Nguyễn Thị Ngọc Dung và nhiều tác giả
TÍM HOÀNG HÔN
Hiu hắt chiều vương một thoáng buồn
Cuối trời sương khói tím hoàng hôn
Chim Nam xoải cánh bay phương lạ
Gió Bắc lay hoa rụng lối mòn
Lệ liễu nghiêng cành sầu ủ rũ
Phù dung khép nụ lịm cô đơn
Tâm tình giăng mắc trang thơ lạnh
Nghe vọng hoang vu tận đáy hồn
Nguyễn Thị Ngọc Dung
MÙA THU CUỘC ĐỜI
Man mác vào thu cảm thấy buồn
Lìa cành run rẩy lá từ hôn
Trời chiều thấp thoáng mây bàng bạc
Biển tối cao lên sóng mỏi mòn
Mấy chục bài thơ hong gối chiếc
Vài ba khúc nhạc ủ chăn đơn
Người đây cảnh đó xa vời vợi
Chuông thổn thức ngân, gió hú hồn
Phan Khâm
LẠNH CẢ TÂM HỒN
Bâng khuâng không hiểu tại sao buồn
Sao nhớ ngày xưa những nụ hôn
Bạn cũ mơ theo cung cách mới
Con người đi mãi khúc đường mòn
Năm tàn giở đọc chồng thơ cũ
Giáp Tết ngùi thương mảnh áo đơn
Tri kỷ tìm nhau trong xướng họa
Đọc thơ ớn lạnh cả tâm hồn
Huệ Thu
VÀNG SẮC NHỚ
Nhìn đâu cũng thấy hắt hiu buồn
Khi đóa thu vàng nở nụ hôn
Từng đợt sương bay vờn gót mỏi
Bao phen hoa lạc phủ đường mòn
Từ đi, ai ngắt cành phương quế
Chợt đến, người trao bó mẫu đơn
Mới biết mùa sang heo hút lạ
Thì ra nhung nhớ ngập tâm hồn
Cao Mỵ Nhân
CHIỀU THU
Hình bóng ai vơi giống mắt buồn
Mơ màng nhớ lại thoáng môi hôn
Mưa chiều nắng sớm về mông quạnh
Vóc liễu thân mai chịu mõi mòn
Một mảnh trăng tà soi gối chiếc
Bao hơi thu lạnh thấm chăn đơn
Bút quăng, ngây ngất chiều quan tái
Xếp sách, mênh mông đến ngập hồn.
Hồ Trường An
HUẾ MIỀNG
(Bài mượn vận để tặng mấy O Huế)
Huế - Tui rằng ở miết thì buồn
Khi lỡ xa rồi nhớ nụ hôn
Xóm vắng đường gần khu phố hẹp
Sông dài bến cạn lối đi mòn
Vầng trăng Thành Nội nhìn thân thiết
Chiếc nón bài thơ thấy giản đơn
Có rứa răng mà thương đáo để
Đi mô, chừ cũng giữ trong hồn.!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt