi mô
Còn hơn địa ngục mịt mờ nhiêu khê
Địa ngục nằm ở nơi tê
Kể chi răng rứa, não nề thế ni
Việt Cộng, là một chớ gì
Thứ hai, Trung Cộng hũ ki tàu phù
Cu Ba, là thứ ba cu
Bắc Hàn, là thứ bốn ngu, to đầu
Địa ngục nằm ở nơi đâu
Thứ nhất Việt Cộng đỏ màu cờ sao
Địa ngục nằm ở nơi nao
Thứ hai Trung Cộng, cờ sao đỏ màu
Địa ngục nằm ở nơi đâu
Cu Ba, ba cộng đỏ màu cờ sao
Địa ngục nằm ở nơi nao
Bắc Hàn bốn cộng, cờ sao đỏ màu
Địa ngục nằm ở nơi đâu
Bốn nước cộng sản, đỏ màu cờ sao
Địa ngục nằm ở nơi nao
Bốn nước cộng sản, cờ sao đỏ màu !!!
Tháng 4 – 2009
Thấu Tâm Can
***
Những Tấm Bia Kỷ Niệm,
Ai có quyền xúc phạm !!!
- Viết, khi biết được Cộng Sản VN dùng ngoại giao áp lực các quốc gia Đông Nam Á, đập phá và huỷ bỏ Những Tấm Bia Kỷ Niệm ở các trại tỵ nạn
- Viết, để nói lên tiếng nói của những người sẵn sàng chấp nhận và đánh đổi Sống - Chết trên hành trình đi tìm tự do
- Viết, để nói thay cho hơn nửa triệu người đã vùi mình trong lòng biển cả bởi chế độ và nhà nước Cộng Sản VN
- Viết, để báo cho Cộng Sản VN như một Lời Hịch : các ngươi không có quyền gì động thái tới nơi lưu dấu linh thiêng của những hương hồn vì quyền tự do, vì quyền được sống đã vong thân ; mà các ngươi chỉ có quyền đập phá, hủy hoại cái thây ma Tặc Hồ giữa Ba Đình - Hà Nội, như những cái thây ma Stalin, Lênin đã bị hủy hoại tại Nga.
Thấu Tâm Can * Tháng 07-2005
Hỡi những kẻ mệnh danh : đỉnh cao trí tuệ loài người
Các ngươi đã làm một hành động tày trời
Đâu phải là giai đoạn, chỉ có cái búa lưỡi liềm
Thế kỷ hăm mốt rồi mà, chúng tôi thật không hiểu nổi
Người sống, trùm đầu, đẩy vào tù, không tội
Người chết, tội tình chi mà vẫn không yên
Nếu cho rằng, bàn tay lông lá độc quyền ?
Sao không xóa cái hồn ma tại Ba Đình, Hà Nội ?
Những tấm mộ bia kỷ niệm kia
Đâu phải cái tròng xã hội chủ nghĩa đang trói ?
Mà dửng dưng, muốn làm gì thì làm ?
Vì Cộng Đảng, vì mưu đồ, đạp đổ lương tâm
Thử hỏi, còn chi là tánh nhân tánh đức ???
Những tấm bia kia, xa xôi, heo hút
Để nhớ những con người,
Chết trong âm thầm
Chết trong uất ức
Phải bỏ đất nước
Phải bỏ quê hương
Họ chỉ chọn một con đường
Đi tìm tự do và sự sống
Nhưng nào là hải tặc cuồng loạn
Nào là sóng gầm biển động
Thân xác cũng không còn
Chết biệt tích vô tăm
Họ chết đi, đứt từng đoạn tơ tằm
Làm mềm lòng nhân loại, và những người không thân thích
Ôi, hành trình tự do !
Họ đi chưa tới đích !
Ôi, cuồng bạo điên rồ !
Cho da thịt nát tan !
Cả nửa triệu người, không một âm vang
Chỉ những tấm bia, ru hồn giá lạnh
Ba mươi năm rồi, lại bị các ngươi, không còn nhân tánh
Muốn xóa triệt tiêu, không còn một chút, tàn tích tang thương !
Bỏ thân, bỏ cả quê hương
Tan xương nát thịt, còn vương tuyệt tình
Chết đi, tuyệt bóng tuyệt hình
Chỉ còn mờ khói lung linh hương đài
Vậy mà cũng đục cũng xoay
Cũng phá đổ nát, cũng dày bụi tro
Này này nhé ! Vậy thì sao các ngươi lại bày trò
Tìm kiếm, hốt xương những người ngoại thuộc
Hay tại họ nắm thế toàn cầu chiến lược
Nên các ngươi phải cung cúc, cúi lòn
Vì chủ nghĩa, các ngươi đã bị bào mòn
Nên đã xơ xác lương tri tánh thiện
Hay, đã là Cộng Sản, thì không còn có chuyện
Bởi vô thần, đâu có gì để phải thờ tôn
Thế thì cái xác lộng kiếng kia, hỏi còn có tâm hồn
Mà phải gác, phải canh, đủ trò nghi lễ ???
Nếu nói chết là hết, thế tại sao lễ mễ
Bàn thờ của các ngươi, đem đạp đổ hết đi !
Chứ những tấm bia kia, làm gì, và mắc mớ chi
Mà các ngươi cũng giở trò sắt máu ???
Đã ba mươi năm rồi,
Cả đất nước đã nhuộm bùn, quến cáu
Các ngươi giữ gìn gì, đạo đức của ngàn xưa
Lịch sử năm ngàn năm, cũng bị cuốn bị lùa
Họ là những bậc tiền nhân,
Chứ đâu mang màu cách mạng ???
Cả Trường Sơn, còn đau lòng ghềnh ráng !
Cả Biển Đông, còn nát dạ thâu canh !
Phất băng đi, cuốn sạch mọi tơ mành
Chứ đừng bảo là đường dài sự nghiệp !
Người Cộng Sản của các ngươi, cũng cuối cùng tận kiếp
Bảy mươi lăm năm Cộng Đảng, cũng thành tro
Rồi một ngày kia,
khi dân tộc, quê hương, tổ quốc tự do
Đảng của các ngươi,
lội xuống suối vàng, đội mồ hỏi “Bác” !!!
Hồ cáo tiêu ma, hồn quay ngơ ngác
Lạc xuống đây, nhưng chẳng biết lối về
Việt Nam vẫn còn đây, non nước vững sơn khê
Sông biển có đầy vơi, nhưng làm sao rửa sạch ???
Cộng Phỉ, trước sau Đỏ Lòm !!!
Này này, tớ nói cho nghe
Cái bọn Cộng Sản, ai dè phải không
Ngây thơ, ngơ ngác, nhẹ lòng
Đến khi biết nó, sợi lông không còn
Hồng, chuyên, sắt, máu, đỏ hon
Chuyên, hồng, máu, sắt, cho mòn cùm gông
Tớ nói, toàn nói thiệt không
Ăngen, Kác-mat sợi lông không còn
Lê-nin chết rũ mục hòm
Nó dựng cái xác lòm khòm đứng kia
Lão Mao ngủm tỏi cù lìa
Nó dựng cái xác chầu rìa Tàu ô
Việt Nam thì có tặc Hồ
Nó đem liệng kống (lộng kiếng) lõa lồ Thăng Long
Ba Đình nó gác, nó trông
Hà Nội văn vật tréo tròng khổ đau
Từ khi Hồ bước xuống tàu
Cơ man đã sẵn, nhuốm màu tại Tây (Pháp)
Nó vớ được đám bầy nhầy
Chạy qua Xô Viết chứa đầy cộng nô
Nó nhồi nó nhét nó vơ
Đem về dày xéo cơ đồ Việt Nam
Năm Tư (1954), miền Bắc thiết ngàm
Bảy Lăm (1975), cả nước nó chàm đỏ au
Mặc dù, nó chết đã lâu
Nhưng đám tôi tớ thay nhau khác gì
Duẫn, Chinh, Đồng, Giáp nguyên si
Mạnh, Triết, Trọng, Dũng chung ly, một bình
Rập khuôn như đúc nguyên trinh
Khác thân, khác thể, nhưng hình khác chi
Nó sơn nó phết nó xi
Hồng chuyên đỏ rực ly kỳ thấy chưa
Đừng cho tớ nói rằng thừa
Ngu ngơ bao kẻ mắc mưa đầm đìa
Đừng cho tớ nói nọ kia
Mơn man như cá lia thia trong hồ
Muốn vô, không có chỗ vô
Muốn ra, không có cửa mô ra vào
Đừng cho tớ nói tầm phào
Tớ biết nó tận tơ hào tâm can
Đừng cho tớ nói lan man
Tớ biết nó tận hóc hang rú rừng
Ai không biết nó mới khùng
Ai chưa biết nó, coi chừng đó nghe
Này này, tớ nói thiệt nè
Cộng phỉ sau trước, cá mè giống nhau
Này này, tớ nói một câu
Cộng phỉ một lũ, trước sau đỏ lòm !!!
Tháng 4 – 2009
Thấu Tâm Can
***
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa
- Viết để tưởng nhớ Anh linh tử sĩ chôn cất tại Nghĩa trang Biên Hòa hay bất cứ Tỉnh, Thành nào trên toàn cõi Việt Nam.
- Viết để thương Tổ Quốc theo dòng lịch sử gần 5000 năm trải qua từng thời kỳ chinh chiến, mà từng thế hệ ông cha, các bậc tiền nhân, thời cận hiện đại cho đến mai sau, đã đang và sẽ nằm xuống cho quê hương, dân tộc.
- Viết để thế hệ hôm nay, thế hệ ngày mai không có quyền xúc phạm mà hãy trân trọng xương máu của những người đã thấm nhuận cho non sông.
- Viết để chắp tay tưởng niệm những người đã nằm xuống cho bàn thờ Tổ Quốc quyền quyện khói anh linh Hồn Thiêng Sông Núi.
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa
Các anh, là những người con nước Việt
Các anh, là những người con, lịch sử theo dòng
Các anh, là những người chinh chiến bảo vệ non sông
Chết cho quê hương, chớ không chết cho thời kỳ, chế độ
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa
Thịt xương anh, đã hòa lòng đất Mẹ
Máu đào anh, đã thấm nhuận quê Cha
Hương hồn anh, bay khắp nẻo sơn hà
Quyền quyện khói lung linh hồn sông núi
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa
Hỡi những con người, đã đi theo tiếng gọi
Hỡi những con người, đã tiến bước lên đường
Hỡi những con người, đã nằm xuống cho quê hương
Tử sĩ chết, nhưng anh linh người tử sĩ, không chết
Bước quân hành nhạt nhòa dấu vết
Vùng trời nào anh đã bay xa
Vùng đất nào anh đã đi qua
Rừng núi, cao nguyên, đồng bằng, sông ngòi, biển cả
Anh ra đi, khi biên thùy dậy sóng
Anh ra đi, để bảo vệ quê hương
Mắt Mẹ già, nhỏ giọt, đếm tình thương
Mắt em thơ, giọt buồn, đeo năm tháng
Anh ra đi, nơi mịt mù chinh chiến
Chợt báo tin, tử trận chốn sa trường
Tấm thẻ bài, ôi, nát cõi tình thương !
Chít khăn sô, ôi, ngậm vành tang trắng !
Anh ra đi, lá rừng khua đêm vắng
Anh ra đi, lằn đạn thét hoang vu
Thiếu phụ ơi, mắt lệ, khóc xa mờ !
Con thơ ơi, xếp hàng, theo nghĩa tử !
Cỏ ngậm vành, rung rung dòng lệ sử
Hoa không cài, xơ xác vẽ cô liêu
Thời gian qua, tàn tạ phết tiêu điều
Tô đậm nét tiêu sơ về thiên cổ
Xin các anh hãy nằm yên, muôn thuở
Xin các anh góp mặt với tiền nhân
Đem máu xương, đem da thịt dự phần
Cùng thế hệ cha ông, bốn ngàn năm lịch sử
Xin chắp tay, nghe lâng lâng tình tự
Xin chắp tay, nghe rung động Văn Lang
Hỡi con cháu Rồng Tiên, máu đỏ da vàng
Quân như kỷ, quốc hùng cường, cương thổ
Ai không nghe,
“Túy ngọa sa trường, quân mạc tiếu !
Ai không nghe,
Cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồi !”
Chết dưới đồng sâu ! Chết nơi thung lũng ! Chết giữa núi đồi !
Chết cho dân tộc, chết cho quê hương, còn sống !!!
Hỡi thế hệ hôm nay !
Hỡi thế hệ ngày mai !
Bao nhiêu nghĩa trang, cùng Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa
Dù không viếng thăm, không hương khói, không lá hoa
Nhưng máu xương, da thịt, ngàn đời sẽ không pha
Vẫn còn đó với hồn thiêng sông núi !!!
Hỡi thế hệ hôm nay !
Hỡi thế hệ ngày mai !
Hồn tử sĩ đi vào muôn thuở
Hồn tử sĩ đi vào thiên thu
Khí hồn thiêng năm tháng không nhòa
Quyền quyện khói anh linh, Bàn Thờ Tổ Quốc
Hỡi thế hệ hôm nay !
Hỡi thế hệ ngày mai !
Xin chắp tay tưởng nhớ tiền nhân
Xin thương người mang kiếp chinh nhân
Bắng máu xương, bằng da thịt góp phần
Vẫn còn đây, mảnh dư đồ sừng sững non sông
Qua thời gian, qua không gian, không phai mờ lịch sử !!!
Tháng 6 – 2007
Thấu Tâm Can
***
Tượng Đài Thuyền Nhân
- Viết để không quên những Tấm Bia Kỷ Niệm tại Nam Dương, Phi Luật Tân,… bị đập phá, được dựng lại, và còn những nơi như Thái Lan, Mã Lai, Tân Gia Ba dù có lập hay không lập.
- Viết để nhìn những Tượng Đài Thuyền Nhân được xây dựng đó đây tại một số quốc gia tự do, do người Việt lưu vong thiết lập để tưởng nhớ đồng bào.
Tượng đài thuyền nhân, xin khắc ghi một thời vượt biển
Vì cộng phỉ sắt máu bạo lực tham tàn
Dùng chủ nghĩa cộng sản vong bản phi nhân
Cái búa lưỡi liềm, xéo dày tan nát Việt Nam
Tượng đài thuyền nhân, xin khắc ghi một thời vượt biển
Đánh đổi cuộc đời, vượt sóng tìm đường tự do
Thách đố tử thần, quyết tìm hạnh phúc ấm no
Biển cả vùi chôn, mất thây hàng nửa triệu người
Tượng đài thuyền nhân, xin nhớ thương những người vượt biển
Vì cộng phỉ sài lang, đành bỏ nước ra đi
Biển cả “ôm” em, không nói năng gì
Biển cả “ôm” anh, không nói năng chi
Tôi cũng như em, nhưng may mắn là những người còn sống
Tôi cũng như anh, nhưng được đến bờ, mang kiếp lưu vong
Mượn những vùng đất tự do, trải dài năm tháng tha hương
Xin dựng tượng đài, để khóc thương đồng bào đã khuất
Tôi cũng như em, nhưng thoát vòng vây hải tặc
Tôi cũng như anh, nhưng vượt sóng dữ ba đào
Ôi, hành trình tự do, như những giấc chiêm bao !
Giọt nước mắt đau thương, khép đôi bờ sóng vỗ !
Tượng đài thuyền nhân, dâng lòng tưởng nhớ
Sóng biếc biển Đông, thì thầm muôn thuở
Vùng biển nào, chôn xác em ơi !
Vùng biển nào, chôn xác anh ơi !
Hương khói mờ bay, ru hồn tượng đá !!!
Tượng đài thuyền nhân, đôi bờ hai ngả
Đáy biển chìm sâu, không hoa không lá
Xin tiếc thương, tưởng nhớ đến em !
Xin tiếc thương, tưởng nhớ đến anh !
Hồn phách xa mờ, biển cả mênh mông !!!
Tháng 5 – 2007
Thấu Tâm Can
***
Nó nói, Cộng Sản bây giờ …
Nó nói, Cộng Sản bây giờ
Đâu giống Cộng Sản hồi xưa
Nó nói, Cộng Sản bây giờ
Đâu giống Cộng Sản hồi trước
Tôi đồng ý
Đâu có phủ nhận nó đâu
Mang cái thuẫn, đạp cái mâu
Tròng cái xiềng, đeo cái xích
Không đụng tới nó
Thì chưa đi vào tới đích
Khi đụng tới nó
Cứ vào trong kia gỡ lịch
Đừng có kêu ca công lý, pháp quyền
Đừng có kêu ca dân chủ, dân quyền
Cái vành móng ngựa, tráo trở đảo điên
Bịt miệng bịt mồm, đóng khung kết án
Nó nói, Cộng Sản bây giờ
Đâu giống Cộng Sản hồi xưa
Tôi đồng ý
Bây giờ, nó tinh vi, không còn ở rừng ở rú
Không còn con khỉ con vượn núp ổ núp hang
Mà nó đường đường, bệ vệ, nghinh ngang
Đứng đi giữa phố giữa phường
Sống ở lâu đài thành quách
Nó bang giao thế giới khắp cùng ngõ ngách
Nó hiệp thương quốc tế với nhiều quốc gia
Học đòi văn minh, tiến bộ, cởi mở, gân gà
Bình cũ nguyên xi, đổi thay rượu mới
Nó nói, Cộng Sản bây giờ
Đâu giống Cộng Sản hồi trước
Tôi đồng ý
Bây giờ, nó tinh vi, có sách có lược
Không như ở rừng ở rú mới chui ra
Tung cờ đỏ, múa sao vàng, tay súng AK
Trông kịch cợm chẳng khác nào man ri mọi rợ
Mà bây giờ
Nhà cao nó ở
Xe lớn nó đi
Tư bản đỏ nó phì
Bao không đáy nó nhét
Nó tha hồ thụt két
Đem gởi các loại ngân hàng
Triệu phú thua xa, tỷ phú mới đồng
Chứ đâu mã tấu, hầm chông
Cơm vắt, cái khoai, cái củ
Đấy đấy, Cộng Sản bây giờ
Khác chi hồi xưa
Khác chi hồi trước
Cái gì của nhân dân, nó vơ nó vét
Cái gì của quốc gia, nó tóm nó thâu
Cán bộ của dân đen, nó ngồi trên đầu
Dân mà hó hé, nó răn đe thụt lưỡi
Cứ cúi xuống, cho nó trèo nó cỡi
Khắp cả nước làm trâu kéo ngựa cày
Nếu ngo ngoe thì nó trị thẳng tay
Nó hồng hồng bên ngoài, nhưng bên trong đỏ chói
Ai ngây thơ ngờ nghệch
Cứ gặp dân tôi mà hỏi
Cái lý lịch ba đời, nó xét tỉ mỉ, li ti
Cái chính trị nhân thân, nó soi kính lúp, hiển vi
Hiện tại đến quá khứ, không sót sợi tơ kẽ tóc
Nó nói, Cộng Sản bây giờ
Đâu giống Cộng Sản hồi trước
Nó nói, Cộng Sản bây giờ
Đâu giống Cộng Sản hồi xưa
Đừng có lý luận với nó, cũng bằng thừa
Mà cứ đụng tới nó đi, rồi sẽ biết !!!
Tháng 3 – 2009
Thấu Tâm Can
***
Sao NÓ có quyền BÁN NƯỚC ???
Sao Nó có quyền Bán Nước ?
Nói có sách, mách có chứng
Cái Công hàm lúc Phạm Văn Đồng làm Thủ Tướng
Giấy trắng mực đen chỉ rõ rành rành
Khi Tàu Cộng đang loay hoay khởi sự tương tranh
Thì Đồng “vều” đã lẹ làng
Ký và dâng Nhị Sa cho mẫu quốc
Sao Nó có quyền Bán Nước ?
Những năm cuối thế kỷ hai mươi
Mệnh danh hiệp định hiệp ước
Nó dâng cho Tàu di dời cộc mốc
Thế là mất đứng Thác Bản Giốc
Mất luôn cửa Ải Nam Quan
Chốn biên thùy sông núi Việt Nam
Trải dài năm ngàn năm ông cha gìn giữ
Sao Nó có quyền Bán Nước ?
Sáu tỉnh địa đầu phía Bắc
Non liền non, núi liền núi, bờ liền bờ
Bao thế hệ tiền nhân bảo vệ điểm tô
Máu chảy thành sông, son sắt dưới cờ
Xương chồng thành núi, dựng xây tổ quốc
Chết thì chết, chứ không hề bỏ một tấc đất
Nay, tự dưng, dâng hiến hàng chục cây số ngàn
Hỡi hồn thiêng sông núi Việt Nam
Hãy ứng hiện về đây chứng giám
Sao Nó có quyền Bán Nước ?
Lãnh hải Bắc Bộ, sóng gầm triều thét
Bạch Đằng Giang lẫm liệt ngàn xưa
Khí cha ông anh dũng dư thừa
Quân xâm lược Tàu Ô ngã gục
Nay, Việt Cộng âm thầm lén lút
Dâng cho Tàu định chế quan san
Còn Hoàng Sa, Trường Sa, đã sẵn Công Hàm
Hỡi Hồ “tặc”, Đồng “vều”, Duẫn “hô”, Chinh “phệ”
Nào Giáp, nào Thắng, nào Mười, chưa kể
Rồi Mạnh, rồi Triết, rồi Dũng, rồi Trọng
Tàu Cộng lập Tam Sa, Việt Cộng ngậm bồ hòn
Thanh niên, Sinh viên, Học sinh còn một chút lòng son
Nó dập tắt ngay từ trong trứng nước
Sao Nó có quyền Bán Nước ?
Mượn cái cớ khai thác Bôxít
Giặc Tàu len lỏi tận Cao Nguyên
Hỡi Việt Nam, sông núi hồn thiêng
Hỡi Lạc Hồng, con cháu Tổ Tiên
Hãy đứng dậy cuốn phăng bè lũ bán nước
Đất nước này là của hơn 80 triệu người trong nước
Là của hơn 5 triệu người đang ở ngoài nước
Là của Rồng Tiên, năm ngàn năm văn hiến có thừa
Là của lịch sử huy hoàng quyết đủ ăn thua
Chứ đâu phải của riêng Trung Ương Đảng, Chính Trị Bộ
Toàn dân, phải đem nó ra tố khổ
Toàn nước, phải đem nó ra bêu đầu
Vạch mặt từng tên, không nói lôi thôi
Nó là quân gì, sao nó có quyền Bán Nước ???
Tháng 3 – 2009
Thấu Tâm Can
***
Nó, lại bày trò Bôxít !!!
Nó, lại bày trò Bôxít
Hỡi cái bọn giặc Tàu phương bắc
Mộng xâm lăng, bá chủ bá quyền
Cha ông bay, đã tráo trở tiền khiên
Nay đến bay, dở đủ trò tai ách
Ai lạ gì cái tên Trung Quốc
Đỏ chết người dưới bàn tay sắt máu tên Mao
Rồi hồng lên bạo lực Chu Ân Lai
Tiếp tục phết Cẩm Đào, mệnh danh nước lớn
Nó, lại bày trò Bôxít
Hỡi cái bọn mắt xếch phương bắc
Mông Cổ kia, điêu đứng giữa rừng thiêng
Tây Tạng kia, hết thở giữa núi triền
Bắc Hàn kia, lụn tàn trong vũng chết
Còn Hồng Kông, ra sao, ai không biết
Còn Đài Loan, cái eo biển hận thù
Hai nước hai đường Quốc - Cộng mịt mù
Bạo lực thi nhau, chỉa mũi dùi lăm le, còn mất
Nó, lại bày trò Bôxít
Hỡi cái bọn giặc lùn phương bắc
Việt Nam ta quyết vạch mặt chỉ tên
Chỉ cái bọn Cộng Tàu - Cộng Việt váo vênh
Chứ dân tộc Việt Nam không bao giờ tha thứ
Hai Đảng Cộng chúng bay, ăn chia một lũ
Đất nước ta, các ngươi cắt biển, biên giới, đất liền
Ải Nam Quan của ta,
Năm ngàn năm lịch sử hùng thiêng
Thác Bản Giốc của ta,
Cả 6 tỉnh địa đầu là thạch kiềng đuổi giặc
Nó, lại bày trò Bôxít
Hỡi cái bọn ba tàu phương bắc
Hỡi hai Đảng Cộng, một nòi chết tiệt
Các ngươi câm mồm, im thít Tam Sa
Trung Quốc làm gì mà có Nhị Sa
Biển Đông – Thái Bình, bỗng nổi phong ba
Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam muôn thuở
Mảnh đất Việt Nam, oai linh từ độ
Vua Hùng Vương, quốc tổ dựng cờ
Năm ngàn năm, giữ vững cơ đồ
Từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau
Liền biển, liền trời, liền ranh, liền giới
Nó, lại bày trò Bôxít
Hỡi cái bọn giặc lùn, mắt xếch
Rừng Trung Hoa mông mênh kia, sao không khai thác
Núi Trung Hoa bao la kia, sao không khẩn hoang
Mắc mớ gì Cao Nguyên nước Việt trời Nam
Giữa lòng tổ quốc, các ngươi cũng cắm đầu húc tới
Một ngàn năm Bắc thuộc, dân ta luôn nhớ
Biết bao lần ngươi mượn cớ đi qua
Mượn và đi, rồi dẫm nát trầm kha
Ngậm thuốc lú, sao ỡm ờ lẩn thẩn
Năm 1979, nó « dạy bài học » đất trời dậy sóng
Cái chữ bài học, xấc xược, kẻ cả, lôi thôi
Dân của bay, dùng tiếng dạy, chưa chắc chịu đời
Huống chi ta, mà ngươi dùng tiếng dạy
Nó, lại bày trò Bôxít
Hỡi cái bọn Đảng Cộng dãy chết
Quốc có quốc pháp
Gia có gia quy
Việt Nam muôn thuở
Trung liệt cao kỳ
Việt Cộng muốn rút cổ, co đầu, bán nước, buôn dân
Hãy cuốn gói chạy làng
Qua bên nó mà cúc cung chầu thiên tử
Chứ Tổ quốc Việt Nam này
Chứ Dân tộc Việt Nam này
Năm ngàn năm trước, oai hùng chế ngự
Năm ngàn năm sau, dõng dạc ngẩng đầu
Mãi mãi thiên thu, chấn động năm châu
Dòng giống Lạc Hồng, trời Nam rực sáng
Không có cái chuyện : bày trò Bôxít
Không có cái chuyện : hiệp định, hiệp ước
Không có cái chuyện : xén biển, xén bờ
Không có cái chuyện : hải đảo, trên khô
Tất cả mọi người Việt Nam
Dù trong nước hay ngoài nước
Dị khẩu đồng âm
Khác miệng cùng lời
Nhất nhất tuyên ngôn
Đất nước Việt Nam
Và, Dân tộc Việt Nam, bất diệt !!!
Tháng 3 - 2009
Thấu Tâm Can
Những Bông Hoa Dân Chủ
Viết cho em tôi : Luật sư Lê Thị Công Nhân,
những người em khác và các nhà tranh đấu.
Thấu Tâm Can ......
Tháng 5 – 2007
Hoa Công Lý nở trên gông cùm kềm tỏa
Hoa Tự Do nở trên ngục tối tù đày
Hoa Nhân Quyền nở trên bịt miệng khóa tay
Hoa Dân Chủ nở trên quyền uy bạo lực
Hoa Dân Tộc nở trong đêm đen thao thức
Hoa Dân Sinh nở trong ngày tối âm u
Hoa Lương Tâm nở trong man trá mịt mù
Hoa Tình Tự nở trong nghẹn ngào trăn trở
1954, hai mươi mốt năm trường
Dân Miền Bắc hết thở
1975, ba mươi hai năm trường
Dân cả nước hết cười
Người nói tiếng ngợm, không nói tiếng người
Sở thú tiến nhanh, thi đua nói tiếng Vẹt
Thời bao cấp, chỉ có một đường : chuyên chính dãy chết
Thời sửa sai, chỉ có một lối : chống đỡ bung xung
Thời mở cửa, loay hoay hai nẻo : nhũn nhẵn dây thun
Luật pháp, quốc hội, nhà nước : đóng khung đảng trị
Cùm hai tay, em nâng hoa công lý
Cùm hai chân, em vẽ đóa tự do
Trong ngục tối, em nói tiếng thật to
Đốt tâm can, em soi đèn tranh đấu
Hỡi dân tộc Việt Nam !
Hỡi tổ quốc Việt Nam !
Hỡi thế giới loài người !
Hỡi nhân loại hôm nay !
Hoa Dân Chủ, ngẩng đầu : trước vành móng ngựa, là tù là tội
Hoa Nhân Quyền hé nụ : an ninh quốc gia, bắt bớ lưu đày
Hoa Tự Do đơm bông : chống phá nhà nước, số “8” khóa tay
Thời tiến bộ văn minh, hay là Thời ăn lông ở lỗ ???
Thấu Tâm Can
***
Thắp lửa hùng tâm
Viết cho Luật sư Lê Thị Công Nhân và những thế hệ em tôi
Tối 28-11-2006
Em đã chọn một con đường gai góc
Em bước đi trên sỏi đá gập ghình
Đối diện đắng cay, ức chế, cực hình
Bởi lương tâm, con người, tình thương, công lý
Nhìn bóng hình em, trông thật đoan trang, thùy mị
Nhìn dung mạo em, ẩn chứa cương nghị hơn người
Học xong, vào đời, chưa tới ba mươi
Chợt nhớ Trắc, Nhị, Trinh, vừa chớm đôi mươi, chớ mấy
Cố nhiên, không sánh em với những bậc hùng anh thế ấy
Nhưng khen em, dám ngẩng đầu nhìn những bậc anh thư
Vì lương tri, vì nhân ái, dám nói lên tiếng nói con người
Dám đương đầu với sắt máu, tham tàn, cửa quyền, bạo lực
Quê hương đau khổ nhiều rồi, chìm sâu đáy vực
Dân tộc đau khổ nhiều rồi, chất ngất núi sông
Mẹ khóc nhiều rồi, nước mắt nhiều hơn biển Đông
Cha nhục nhiều rồi, tủi hờn cao hơn núi Thái
Em sinh ra và lớn lên giữa lòng chế độ
Nhưng không vì miếng cơm manh áo
Em đi học và trưởng thành giữa lòng chế độ
Nhưng không vì cặn bã hư danh
Em muốn nhìn năm ngàn năm nét sử đan thanh
Muốn góp phần khôi phục, chứ không nhẫn tâm xé nát
Nhiều người mến thương em, người con gái Bắc Hà dõng dạc
Nhiều người cảm phục em, người con gái đất nước Việt Nam
Không đốt chữ nghĩa, không đốt khí khái, và cam phận, cam tâm
Nhưng sẵn sàng đứng lên, ngẩng đầu, chống đỡ, dù sài lang sắt máu
Họ, vì chế độ, mặc sức mặc tình, ngăn che rào giậu
Họ, vì chủ nghĩa, bạo lực quyền uy, đánh trước phủ đầu
Bóng đen dày, làm sao mịt mùng bao phủ hết đêm thâu
Màn tăm tối, làm sao có mặt khi bình minh ló dạng
Thời kỳ nào cũng có hạn
Chế độ nào cũng đi qua
Đan tay khôi phục sơn hà
Đan tâm dựng xây tổ quốc
Dù nằm gai nếm mật
Dù tù ngục gông xiềng
Nhưng còn kia, Việt Nam sông núi hồn thiêng
Năm ngàn năm, tiếp nối rạng ngời tô thắm
Em bước đi, cho ngày mai tỏ rạng
Em bước đi, cho ngày mới đơm bông
Quê hương còn đó non sông
Việt Nam còn đó một dòng nghe em !!!
Ngày 28-11-2006
Thấu Tâm Can
*******
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Đã phát xuất từ, hai khối đu dây
Giành thế thượng phong, bàn cờ thế giới
Nước Việt Nam, nhược tiểu đọa đày
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Đã phát xuất từ, hiệp định Pa-Ri
Trói tay Miền Nam, mở cờ Miền Bắc
Kết thúc rồi, bức tử, còn chi
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Khi Bắc quân thừa thắng xông lên
Khi Nam quân trói tay chịu trận
Sống nhục hình, cải tạo dã man
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Khi Cộng nô xâm chiếm Miền Nam
Cả quê hương chìm trong sắt máu
Là ngục tù, một lũ sài lang
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Ba mươi ba năm, cả nước lầm than
Ba mươi ba năm, nhà tù cả nước
Kẻ ở người đi, cay đắng bẽ bàng
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Ba mươi ba năm, Tổ quốc không đèn
Ba mươi ba năm, Quê hương tăm tối
Mắt lệ nhòa, vận nước điêu linh
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Ba mươi ba năm, thống hận ngập tràn
Ba mươi ba năm, màu cờ máu đỏ
Chết quê hương, chết cả dân tình
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Ba mươi ba năm, cả nước điêu linh
Ba mươi ba năm, độc quyền độc đảng
Dày xéo tan hoang, non nước của mình
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Ba mươi ba năm, người khổ quê hương
Ba mươi ba năm, người đau đất khách
Khác miệng cùng lời, khai phóng Việt Nam
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Ba mươi ba năm, khát vọng Tự do
Cương quyết dấu tranh, Nhân quyền, Dân chủ
Kiến tạo thái bình, hạnh phúc ấm no
Tháng Tư nào là Tháng Tư Đen
Hỡi người Việt Nam, dòng giống Rồng Tiên
Cương quyết đấu tranh, phục hồi Tổ quốc
Viết lại sử vàng, sông núi hồn thiêng.
Tháng 4 – 2008
Thấu Tâm Can