Mẹ Tôi, Hồn Phố Quê Nhà
Đêm Bắc Mỹ tôi nằm mơ về phố
Hội An ơi ! Tuổi nhỏ của tôi ơi
Nơi sinh ra cất tiếng khóc chào đời
Và khôn lớn theo lời ru của Mẹ
Mẹ tần tảo theo tháng ngày lặng lẽ
Oằn đôi vai hai buổi chợ đi về
Áo cơm đời nặng trĩu bước chân quê
Mẹ an phận mà không hề than vãn
Lòng Mẹ đẹp như trăng rằm soi sáng
Dắt dìu con qua những tối mù sương
Là Thu Bồn mang dòng nước quê hương
Tưới mát dịu lòng con ngày oi bức
Thời chinh chiến Mẹ bên đèn thao thức
Lời kinh cầu gửi tận chiến trường xa
Mong con về rầm rập tiếng quân ca
Hoa chiến thắng cài trên vai áo trận
Mẹ đâu ngờ quê hương thời mạt vận
Bao đau thương uất hận dưới gót thù
Tiếng oán hờn vang vọng đến thiên thu
Nước mắt Mẹ tiễn con vào tù tội
Mẹ cầu nguyện thì thầm trong đêm tối
Đau xé lòng nhìn con cảnh cùm gông
Manh chiếu cùn che giá rét Trường Sơn
Gô cơm sắn lót lòng cùng nước muối
Rồi một hôm Mẹ mừng mừng tủi tủi
Đón con về từ rừng núi thâm u
Trên lưng con còn đậm vết roi thù
Và thân xác đã héo mòn tơi tả
Con đau xót nhìn phố phường xa lạ
Cam phận đời với gạo chợ nước sông
Dù đau thương vẫn hy vọng trong lòng
Qua đêm tối ngày mai trời lại sáng
Rồi con cũng thoát qua vòng khổ nạn
Mẹ đau buồn khóc tiễn bước con đi
Đời lưu vong đâu có hiển vinh gì
Thân ly xứ cũng mang nhiều tủi phận
Mẹ ở lại tiếp bước đời lận đận
Nhớ thương con sáng tối mõi mòn trông
Rồi âm thầm trong giá rét chiều đông
Mẹ nhắm mắt xuôi tay về với đất
Hồn linh Mẹ như Thu Bồn xanh ngát
Như mây trời bàng bạc đỉnh Ngọc Linh (1)
Như câu ca xứ Quảng đậm nghĩa tình
Mẹ đã hát ru con thời thơ dại
Đêm xứ người con vẫn còn mơ mãi
Con sẽ về trở lại với Hội An
Bằng nắm xương hay một lọ tro tàn
Xin yên giấc nghìn thu bên mộ Mẹ
Đêm hoang vắng nghĩa trang buồn quạnh quẽ
Con thả hồn theo gió nhẹ xa đưa
Thăm bạn bè chiến hữu thuở xa xưa
Đã ngã xuống để bao người được sống
Đêm con vẫn như người trong cõi mộng
Vẳng bên tai tiếng Mẹ tận quê nhà
Mẹ trong hồn dù Mẹ ở rất xa
Con mơ phố là con mơ về Mẹ .
Dư Mỹ
(1) Đỉnh Ngọc Linh : nơi xuất phát của con sông Thu Bồn