LONG THÀNH CẦM GIẢ CA
(Tiểu Dẫn)
Người gảy đàn họ tên không rõ
Nghe phong phanh hồi nhỏ, Long Thành,
Học đàn loại Nguyễn trứ danh
Trong đoàn nữ nhạc kinh thành vua Lê
Tây Sơn ra tứ bề tan tác
Đội nhạc xưa người thác, kẻ ly
Hát rong giữa chợ qua thì
Khúc đàn Cụng Phụng uy nghi tột cùng
Chỉ vua chúa mới mong được hưởng
Loại thứ dân vất vưởng nào hay
Loạn ly mọi việc đổi thay
Tài riêng nàng mới nổi ngay nhất thời!
Đến thăm anh từ hồi trai trẻ
Nơi kinh đô trọ kế Giám hồ
Tây Sơn quan tướng hát hò
Ca nhi dăm chục líu lo, rộn ràng
Nàng nổi tiếng gảy đàn loại Nguyễn
Giọng hát hay kể chuyện khôi hài
Người người điên đảo mê say
Tranh nhau ban thưởng rượu đầy không ngơi
Tay nâng chén một hơi uống tất
Tiền thưởng nhiều, lụa chất đầy sân
Đứng xa không dám tới gần
Tôi trong bóng tối khôn phân dáng hình
Tại nhà anh vô tình gặp gỡ
Nàng thấp người, mũi nhỏ, má đầy
Trán giô, mặt gẫy, tóc dài
Nước da trắng trẻo, hình hài tốt tươi
Khéo điểm trang, phấn dồi mi nhạt
Áo lụa hồng , xanh ngát quần tơ
Phong lưu rượu uống, pha trò
Long lanh ánh mắt, mập mờ nửa con.
Mỗi lần uống tới luôn say ngất
Mửa tứ tung, nằm đất ngả nghiêng
Bạn bè chê trách chẳng phiền
Cốt sao thỏa chí đảo điên hoang đàng
Tôi sau đó xuôi Nam một nhẽ
Mười năm liền chẳng ghé Long thành
Xuân này phụng mệnh sứ trình
Ghé qua chốn cũ ân tình rủ rê
Dinh Tuyên phủ bạn bè tiệc chúc
Mời phường ca cỡ chục đào nương
Tuổi tên không biết tỏ tường
Luân phiên ca hát một phương tưng bừng
Khúc đàn Nguyễn bỗng dưng chợt nổi
Dạ ngẩn ngơ bối rối dị thường
Ca nhân đen đúa bi thương
Gầy gò áo đụp vải vuông vá chằng
Nơi chiếu cuối võ vàng câm lặng
Chẳng nói năng, hình dạng khó coi
Tôi nào biết đó là ai
Tiếng đàn quen thuộc dâng đầy xót xa
Hỏi ai đó? bạn ta mới kể
Người quen xưa thất thế. Than ôi!
Ngửng lên, cúi xuống bồi hồi
Xưa, nay thương hải nỗi tôi ngậm ngùi
Cuộc trăm năm buồn vui, vinh nhục
Luôn đổi thay tùy lúc khôn lường
Xót xa vô hạn lên đường
Bài ca ghi lại bi thương não lòng!!!
LỘC BẮC
Juin17