Trò Chuyện Từ Xa
Với Luân Hoán
Người xưa bảy chục là hiếm lắm
Nhiều vị quân vương chỉ hưởng dương
Chúng mình đang sống phần khuyến mãi
Dẫu chẳng là vua cũng chẳng buồn.
Tôi lỡ nhiều phen ra biển lớn
Câu thơ từ đó chẳng nên lời.
Nơi anh tuyết trắng nhiều hơn nắng
Chén rượu đong sầu nhớ bạn chơi?
Tôi suốt cả đời không nghiện rượu
(Vui bạn vài chai cũng chẳng sao.)
Mặc người cười giễu “Nam vô tửu...”
Cờ nắm vào tay hẳn biết nhau!
Luân Hoán là nhà thơ xứ Quảng
Rất mê người đẹp của sông Hàn
Tôi – tên lãng tử quê Bình Thuận
Từ Thức nơi này gặp Giáng Hương!
Ôi xót một thời ta chiến bại
Đã làm khổ lụy đến giai nhân
Câu thơ nhai nuốt không đầy bụng
Bạc dần manh áo Trác Văn Quân
Kẻ sĩ có thời như tráng sĩ
Mài dao bên suối ở ven rừng
Chém tre đẵn gỗ làm sinh kế
Khoai bắp vui cùng núi Thú Dương
Đất nước ngày càng thêm khốn khó
Làm thơ tình mãi nghĩ không đành
Bầu trời vắng bóng chim biền biệt
Chắc chúng dời sang phía đất lành
Anh ở bên trời đang nhớ nước
Tôi từ trong nước nhớ trời xanh
Mỗi khi anh gặp điều không toại
Hãy nghĩ bên nhà có Thiếu Khanh!
Thiếu Khanh
Sài Gòn, 25/09/2017