Nov 21, 2024

Truyện ngắn

Mình Chia Tay Nhé Em
Phạm Chí Khiêm * đăng lúc 05:51:18 PM, Aug 22, 2017 * Số lần xem: 1098
Hình ảnh
#1





                    
   MÌNH CHIA TAY NHÉ EM

 

   Có những điều mà ta không thể biết trước …

   Có những việc mà chúng ta không thể tự làm …

   Có những lúc chúng ta không thể đi một mình …

   Có những khi chúng ta không làm chủ được bản thân … để rồi …

   Có những lúc chúng ta không thể đứng lên nhưng ta lại đứng được …

   Có những nỗi đau không thể xóa được, nó vẫn chạy nhảy trong ta, làm ta nhớ từng ngày …

   Hòa và An yêu nhau từ thời phổ thông, sống cùng nhau khi lên đại học rồi cho tới ra làm việc. Hòa làm việc trong một công ty nước ngoài, lương cũng khá cao. An sau khi thử việc, được nhận vào một tờ báo có tiếng. Hằng ngày, An dậy sớm đi chợ lo bữa sáng chu tất mọi việc, tan ca xong là phải về lo cơm chiều, có khi bận không có thời gian, An gọi đồ ăn mang tới. Còn Hòa ngày ngày dồn đầu vào những con số, doanh thu của công ty đưa ra rồi thực hiện nhiệm vụ như quán tính đã được lập trình sẵn. Tuy vậy anh vẫn phụ An những thứ linh tinh trong nhà khi An không làm kịp. Ngày nào cả hai quá bận là kéo nhau ra quán ăn một bữa cho xong, có khi làm biếng quá thì mỗi người cho vào bao tử mì gói hay ổ bánh mì cho qua bữa, rồi lăn ra ngủ dồn sức cho ngày mai. Cả hai chưa phải là vợ chồng, họ phải chăm chỉ làm việc để ổn định tương lai.

   Một ngày mới, những tia ngắng vẫn len lỏi vào bức màng làm sáng những bức ảnh, kỷ vật của An. Như mọi ngày, An quay sang nhìn Hòa một lúc, An lây Hòa dậy. Hòa vừa mở mắt ra là chộp lấy An, An ngã nhào xuống người Hòa, hai tay Hòa đưa lên má hai má rồi hôn lên trán An thật nhẹ nhàng, êm dịu. Hòa nói:

   - Anh cảm ơn em rất nhiều, vì tất cả.

   - Thôi đi “Ông thần”. Cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôm nay.

   Những lúc cả mệt mỗi với công việc, thưởng cho mình một chuyến đi dạo xung quanh thành phố ngàn hoa. Đà lạt là nơi An rất thích, có rất nhiều hoa, nhiều không gian cổ kính, là mãnh đất tình yêu của cả hai. Tận hưởng xong, cả hai lại vùi đầu vào công việc, có lúc cả ngày hai người chẳng gặp nhau.

   Ngoài đường chẳng còn nghe tiếng xe chạy, tất cả chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, vất vả. Đầu ốc họ nghỉ ngơi rồi lại động não sau tiếng chuông báo thức, tất cả trở lại như cũ chưa hề dịch chuyển. Cả An và Hòa cũng không ngoại lệ. Cả ngày Hòa chỉ biết tính trong đầu những con số và phải chạy đi đầu này tới đầu nọ tìm khách hàng, có khi bị chính những người mình nâng nêu như vàng lại xua đuổi, có khi là dọa nạt đòi đánh. Còn An đim tìm tin nóng hỏi để viết, luôn lúc nào điện thoại của An mở sẵn mạng 3G để gởi bài về cho tờ soạn, có khi những vấn đề cần viết ảnh hưởng đến tính mạng của mình. Gió khuya nổi lên kèm theo sương làm Hòa se se lạnh. Có một con muỗi từ đâu chui ra, nó cứ vo ve bên tai Hòa làm anh không chịu nổi, đập một phát con muỗi rơi xuống nền gạch. An đang làm việc một cách hăng say, gõ từng con chữ. Hòa nhìn ngoài trời chỉ thấy những ánh đèn nhiều màu lắp lánh như phê lên, hiện rõ hình dáng của tòa cao ốc, anh thở dài liên hồi ba lần. Hòa nhìn An và nói - An à! - An quay lại nhìn anh không nói. Ngôi nhà trở nên nặng nề hơn trong nhịp thở.

   - Mình chia tay nhé em?

   - Sao anh nói như vậy, có chuyện gì xảy ra với anh phải không?

   - Không. Do anh hết yêu em rồi.

   - Anh nói thật không?

   - Thật.

   Tưởng chừng như hạnh phúc của An và Hòa đã được siết chặt, sợi dây tơ hồng đã được kết duyên. Tưởng như ngọn lửa tình yêu không bao giờ gặp khó khăn. Chuyện gì đến rồi nó đến. Gương đã vỡ, dây tơ hồng đã đứt, ngọn lửa đối mặt cơn gió kinh hoàng. Cả hai rơi vào cái bẫy được giăng sẵn của “Thiên thần tình yêu”. Cả hai không đủ bản lĩnh để vượt qua thử thách này, cả hai để vụt mất hạnh phúc để rồi hối tiết cho nhau, nhớ nhau.

   Không gia trong căn phòng càng trở nên nặng đến ngẹt thở, hơi thở muốn giết chết cả hai. An không còn tập trung vào bài tin nữa, những con chữ đang chờ gõ đã im phăng phắt không kêu la. Tay của An rung lên như trận động đất kinh hoàng đang xảy ra. Ly nước trên tay An tưởng chừng như cơn sóng vỗ vào bờ cát. An vẫn cầm, vẫn rung, cố đưa lên miệng nhấp một ngụm. Sau khi đặt ly nước xuống, An nhìn vào màng hình gõ những chữ còn lại. Cô không tin đó là sự thật, chờ đợi một lời giải thích đó là câu nói “đùa”. Cô chờ hoài nhưng anh chẳng lên tiếng, từng ngón tay trỏ đến phím nào là nước mắt thấm đến đó, bàn phím cùng An khóc, bàn phím lan tỏa nước mắt của An đi đến tận cùng của đau khổ. Còn Hòa nhìn An đau đớn, anh chẳng còn một giọt nước mắt để cho An thấu hiểu nỗi lòng. Anh đã suy nghĩ chuyện này trong mấy đêm liền và khóc trong âm thầm, anh muốn xét nát thân mình để khỏi phải đối mặt với hoàn cảnh như vậy. Anh ước phải chi anh có đủ can đảm để nói sự thật, nhưng khi biết sự thật thì An càng đau hơn nên anh chẳng nói. Anh muốn An sống thật hạnh phúc sau khi anh lìa xa thế giới này.

   An chạy vụt ra ngoài. Hòa chỉ biết nhìn, trong khi An cần anh giải thích đó không phải là sự thật. An lê bước trong đêm, nỗi đau không thể khiến An ngừng khóc, hai mắt của An đã sưng phù.

   Một năm sau, An trở về nước. An đi công tác. An vẫn nhớ Hòa. An chẳng tìm Hòa. Mọi người cũng chẳng thấy Hòa kể từ ngày đó, Hòa biết mất không một lời từ biệt. Họ thường nhìn thấy một ông cụ đặt bó hoa dưới gốc phượng gần đó. Cây phượng là cây tình yêu mà Hòa và An đặt cho nó. An nhìn vào cây phượng, nhìn những cánh hoa rơi xuống từng chút một. An cảm giác có một ai đó đang đứng cạnh mình dõi theo những cánh hoa phượng rơi, nhưng An chẳng thấy ai. An đứng một mình, đơn coi như cây phượng già kia.

                                                                                  Phạm Chí Kiêm

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.