Em thuở ấy còn hoa phong nhụy
Trên bản đồ địa lý giáo khoa thư
Rất thật thà và cũng rất ngu ngơ
Anh mực tím vẽ giấc mơ viễn xứ
Giấy trắng học trò viết tên em đầy vở
Viết đầy hồn tuổi nhỏ của anh xưa
Chuyến tàu vô Nam còi thét trong mơ
Nên ga bến chỉ đợi chờ tưởng tượng
Thế đã đủ làm anh sung sướng
Đủ làm anh chiêm ngưỡng em rồi
Hỡi Sài Gòn xa lạ của anh ơi
Anh thầm gọi khi đất trời hiu quạnh
Nuốt miếng nắng vàng lòng thôi mưa lạnh
Và thèm bay như đôi cánh hạc hồng
Đêm sách đèn chữ nghĩa chạy lung tung
Ngày trường lớp cũng uổng công thầy dạy
Cái bảng đen mịt mù sao anh thấy
Xa nơi anh lộng lẫy một Sài Gòn
Một Sài Gòn tươi mát ngọt ngon
Đang vẫy gọi lời mật ong say đắm
Bước chân đời hiền ngoan nhưng chậm lắm
Anh theo nhanh mà vẫn cứ dại khờ
Sài Gòn ơi, biết đến bao giờ
Anh khôn lớn để ước mơ đầy tuổi
2
Năm anh mười chín
Đường hoa xưa lầy lội
Quê nhà anh cằn cỗi thê lương
Như chim hạc hồng anh vội trốn mùa đông
Đôi cánh mỏng trĩu cong tâm sự
Tỗ quốc mình còn ho lao quá khứ
Đã ung thư một hiện tại chia phân
Anh đến cùng em, anh đến thật gần
Với lòng anh bản đồ ngày xưa vẽ dở
Em nắng vàng xoài, mưa xanh vú sữa
Nỗi sầu riêng hồn anh lịm cơn mê
Sông miền Nam chẳng ai thích ngăn đê
Nên tình cảm mênh mông biển nước
Sài Gòn, em là mộng ước
Em áo bà ba đơn sơ và em giọng nói thiệt mùi
Em chân tình và em tha thiết quá em ơi
Xao xuyến ầu ơ, bồi hồi vọng cổ
Em cho anh hơi thở
Cho anh niềm tin xây dựng tương lai
Em cho anh cả đất lẫn trời
Cả nắng thi ca, cả mưa tiểu thuyết
Em cho anh đếm làm sao hết
Đời yên vui nhờ liếp ấm em che
Đời yên vui nhờ một chốn lui về
Anh thấy rõ ngọn đèn soi cuộc sống
Phóng tầm mắt anh nhìn xa trông rộng
Thế giới ơi, tôi kiêu hãnh có Sài Gòn
Nếu phải lìa em, anh sẽ mỏi mòn
Anh sẽ giối giăng đọc tên em từng hàng cây, con phố
Theo bước chân người anh rày đây mai đó
Mỗi chia ly mỗi gần gũi em hơn
Mỗi chia ly mỗi thơm ngát nỗi buồn
Anh mới hiểu
Sài Gòn, trái tim anh, tim đất nước
Anh mới hiểu
Tại sao mình yêu tổ quốc
Và tại sao mình yêu dấu Sài Gòn
Em cho anh nhiều, em nhớ nổi không
Tiếng hát thê lương, điệu ru kỉ niệm
Em cho anh no tròn sự nghiệp
Để anh đi làm đẹp cuộc đời
Sài Gòn
Tên em trên những vệt son môi
Trong ánh mắt và trong hơi thở
Trong hạnh phúc và trong đau khổ
Ở tuổi non và ở tuổi già
Ở xuân hồng sắp sang và thu biếc đã qua
Ở hôm nay anh sống và ngày mai anh chết
Ở ngàn dặm kẻ chân mây mù mịt
Ở tấc gang người cuối phố đầu phường
Ở sớm công viên ngọn cỏ ngậm sương
Ở chiều bùng binh đèn mầu phô sắc
Ở bình minh nụ cười
Ở hoàng hôn nước mắt
Ở chốn ngoài ta
Ở cõi vô thường
Ở nghẹn ngào vết chém thê lương
Của lịch sử trăm năm phản bội
Những tên bù nhìn yêu nước độc quyền
Những tên tay sai tráo trở đảo điên
Em ngự đền đài, em là đà huyệt mộ
Ở mọi nơi vì em là thành phố
Là chứng nhân và là cả nạn nhân
Anh yêu em muốn cắt nát vai trần
Muốn ghì chặt môi hôn bây giờ mãi mãi
3
Sài Gòn khăn sô
Mùa xuân tím tái
Lưỡi lê đàng ngoài thù hận đàng trong
Chim hạc hồng tiếp tục trốn mùa đông
Chả thấy Hoàng Diệu nào tuẫn tiết
Anh chỉ thấy bọn tướng hèn khốn khiếp
Lột xé chiến bào, phi tang tích huân chương
Đứa tham sinh rời lủi quê hương
Đứa úy tử gục đầu chịu trói
Sài Gòn ơi, anh biết em đau nhói
Anh biết em nhục nỗi tháng Tư
Nỗi nhục ghim sâu, em vẫn thủ đô
Vẫn rực rỡ tự hào những người không bỏ em cao thượng
Ta ở lại địa ngục trần gian
Và ta tự tìm lên thiên đàng hạnh phúc
Bởi vì ta được khóc với Sài Gòn
Nước mắt ta nhỏ xuống vết thương non
Vết thương xót xa làm ta khôn lớn
Sài Gòn
Em đã cho anh hai mươi năm sung sướng
Anh phải van lơn để hứng chịu cầu cơ
Ngày mai, trong ngục tù hay phát vãng rừng sâu
Anh không thẹn khi nói: Anh yêu em tha thiết
Hãy mơn nhẹ nỗi đau, đừng rên xiết
Hãy thinh không niềm bí ẩn trùng khơi
Sài Gòn ơi
mãi là em nhé,
Sài Gòn ơi
Dù biển dâu có khoác áo chồn tinh
Lên tên em diễm tuyệt
Mãi là nắng thi ca là mưa tiểu thuyết
Dù đường xưa đầy dấu vết kên kên
Mãi là em,
Mãi là em ngơ ngác, dịu hiền
Để anh vững hành trang xa em biệt xứ
Để anh vỗ về tương lai bằng điệu ru quá khứ
Để anh yên vui còn một chốn lui về
Tháng sáu mây chì
Mưa tiễn anh đi
Mưa sướt mướt hay Sài Gòn sướt mướt
Anh đi theo nổi trôi vận nước
Anh đi theo dâu biển quê nhà
Anh hết là anh
Anh đã là ta
Cái tiểu ngã nhập vào đại ngã
Nỗi thống khổ chẳng riêng ai chịu nữa
Nó đè lên vai cả dân tộc
Cả thế giới chúng mình
Nó ở trong giọt nước mắt già và trên ngọn tóc xanh
Nó ở cuộc đời thênh thang
Và ngục tù tăm tối
Nó ở ban mai kinh nguyện cầu
Nửa đêm kinh sám hối
Ở hồi chuông cáo phó
Ở tiếng khóc chào đời
Nó gầm gừ đe dọa dài dài
Sau mỗi hòa bình của chiến tranh ý thức hệ
Nó là tham lam, ích kỉ
Là kiêu căng, ngu xuẩn là độc ác dối gian
Nó xui Việt Nam tàn nhẫn với Việt Nam
Và bắt nhân loại phải rời xa nhân loại
Nó đã bắt ta xa em, Sài Gòn hỡi
Nó đầy ta suối độc, rừng thiêng
Nó còn giả vờ giăng khẩu hiệu nhân quyền
Con ó bảo mỏ mình thôi nhọn hoắt
Và con gấu khoe chân mình cùn nanh vuốt
Nhưng loài người vẫn bị mổ mắt, vẫn bị cấu cào
Ta thì vẫn nằm dài trong những đề lao
Nghe nỗi nhớ Sài Gòn thơm ngát
5
Mùa thu nghe con cuốc cuốc
Có gần ta những buổi chiều nhung
Em đến luôn luôn, em đến rất thường
Với cỏ úa công viên, với cây khô tước vỏ
Với phấn son, lược gương vất bỏ
Với móng tay dài, ánh mắt diều hâu
Phan Đình Phùng tạm trú nơi đâu
Trần Quý Cáp hộ nào chứa đó
Ôi, Cần Vương trăm năm cũ
Cũng biển dâu dâu biển dưới mồ
Giải khăn sô trên vừng trán tháng Tư
Cho người chết và cho lịch sử
Cho nhiệt tình và cho danh dự
Cho quên trời xa cho nhớ đất gần
Em đến hoài hoài, em đến thật chăm
Với bước chân em rã rời cõi tạm
Với mũi tên găm tim sưng phổi nám
Em gọi ta về máu đỏ chiêm bao
Em gọi ta về xao xuyến dạt dào
Em có hiểu vì sao ta ở lại
Em có hiểu vì sao ta đóng đinh chịu tội
Sài Gòn ơi, nay mới thật yêu em
Xưa đã yêu rất mướt rất mềm
Đã tha thiết chỉ gọi là tha thiết
Chưa cuồng điên, dại rồ, mãnh liệt
Vẫn ngỡ tình yêu khói nắng mơ hồ
Vẫn tưởng tình yêu bọt nước hư vô
Nên mới có bây giờ ta sám hối
Ta tình nguyện lưu đầy chuộc lỗi
Bởi mải rong chơi đánh mất Sài Gòn
Bởi trót lơ là làm héo đóa môi son
Làm suối lệ thành đại dương nước mắt
Hạnh phúc trong tay ta vừa vuột mất
Em gọi ta về hiu hắt dặm đường xa
Ta,
Những chàng trai của Sài Gòn mở hội hôm qua
Của hôm nay đề lao, tập trung lao cải
Của Sơn La, Lai Châu, Lào Cai, Yên Bái
Của Ninh Bình, Vĩnh Phúc, Gia Trung
Của Kà Tum, Thanh Nghệ, Phước Long
Của Trảng Lớn, Vườn Đào, Đồng Tháp
Của Hí Hòa, Hàm Tân, Sa Ác
Của Gia Rai, Xuyên Mộc, vân vân
Hỡi Sài Gòn, người tình chói lọi chân dung
Em gắng đợi ta về trong nỗi nhớ
6
Anh hỏi trời cao
Trời cao hớn hở
Anh hỏi đất thấp
Đất thấp mặn nồng
Có tình yêu, hạnh phúc nào già không
Trời đất nói hạnh phúc, tình yêu nghìn năm son trẻ
Và thành phố anh yêu cũng nghìn năm như thế
Sài Gòn ơi, em trẻ mãi chẳng già
Anh sẽ về thắp sáng ngọn đèn xưa
Vẽ lại chân dung em
Bản đồ giáo khoa thư địa lý
Viết tên em Sài Gòn hoa phong nhụy
Sài Gòn tình thơ anh
Sài Gòn ấu thơ anh
Sài Gòn mưa tâm tư
Sài Gòn nắng tâm tình
Sài Gòn mênh mông
Sài Gòn vời vợi
Sài Gòn rất tươi
Sài Gòn thật mới
Thế giới ơi, tôi không mất Sài Gòn.
Ngươi ở Sài Gòn chắc ngỡ ta
Đêm đêm chui rúc xóm yêu ma
Ngày ngày lê lết khu trà tửu
Đổi áo phong trần lấy gấm hoa
Niềm đau phát vãng chừng quên hết
Dấu ấn lưu vong đã nhạt nhòa
Đất khách buôn rong thời nước đục
Quê người bán rẻ thuở kiêu sa
Rượu mốc mềm môi tanh dĩ vãng
Giả vờ ngất ngưởng dấy phong ba
Học đòi kiêu sĩ khinh thiên hạ
Đứng giữa nhân gian xé lụa là
Văn chương bần tiện khoe thành tích
Cũng thét sa trường khúc chiến ca
Mười năm ăn quẩn hồng lâu mới
Vẫn tưởng mười đêm cũ ngọc ngà
Nghênh ngang sân khấu vai hề mọn
Mắt gắn lân tinh miệng gắn loa
Tuồng tích Lý Thông chưa học vở
Oang oang câu thống lĩnh sơn hà
Đã đem Chung Tử ra bêu nhục
Lại ví mình như nỗi Bá Nha ((Bá Nha và Chung Tử Kỳ là hai người bạn. Bá Nha đàn cho Chung Tử Kỳ nghe. Bá Nha muốn bày tỏ tình ý gì qua tiếng đàn Chung Tử Kỳ đều thấu hiểu. Sau này khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha treo đàn không đánh cho ai nghe nữa vì cho rằng không còn ai hiểu tiếng đàn của mình.))
Hỡi ơi bằng hữu ngoài non nước
Dương Lễ Lưu Bình ((Hai nhân vật trong văn học dân gian Việt Nam, Lưu Bình và Dương Lễ, là hai người bạn từ thuở thiếu thời. Dương Lễ là một thư sinh nghèo, Lưu Bình giàu có đã tạo điều kiện cho Dương Lễ ăn học. Đến khi Dương Lễ công thành danh toại, Lưu Bình vì lười biếng ăn chơi nên đã trở nên nghèo khó. Nhớ đến nghĩa tình bạn bè năm xưa, Dương Lễ đã bí mật nhờ vợ mình là Châu Long giúp nuôi và đốc thúc việc học của Lưu Bình. Sau đó, Lưu Bình đỗ đạt làm quan. Tình bạn giữa hai người ngày càng khăng khít.))có xót xa
Thủ bút triện son phiền giấy mực
Ngậm ngùi vần điệu thẹn thi ca
Sênh phách phũ phàng giây máu cuốc
Rộn ràng nhã nhạc Hậu Đình Hoa ((“Hậu Đình Hoa” nghĩa là “Hoa ở sân sau”. Đây là một tập thơ chọn lọc rồi phổ thành âm điệu cho các cung nữ, phi tần hát của Trần Hậu chủ đời Hậu Trần, thời Nam Bắc triều ở Trung Quốc (420-587). Khi nhà Hậu Trần bị diệt vong, người ta cho rằng sở dĩ nước mất nhà tan cũng do khúc hát “Hậu Đình Hoa” ấy, vì có tính cách ủy mị. “Hậu Đình Hoa” ý chỉ khúc ca vong quốc.))
Cuộc vui há đã mòn tâm sự
Há đã đổi hồn nhuộm sắc da
Khoa vọng vênh vang thay quốc tịch
Mừng vui khiêu vũ sập tha ma
Đã nuốt lời thề sông tiễn biệt
Về đem trủy thủ khác Kinh Kha
Những mắt chờ trông ngầu huyết lệ
Đang rơi trong ngục đá đêm già
Thì thôi đừng rắp ranh Trùng Nhĩ ((Tấn Văn công, tên thật là Cơ Trùng Nhĩ, là vị vua thứ 24 nước Tấn – một chư hầu của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Tấn Văn công là một trong Ngũ Bá thời Xuân Thu với sự nghiệp rất nổi tiếng, được sử sách nhắc tới nhiều.))
Khâu miệng mà câm chuyện nhớ nhà
Nghẹn ngào chi nữa thân tu hú
Ai thiết tha mình không thiết tha
Nghìn sông trăm núi xa vời vợi
Ngươi ở Sài Gòn chắc ngỡ ta
Đem ước mơ chung đi đánh đĩ
Cho riêng mình hưởng chút vinh hoa
Vải sô tù tội phi tang tích
Đắp kín đời hoang mảnh lụa là
Chữ nghĩa rạc rài trang quảng cáo
Nghẹn ngào báo biếu truyện điêu ngoa
Ngo ngoe đỉa ruộng truyền cương lĩnh
Nhấp nhổm sâu vườn lập thuyết ma
Kháng chiến chiêm bao còn thiếu giấc
Trở mình lãnh tụ đám lâu la
Cũng tủi thân ai mong giải phóng
Hải đăng hi vọng đã đui lòa
Thời chưa tạo nổi gây gì thế
Thế chủ thờ thầy ẩm hận đa
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch
Khẩu khí trâu nhai nguội cuộc trà
Tiến sĩ quỳ mòn sân trọc phú
Hư danh xem cũng lắm kinh qua
Nhi nhô tôm tép Hàn lâm viện
Văn hoá cầu ao lũ cá tra
Bọt bèo chối bỏ thân bèo bọt
Bùn khuấy hồ sen bẩn nhụy hoa
Phùng mang yêu nước thầy Ma Cạo
Trợn mắt thương dân mợ Tú Bà
Thằng nắm cộng đồng liên lục địa
Con giành chủ tịch cõi người ta
Hay chi cầu thực tha phương nhỉ
Nên hại nhau hoài chẳng xót xa
Một bọc hoá thành muôn vạn bọc
Nhân tình thua tấm giấy đô la
Thì thôi đừng rắp ranh Trùng Nhĩ
Khâu miệng mà câm chuyện nhớ nhà
Nghẹn ngào chi nữa thân tu hú
Ai thiết tha mình không thiết tha
Nghìn sông trăm núi xa vời vợi
Ngươi ở Sài Gòn chắc ngỡ ta
Tai đã điếc hồi chuông cố quận
Ngày qua non nước cũng phôi pha
Còn nhớ gì đâu gai nhức nhối
Đâm sâu tim phổi tiếng rên la
Ai vừa giãy chết cachot ((Hầm ngục – tiếng Pháp, phát âm là ca-sô)) đó
Hiu hắt đêm khuya khám Chí Hòa
Còn nhớ gì đâu lần chuyển trại
Chiếc còng định mệnh buốt sân ga
Hút chung điếu thuốc chung hơi thở
Chung chuyến lưu đầy chung một toa
Bây giờ phương ấy hồng nhan sắc
Vó ngựa đã giầy lên chuyện qua
Giọt nước mắt nào cho dĩ vãng
Cho trời cho đất tận quê xa
Nghìn sông trăm núi ôi vời vợi
Ngươi ở Sài Gòn trách móc ta
Đất khách buôn rong thời nước đục
Quê người bán rẻ thuở kiêu sa
Văn chương bần tiện khoe thành tích
Cũng thét sa trường khúc chiến ca
Thế đấy ngươi ơi sầu chất ngất
Cúi đầu ta học nghĩa phồn hoa
Nếu xác tôi tan trong cát bụi
xin cho tôi biến thành
cát bụi Việt Nam
Nếu hồn tôi lạc lõng thiên đàng
bơ vơ địa ngục
xin cho tôi hóa kiếp
cầm thú
côn trùng
thảo mộc Việt Nam
Đừng bắt tội tôi
đầu thai công dân Mỹ
công dân Pháp
công dân Anh
Tôi hãnh diện đã làm người Việt Nam
vẫn hãnh diện
đến phút giây tôi nhắm mắt…
Thản nhiên ngước mắt ngạo trời
Trong cơn hồng thủy vẫn cười ngửa nghiêng
Kể từ đời tắt lửa thiêng
Nỗi ta đối địa nghịch thiên mộng cuồng
Chém ngang độc nhất vô song
Tìm ra cái lẽ vô cùng thênh thang
Hỡi ơi tai đục trần gian
Sao nghe nổi máu cung đàn bão mưa
Hỡi ơi mắt trắng cõi thừa
Sao nhìn nổi ngọc trên thơ tỏ tình
Chung thân can tội nghịch thiên
Còn say cuồng vọng thản nhiên ngạo trời
Có bao giờ em hỏi
Quê hương mình ở đâu
Có bao giờ em đợi
Tháng mấy trời mưa ngâu
Có bao giờ em nói
Lời tình tự ca dao
Có bao giờ em gọi
Hồn ta về với nhau
Mùi hương nào gợi nhớ
Vườn trăng thoảng hương cau
Con diều nâu đòi gió
Gửi nhạc sáo lên cao
Nhịp võng trưa mùa hạ
Ngày xưa ru ngày sau
Thi ca trong sữa lúa
Tiểu thuyết trên lụa đào
Em, bao giờ em khóc
Ngơ ngác vì chiêm bao
Chưa kịp mê tam cúc
Xuân hồng đã trôi mau
Chưa kịp hôn môi tết
Tháng giêng sơn phấn sầu
Bấy giờ em mới biết
Em đã chết từ lâu
Em,
Anh đã đến Paris
Mùa thu đầy xác lá
Như lòng anh buồn bã thuyền nhân
Sài Gòn tuy xa nhưng vẫn rất gần
Paris trước mắt mà trăm năm hiu quạnh
Cái gì lửng lơ trên miếng đời mỏng dính
Đó hồn anh giá lạnh quê người
Anh đi giữa trưa thương nhớ mặt trời
Anh đi giữa đường tương tư cơn gió
Mặt trời ấm vừa má em hây đỏ
Cơn gió hiền đủ sợi tóc em bay
Anh đi giữa người thương nhớ ai đây
Anh đi giữa đời cát mù sa mạc
Anh đi tội tình lưu vong ngơ ngác
Anh đi dại khờ trẻ lạc quê hương
Anh đi không nhớ phố nhớ phường
Anh đi chẳng cần giờ cần giấc
Anh đi nghe đìu hiu lau lách
Với tuổi anh hạnh phúc quá tầm tay
Với tuổi anh hạnh phúc tiếng rên dài
Khi cúi xuống nhìn dấu giầy lữ thứ
Còn trong anh một hồi chuông quá khứ
Chưa kịp rung đã cáo phó tương lai
Anh đi ngẩn ngơ quên tháng quên ngày
Anh đi hững hờ quên trời quên đất
Anh đi mệt mài xác xơ hành khất
Mà thiên đường thiếu phép lạ thi ân
Thượng đế kiêu căng, thượng đế nghèo nàn
Không thể bố thí cho anh tổ quốc
Cái gì rét run lặng câm đau buốt
Đó hồn anh lìa nước bơ vơ
Tổ quốc anh đâu, tổ quốc nghìn xưa
Tiếng anh gọi đã sương mù vĩnh quyết
Tiếng anh gọi đã nghĩa trang đào huyệt
Nghĩa là anh mất hết tự đêm nào
Giòng sông đưa anh ra biển ngập sao
Giòng sông không dẫn anh về quê hương anh nữa
Em,
Anh đã đến Paris
Mùa thu đầy xác lá
Xác lá mùa thu, xác lá duyên anh.
(Paris, 11-2-1984)
Ý kiến bạn đọc
Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.