Nov 23, 2024

Đường thi Việt Nam

Thơ Đường Huệ Thu
Sài Môn Lý Thu * đăng lúc 01:13:00 AM, Aug 21, 2023 * Số lần xem: 1083
Hình ảnh
#1

* đăng lúc 08:17:38 AM, May 14, 2017 * Số lần xem: 550

 
A THƠ DƯỜNG HUỆ THU

208
NHỚ NHUNG

Hiu hắt canh khuya tiếng trống thùng
Hạ huyền trăng sáng đẹp mung lung
Sương reo gió lạnh trời Tam Ðảo
Ngọc rắc vàng gieo ném tứ tung
Thương quá là thương nơi hải ngoại
Nhớ sao mà nhớ đến vô cùng
Ai về quê Mẹ nhìn mây trắng
Có biết tương lai tối mịt mùng

209
HỌC CON CUA

Ðã không giành giật, chẳng về hùa
Chưa được thì sao đã dễ thua
Nào lúc siêng năng chăm bếp núc
Lại khi khi rảnh rỗi học thêu thùa
Thăng trầm sá kể trò chơi ấy
Danh lợi coi như những chuyện đùa
Ðời đã lúc ngang, còn lúc dọc
Ðôi khi thử học mấy con cua

210
LƯU ÐỂ NGÀN SAU

Vút cánh hạc vàng mây viễn phố
Cỏ xưa anh vũ mấy trùng xanh
Nghe trong lầu cũ trăng luồn bóng
Thấy giữa thềm xưa gió lộng cành
Thôi Hiệu viết văn vui thế sự
Thanh Hiên buông bút thả bình sanh *
Những người tri kỷ tri âm ấy
Lưu để ngàn sau một tất thành

* Thanh Hiên: Lý Bạch

211
CHINH PHỤ NGÂM

“Cỏ Rối đầy sân liễu rủ tơ”
Các anh trở lại biết bao giờ
Năm canh trăng giải, năm canh nhớ
Một thuở trời xanh, một thuở chờ
Cây bến Hán Dương hoa giữa lối
Cỏ xanh anh vũ mướt bên bờ
Người sau có biết bao tâm sự
Mình đọc người xưa luống ngẩn ngơ

212
CŨNG LÀ SÔNG NÚI

Ôi gác Ðằng Vương còn mãi đây
Câu thơ Vương Bột bóng trăng gầy*
Bạn bè, mây nổi cơn mơ đẹp
Chữ nghĩa, sông sâu lượng nước đầy
Kể tự sơ Ðường ngày tháng rộng
Ðến nay Lê Mác, phút giây bầy
Cũng là sông núi dù sông núi
Chẳng kẻ trời Ðông hay hướng Tây!

213
ÐAU MÃI BƯỚC PHIÊU DU

Nhớ hồ Than Thở, nhớ Ðồi Cù
Nhớ lá vàng bay buổi chớm Thu
Bụi trúc sau nhà cơn gió thoảng
Cành thông bên cửa bóng chim gù
Ngày mưa trước ngõ cây nghiêng ngả
Tối lạnh bên song gió thổi vù
Nay đã xa nhà muôn vạn dặm
Tưởng còn đau mãi bước phiêu du

214
NHỚ LAN MAN

Nhớ quê, nhớ hết Nam ra Bắc
Nhớ cả Sài Gòn, nhớ Hội An
Trăng lạnh hồ Gươm, tình chị Bích(*)
Sương mờ núi Tản nhớ chồi lan
Bạn xưa gặp lại trong câu nhớ
Tuổi trẻ nhìn nhau giấu tiếng than
Nhớ tiếng rao hàng trong ngõ hẻm
Quê hương, nỗi nhớ cứ lan man

(*) Chị Hoàng Bích Dư tức Tương Đàm nữ sĩ

215
THƠ THÁNG TƯ

*
Tháng tư năm ấy nhớ chao ôi!
Người Việt muôn phương sự đã rồi
Mất nước vẫn còn lo vạn chuyện
Tha hương cang nhớ đắng đôi môi
Ngọn đèn dân chủ càng thêm sáng
Bó đuốc tự do thắp chẳng thôi
Về lại quê hương xây dựng nước
Ðừng như thanh củi bập bềnh trôi

**
Lâu lắm đợi thơ đấy bác ôi!
Chờ tin bạn hữu đã lâu rồi
Tương phùng vẫn nhớ câu nhân nghĩa
Tri kỷ đâu cần chuyện mép môi
Không - Có thân sơ đều đã rõ
Xa - gần sau trước cũng đành thôi
Mà Xuân vừa đến lòng vui vẻ
Ðừng để duyên văn nước chảy trôi

216
VẪN THIẾT THA

Quê Mẹ muôn trùng đã cách xa
Nhưng còn nguyên vẹn giữa lòng ta
Con đường đất đỏ vào buôn Thượng*
Cái miếu đa xanh ở trước nhà
Nơi ấy thân thương bao bạn hữu
Chốn về mồ mả của ông cha
Chao ôi ! Ðà Lạt bao thương nhớ
Nỗi nhớ ngày đêm vẫn thiết tha

Nỗi nhớ ngày đêm vẫn thiết tha
Vẫn còn phần mộ của ông bà
Quay lưng phút chốc đành xa nước
Trở gót vài hôm đã tới nhà
Nơi ấy anh em thân hữu cũ
Chốn này tuổi trẻ bạn bè ta
Nhắn ai về đó thăm Ðà Lạt
Lòng vẫn gần, đường dẫu đã xa

217
NHỚ NGÀN TRÙNG
Sài môn lý thu họa
thơ Ngân Sơn

Mây biếc trời Nam nắng tợ nhung
Ðường xa ngàn dặm nhớ ngàn trùng
Ngày mưa cứ phải mang giày trận
Tối đến làm sao bỏ được mùng ?
Ðất lạ thương mình buồn giận quá
Quê người chắc bác nhớ thương lung !
Vong niên miễn cũng đồng tâm chí
Một ngọn đèn khuya trống điểm thùng *

Một ngọn đèn khuya trống điểm thùng
Nước non thì vẫn nước non chung
Ta đau buổi ấy bên trời lạ
Người giẫm năm xưa khắp bốn vùng
Việc nghĩa từng giây đừng chểnh mảng
Quê nhà mỗi lúc nhớ thương lung
Tuổi già mối hận thêm già nhỉ ?
Ai đọc thơ ai có lạ lùng !

* Thơ Trần Tế Xương

Năm 1920 cụ Phan Bội Châu bị bắt về Hà
Nội, hội đồng đệ trình đòi xử tử. Cụ Trần Tế
Xương làm bài thơ có hai câu kết:

Tương tư lọ phải là trai gái
Một ngọn đèn khuya (xanh?) trống điểm
thùng

218 – 228
Họa bài Tình Người Ly Biệt
MỘT THOÁNG DƯ BA

Ðêm nay canh cánh nỗi phân ly
Quê mẹ xa xăm biết nói gì
Giúp nước rất cần tay phụ nữ
Thương nhà đâu chỉ bậc tu mi

Xa hoài thư gửi bao lần đợi
Về lại lòng riêng hẹn mấy kỳ
Thanh khí gặp nhau là lãi đấy
Giờ đây người ở lại tôi đi

Tôi đi người ở là duyên phận
Xướng họa thơ nhau thế đủ rồi
Nước Việt té ra thêm có bạn
Trời Tây may lại vẫn còn tôi

Buồn chưa cây cỏ, chưa trời đất ?
Thương bấy giang sơn, bấy giống nòi
Một thoáng phù du là thế đó
Má hồng mấy chốc cũng pha phôi...

Pha phôi muốn gửi sầu tiên tái
Lại mắc oan khiên khổ mấy tròng
Cơm áo đã buồn cho số phận
Tháng ngày thêm tủi với Non Sông

Ðã đành thuyền ấy giờ xa bến
Chẳng lẽ sông kia nước mấy dòng
Câu hỏi bao đời không giải được
Làm sao cắt nghĩa lẽ cùng thông

Cùng thông cũng chỉ là mây nổi
Chữ nghĩa đang ghi giữa giấy tờ
Nước Việt chắc còn nguyên nỗi nhớ
Ca Li xin họa lại bài thơ

Lá vàng trước gió mùa Thu nhạt
Giọt nắng chiều hôm ánh sáng mờ
Mở cửa nhìn ra buồn đứt ruột
Núi sông ngày tháng đứng chơ vơ

Chơ vơ chợt tưởng ngày hôm ấy
Ðâu biết giờ ra cớ sự nầy!
Gìn giữ còn gì xanh mái tóc
Ði về thôi lại trắng bàn tay

Chuyện đời dẫu biết còn khi hợp
Dòng nước khi vơi có lúc đầy
Giữa chốn cố đô Quê Mẹ cũ
Tạm vui khi được gặp nhau đây

Gặp đây trao đổi niềm thương nhớ
Dâu bể bao nhiêu cuộc hý trường
Giọt mực dù phai thơ vẫn viết
Con tằm đến thác hận còn vương

Ðã cùng với bạn bao lời hẹn
Lãi vốn chung nhau một ngả đường
Nửa quả địa cầu ta vẫn gặp
Dù cho đây đó mịt mù sương

Mù sương khói sóng trời tuy hẹp
Thơ vẫn ngàn năm một chữ sầu
Ngọn gió bên thềm bay tới đó
Lá vàng trước cửa rụng về đâu?

Hương trà thơm ngát hoa trăm vẻ
Xanh biếc bờ xanh liễu một màu
Tri kỷ mới hay là thế nhỉ
Cám ơn trời đất được quen nhau

Quen nhau chi xiết tình thân ái
Tưởng thấy non sông thuở thái hòa
Sớm tối mây trời xanh tựa ngọc
Bốn mùa phong cảnh đẹp như hoa

Ðời còn trẻ, dù lòng còn hận
Tình vẫn gần, tuy bạn vẫn xa
Ða tạ Tân Anh vần điệu gửi
Câu thơ ngày cũ thoáng dư ba

Dư ba còn lại vần thơ ấy
Trân trọng gì hơn một chút tình
Ân nghĩa xưa nay tình vẫn giữ
Lợi danh từ trước đã coi khinh

Mấy trò thủ đoạn phường cơm áo
Cái nghiệp thi ca lũ chúng mình
Bảy nổi ba chìm câu chuyện cũ
Thúy Kiều ngày trước vẫn băng trinh

Băng trinh nếu chiếu vào hoàn cảnh
Ðời đục hơn nhau một chữ nghèo
Chiều tới thơ ngâm ngâm ử ử ...
Sáng ra xe đạp đạp veo veo

Chỉ tin hăng hái thời và thế
Ðâu quản lênh đênh núi với đèo
Cảm tấm lòng ai xin họa lại
Còn thơ, dù vụng cũng xin theo...

Huệ Thu
San Jose, Sơ Thu 2003

229- 241
CHÙM THƠ CUỐI NĂM

Những lúc này đây lạnh chớm Ðông
Tiếc không được đốt đám than nồng
Ngày đêm phai lạt đôi môi thắm
Năm tháng phôi pha mảnh má hồng
Ðà Lạt thừa chăng ngàn nỗi nhớ
Ca Li thiếu cả một rừng thông
Ai về cho gửi câu tâm sự
Tất cả rồi ra cũng viển vông

Cũng viển vông thôi những cuộc tình
Thăng trầm rút lại nhục và vinh
Tuổi trời thêm mãi còn chưa đủ
Tấm cỏ xanh rì vẫn nín thinh
Ta dẫu đi qua đều hữu ảnh
Lòng tuy để lại cũng vô hình
Văn chương tự cổ là duyên nghiệp
Thương bạn càng thêm chạnh nỗi mình

Chạnh nỗi mình thêm xót nỗi ai
Gió bay qua cửa gió than dài
Con chim hữu ý tìm nơi đậu
Hòn đá vô tri lắm kẻ mài
Cựu tích vẫn còn nơi hải giác
Ðào nguyên đâu nữa lối thiên nhai
Chữ tình, chữ nghĩa trăm năm lụy
Lại lụy thêm nhau một chữ tài

Một chữ tài di lụy cổ kim
Ngàn sau người cũ biết đâu tìm
Trăng Tây Sương võ vàng người đẹp
Bút đoạn trường se sắt nhịp tim
Ðường Tống chưa nguôi muôn giọt lệ
Bắc Hà còn mãi gái Cầu Lim
Kinh Thi tồn tại trong dân chúng
Trang giấy xem chừng có chịu im?

Có nằm im hoặc lại xôn xao
Chẳng khác lòng ta một thuở nào
Mặt ngọc tìm đâu người bạn cũ
Vườn xưa còn đó đóa hoa đào
Câu thơ Thôi Hiệu càng lưu luyến
Ngòi bút Thanh Hiên vẫn ngọt ngào
Những kẻ hậu sinh buồn đứt ruột
Vần thơ vẳng mãi giọng tiêu tao

Tiêu tao thơ ấy đãi riêng ta
Chén rượu canh suông một tiếng khà
Vẩy bút chửa lên câu thúy phượng
Cầm tay sợ đã giục canh gà
Thêm buồn những lúc đêm đông lạnh
Lại nhớ từng cơn bóng nguyệt tà
Hoa cỏ xứ người đua chúc Tết
Cho nên bút mực chẳng buông tha

Vẫn chẳng tha mình lúc cuối năm
Bỗng dưng giọt lệ lại đằm đằm
Sách xem cứ tưởng vương tơ nhện
Thơ viết càng thêm rối ruột tằm
Vút cánh chim bay không thấy bóng
Chìm con cá lội chẳng còn tăm
Ai về Ðà Lạt quê hương cũ
Cho gửi thơ này gọi viếng thăm

Viếng thăm Ðà Lạt những ngày xưa
Ðường dốc đi về quản nắng mưa (*)
Mực tím bạn thương rồi bạn nhớ
Tóc thề ai đón lại ai đưa
Ngàn câu thắm thiết còn như thiếu
Một chữ bâng quơ nghĩ vẫn thừa
Thơ nhỏ một chùm xin gửi bạn
Tưởng về quy ẩn hóa ra chưa

Hóa ra chưa thể dứt thi ca
Ðâu nỡ vô tình phụ bạn ta
Ðã nghiệp thì mang cho hết kiếp
Còn thương thôi cứ biết vui nhà
Bốn phương phương ấy càng phong vị
Năm nẻo nẻo nào cũng thiết tha
Xin lại tiếp thơ cùng bạn hữu
Ðêm ngày thả cửa cứ ngâm nga

Ngâm nga cho hết kiếp lưu đày!
Tâm sự tha hồ gửi gió mây
Dù nhớ bao nhiêu tia nắng gắt
Vẫn thương thêm nữa đóa hoa gầy
Ðã từng sớm tối vui chim cá
Vốn dĩ đêm ngày thích cỏ cây
Ta vẫn là ta không đổi được
Thì về quy ẩn với ai đây?

Với ai đây tỏ lộ nguồn cơn
Chợt tỉnh mùa đông lại tủi hờn
Bút nọ vui hoài cùng đất nước
Lòng kia còn mãi với giang sơn
Vài làn gió thoảng tầng mây đục
Một tiếng trên không bóng nhạn vờn
Nghĩ lại cõi ta là cõi tạm
Con người mãi mãi vẫn cô đơn

Vì sợ cô đơn thích bạn bè
Nhớ mây đầu núi nắng sau hè
Hồ Than Thở, tiếc làn sương lạnh
Mưa Trại Hầm, thương chiếc nón che
Mực tím nhìn vào chưa hả dạ
Chuyện xưa viết lại bút sao tè!
Năm mười hai tháng năm cùng tận
Có đủ mười hai vận cặp kè

(*) quản: quản ngại, e ngại

San Jose, Tháng 12 năm 2004

242 – 252
HỌA TIẾNG KHÓC ÐÊM TÂN HÔN
10 bài Tiếng Khóc Đêm Tân Hôn trong Sài Môn Thi Đàn của nữ Sĩ Tương Đàm
Bài I
Tạ tình tri âm mà họa thôi chứ HT không có
tâm sự giống nữ sĩ Tương Ðàm

1 .
Món nợ văn chương đó chị ơi
Viết không ra chữ chẳng ra lời
Tin không nhạn gửi mùa Ðông lạnh
Thuyền có xuôi dòng giữa biển khơi
Chuyện cũ ngày nào còn nhắc bậu *
Mùa mưa cứ Huế dẫu mang tơi
Ôi chao! Mưa gió năm canh nhớ
Mù mịt người yêu bốn hướng trời

* bậu = bạn tiếng miền Trung

2 .
Bốn hướng trời xa mấy hướng trời?
Còn gì ? Còn một tiếng than ơi !
Viết dù có thể bao nhiêu chữ
Nói chẳng làm sao được hết lời
Kẻ ở văn thơ càng não nuột
Người đi tin tức cũng xa vời
Ngàn xưa còn lại pho tình sử
Phấn mốc son thừa chẳng đỏ môi

3.
Má môi mới đó đã xa vời
Gương cũ bên mình lặng lẽ soi
Bạch Hổ cầu treo lơ lửng đợi
Hương Giang dòng lạnh ngậm ngùi trôi
Ðừng bàn thêm nữa câu tình nghĩa
Còn nói làm gì chuyện đãi bôi!
Bởi lẽ đa tình nên mới lụy
Lênh đênh chiếc bách ngán cho đời

4.
Ngán cho đời lắm thế mà thôi
Sao để mình mang hận lứa đôi!
Tiếng hát mấy lần nghe lạc phách
Chữ tình một thuở đã lên ngôi
Thế nhân quen thói xuôi thành ngược
Tài tử đừng mơ chuyện ngược xuôi
Xin nhắn chị em trong mọi giới
Mai sau xin cố gắng làm người

5.
Người ấy là tôi ? Có phải tôi?
Gào hoài chỉ một tiếng chao ơi!
Chia ly vẫn lại trò ngoài chợ
Sum họp rồi thì chuyện thế thôi
Tích cũ vẫn thư tình ngõ thúy
Người xưa còn mối hận châu thai
Nói bao nhiêu nữa đều không đủ
Tình cũ ai nào có khác ai

6.
Ai đi o bế mãi niềm đau?
Chuyện chẳng ai hề phụ rẫy nhau
Dằng dặc nhân sinh nhiều nỗi hận
Mang mang tâm sự những cơn sầu
Nhớ thương hình bóng chừng bao nả
Quên lãng thời gian chắc chẳng lâu
Người trước khôn tìm, sau chửa tới
Chuyện đâu còn có nhớ gì đâu!

7.
Lại nhớ ngày xưa tựa gốc bàng
Mùa Thu lá đỏ gió bay sang
Ðã mừng anh vốn là trung hậu
Nhưng giận mình không được giỏi giang
Ngày trước vốn là người gửi mộng
Bây giờ đâu lẽ khách bên đàng
Mối tình thuở ấy bây giờ đọc
Ðể chịu cùng chung một cái tang

8.
Chịu tang một kiếp, một trời tình
Chỉ bởi không cùng được cộng sinh
Cặp mắt chẳng ham tình nước lã
Tái tim nào khoái túp lều tranh
Nếu như chỉ chuyện ân và ái
Thì vẫn là trò lợi với danh
Ðọc dẫu thương người thừa đắm đuối
Buồn cho anh, nghĩ tủi cho anh!

9.
Anh có buồn không thế hở anh?
Mười bài thơ lệ, nét đan thanh
Lời thơ thuở ấy bao tha thiết
Chuyện cũ giờ này cũng mỏng manh
Giọt rượu còn lưu nơi đáy chén
Tiếng ca nào đó quẩn bên mành
Nhìn ra sực thấy mùa Thu tới
Có lá vàng bay có lá xanh

10.
Xanh vàng Thu tới gió thì thầm
Bắt chước người xưa cũng thẩm âm
Bác Trạnh yêu thơ mà vẫn tỉnh
Mình đây ghét mộng hóa ra lầm
Ðã câm sao lại còn lên tiếng?
Lên tiếng thì ra cũng vẫn câm!
Giọt lệ thuở nào treo giá ngọc
Ngàn sau đọc đến có thương tâm?

253 – 263

BÀI HỌA 2
NÓI CHUYỆN VỚI TƯƠNG ÐÀM NỮ SĨ

1.
Ðọc chị mười bài chị Bích ơi!(*)
Khi yêu mới biết họ nhiều lời
Làm người xuôi ngược trong đường rộng
Loài cá tung hoành giữa biển khơi
Tuy dẫu rằng ngon tô huyết yến
Phải chi là dở chén mồng tơi
Sáu mươi năm lẻ, thơ giờ họa
Có khác gì đâu khoảng đất trời

* Bích Dư là tên thật của Tương Ðàm nữ sĩ

2.
Thế gian chung đất lại chung trời trời
Chuyện cũ đau lòng quá chị ơi!
Bạn với văn chương tuy cũng lỗ
Vui cùng thơ phú vẫn là lời
Lòng đau trút xuống câu buồn khổ
Lệ thảm dâng lên khúc tuyệt vời
Bác Trạch (*) bảo đem ra họa lại
Dám đâu múa bút với khua môi

(*) BS Đặng Phương Trạch

3
Má môi nhắc mãi chuyện xa vời
Gương chị rồi đây lắm kẻ soi
Hà cớ mình không đem phó mặc
Làm sao lại chẳng để buông trôi
Mưa đơn lại gió còn thân kép *
Trấu trát rồi tro cũng định bôi?
Chẳng thế, lệ tuôn đầy án sách
Tiếc thân mà cũng tiếc cho đời

* Gió kép mưa đơn

4.
Mà tiếc hay không cũng vậy thôi
Vẫn y nguyên đó những trang đời
Còn tâm ta vẫn như còn mộng
Mất nước vua đành phải mất ngôi
Tưởng tượng chẳng may cơn gió ngược
Thôi thì thây kệ cánh buồm xuôi
Hiểu ra mình vẫn không thay đổi
Vẫn sống cho ra cái kiếp người

5.
Chị tuy là chị chẳng là tôi
Nhưng vẫn liên quan đấy chị ơi
Những muốn lấp tai bưng mắt lại
Chẳng đành ngậm đắng, nuốt cay thôi
Cơn mưa trái tiết vừa qua buổi
Câu chuyện tình hờ như quaí thai!
Thơ cũ mười bài đau đớn quá
Mà tình cảnh chị khác gì ai

6.
Nếu biết mỗi người riêng nỗi đau
Vài dòng mực cạn gửi cho nhau
Tình vui chữ chẳng thiên niên lụy
Ðời đẹp thơ không vạn cổ sầu
Kệ họ người xâu trăm tiểu phẩm
Riêng mình chị dựng một cao lâu
Ðời người hơn sáu mươi năm chẵn
Chánh nghĩa là đâu có biết đâu!

7.
Ðâu đọc từ đâu nhặt lá bàng(*)
Ðể đem lá đốt chắn Thu sang
Tiêu liêu vài gốc chân đà mỏi(**)
Hồng hộc ngàn trùng cánh rộng dang
Ví thử như em ngồi trước cửa
Cầm bằng là khách đứng bên đàng
Ðông Tây kim cỏ vô cùng hận
Ðể chịu tình chung một đám tang

(*) Trong chuyện của Nhất Linh
(**) Tiêu liêu chi thê bất quá nhất sai: con
chim sâu nhò đậu không quá một cành

8.
Ðám tang dù để tiễn đưa tình
Chẳng hẹn gì nhau kiếp tái sinh
Tiếng hát vẳng về trong tợ ngọc
Câu thơ còn lại đẹp như tranh
Không nhân sao chị quên còn đứa
Chẳng lợi thì ta vẫn có danh
Danh lợi con người đâu trễ nải
Ðời đâu riêng chỉ một mình anh

9.
Anh đâu biết tới trách gì anh?
Tội nghiệp buồn cho bạn tỉnh Thanh
Trong nước khoai sùng dăm bảy củ
Ngoài dân áo rách một vài manh
Mưa dầm ngày vắng buồn lòng lạnh
Gió tạt đêm Thu lệch bức mành
Thơ chị đọc rồi mình mới biết
Nhìn ra bát ngát một màu xanh

10.
Xanh đây, xanh đó tiếng thì thầm
Mà tiếng đàn ai phổ ngũ âm?
Nghĩ tới không hay rằng bạn lỡ
Xem rồi có biết vốn ta lầm?
Lỡ lầm mới hiểu rằng nên nín
Dang dở thôi đành phải chịu câm
Chuyện cũ Tiên Ðiền từng nhắc lại
Chữ tài không thể sánh cùng tâm.

264 – 274
HẠ MẤY CHƯƠNG
(DUYÊN CHỮ NGHĨA

họa bài của Bùi Văn Thắng)

1
Giữa trời le lói một vầng dương
Sẵn bút đề thơ hạ mấy chương
Bạn đã xứng tài thơ thịnh Tống
Tôi nay học lối viết sơ Ðường
Tài hoa rực rỡ đều muôn cõi
Bằng hữu đông vui khắp bốn phương
Ða tạ lòng ai thương gửi đến
Cũng là góp thử một làn hương

2
Cũng là góp thử một làn hương
Bạn ở đâu ? Bằng hữu bốn phương?
Thử lấy gió trăng vui tuế nguyệt
Mà đem thơ phú duyệt trung Ðường
Góp cùng thiên hạ hoa trăm vẻ
Vui với bạn bè sách mấy chương
Ðan Quế, Cao Tiêu là quốc sĩ (*)
Lời thơ vượt bể vạn trùng dương

(*)Thập Thủ Liên Ngâm của Cao Tiêu & Ðan
Quế

3
Lời thơ vượt bể vạn trùng dương
Tám hướng lòng mình gửi một chương
Dẫu chẳng ý tình thời đại Tống
Chỉ là chữ nghĩa buổi sơ Ðường
Xông pha còn lại câu thiên lý
Lý Bạch lưu chi bút mấy phương
Bạn bảo họa chơi, ta họa vậy
May ra gìn giữ một mùi hương

4
May ra gìn giữ một mùi hương
Ngoảnh lại nhìn chung khắp mọi phương
Chữ dầu cho là ngàn vạn chữ
Ðường sao chỉ thấy một hai đường
Người yêu mình lúc còn sơ ngộ
Ta kính nhau từ thuở lộng chương (1)
Thôi cũng vui vì cơn mộng đẹp
Cho thơ sớm vượt vạn trùng dương

5
Cho thơ sớm vượt vạn trùng dương
Bạn gửi cho mình dẫu một chương
Nhưng đã ghi đầy tình Lý, Ðỗ
Cho nên vô số ý Thanh, Ðường
Mình thương ta lại vui muôn thuở
Bạn họp nhau từ khắp bốn phương
Bởi thế không ngờ mà gặp gỡ
Còn như thơm ngát một mùi hương

6
Hương ngát trong lòng ánh thái dương
Trong từng chữ nghĩa áng văn chương
Dẫu chưa Lý, Ðỗ tình lân lý
Cũng đã văn thơ thuở Tống Ðường
Ðem tấm lòng thành dồn vạn thuở
Mang tình kẻ sĩ gởi muôn phương
Chỉ mong gặp bạn trên bàn tiệc
Ngắt đóa trà mi gửi chút hương

7
Ngắt đóa trà mi gửi chút hương
Thơ ta ngào ngạt khắp mười phương
Hỏi ai là kẻ ngâm Tô, Bạch (2)
Tà biết rằng ta vốn Tống, Ðường
Thôi ta đã không quên tình chủng tộc
Làm sao biết được giá văn chương ?
Ta cùng thi khách trong thiên hạ
Thăm thẳm trời cao đẹp ánh dương

8
Thăm thẳm trời cao đẹp ánh dương
Gửi nhau thơ gọi một vài chương
Phải tin lúc ấy tình lưu Việt(3)
Ðừng sợ ngày xưa giá thịnh Ðường
Bởi lẽ trời cao hàng vạn trượng
Tại sao còn chạy lại mười phương
Phương nào tìm lại bài Thu Hứng
Ðể thấy tình Thu bát ngát hương

9
Ðể thấy tình Thu bát ngát hương
Ngồi đây mà nhớ bạn muôn phương
Vui chưa kẻ gặp ngày sơ ngộ
Say quá người thơ buổi thịnh Ðường
Chữ nghĩa, đúng là vì chữ nghĩa
Văn chương đến thế mới văn chương
Tại sao bạn nhắc Cao Huynh đệ
Có thấy lòng mình một đại dương?

10
Có thấy lòng mình một đại dương?
Cả gan góp với bạn văn chương
Ta dù chỉ ở vùng rừng núi(4)
Vẫn biết người thơ thuở Tống Ðường
Mang tấm lòng thành chiêu đãi bạn
Lấy tình thân ái gửi ngàn phương
Chiều nay trút hết lời tâm sự
Mong gửi về nhau một chút hương...

(1) Lộng Chương : Nghĩa bóng sơ sinh
(2) Tô Ðông Pha, Lý Bạch
(3) Lưu Việt : Lưu vong, Việt Nam
(4) Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng cao
nguyên lâm viên Ðà Lạt

San Jose, oct. 12. 2006

275
CÁM ƠN BẠN ÐÃ CHO THƠ

Cám ơn bạn đã gửi cho thơ
Thơ lập đền riêng để phụng thờ
Tiếp đước ý người lòng rộn rã
Thấy lời của bạn hết bơ vơ
Ngoài hiên trăng tỏ càng không ngủ
Bên án đèn chong thật chẳng ngờ
Vội họa đôi vần trình lại bạn
Nỗi lòng chẳng bến lại không bờ

huệ thu

*****

276 – 312
Huệ Thu họa: “LIÊN HOÀN TAM THẬP
LỤC KHÚC” 36 bài theo nghị định 36 từ trong nước gửi qua

 ***
  *
VÌ ÐÂU SÔNG NÚI VÀ CON NGƯỜI VIỆT
NAM ÐIÊU ÐỨNG NHƯ HÔM NAY?
*
1
Dân mạnh nước giầu lẽ dĩ nhiên
Khắp Trung Nam Bắc núi sông liền
Cháu Hồng, con Lạc chung toàn cõi
Giặc Pháp, quân Ngô đổi mấy miền
Lấy sức hung đồ cùng hiếp đáp
Ðem quân xâm lược lại luân phiên
Anh hùng , liệt nữ gương còn đó
Chẳng thẹn nòi Rồng lại giống Tiên

2
Rồng Tiên rồi sẽ mất hay còn
Sao nỡ cam lòng kệ nước non?
Ca mãi Lạng Sơn cùng đất Mũi
Nói chi đả viện với công đồn
Tấm lòng hứa quốc không hề đổi
Tấc dạ trung kiên há dễ mòn?
Ðem cảnh quê nhà ra dụ dỗ
Ðể cho Cộng Sản thẳng chân bon!

3
Da vàng máu đỏ khắp Ðông Phương
Ta sẽ cùng chung một ngả đường
Ðã quyết vá trời cùng lấp biển
Quản chi dãi nắng với dầm sương
Mười, Anh trở mặt loài sâu bọ
Lương, Mạnh là ai lũ Mán Mường
Công nghiệp cha ông không biết đến
Lòng này thêm xót lại càng thương

4
Quốc Gia chỉ biết có yêu thương
Cộng Sản không lo chữ tự cường
Câu hát dẫu cho còn réo rắt
Tiếng đàn sao vẫn cứ du dương
Một dòng, không lẽ hai dòng đục
Trăm ngả cùng chung một ngả đường
Phát Xít chuyên quyền rồi sẽ đổ
Xuống lên xem lại cũng là thường

5
Lên xuống xem ra cũng sự thường
Non sông đất mẹ cũng đành buông
Thơ hay lại cứ là không ý
Hoa thắm nhưng cần phải có hương
Hãy đứng vùng lên vì nghĩa lớn
Nên quay ngay lại kẻo lầm đường
Phục hưng quốc thể, xây nhân nghĩa
Ta chỉ hơn nhau chữ tự cường

6
Nếu biết tự cường cứu núi sông
Ngàn năm nhớ mãi đất Thăng Long
Tinh thần đúc kết dù trăm mối
Tư tưởng phân chia kết mấy luồng
Cứ mãi tốn tiền ngôi mộ Bác!
Ðể càng vướng lối ngọn cờ hồng
Trung ương nghị quyết sai rồi sửa
Sai sửa tùy ai cũng chẳng mong

7
Chỉ mong đất nước có mùa Xuân
Thì dẫu cô em ngọn bút thần
Duy có tiếng lòng cùng thắp sáng
Ðể không lời nói lại vang ngân
Người làm hì hục, người ngồi mát
Kẻ chén no nê, kẻ cởi trần
Chỉ biết Ðảng mình, không biết nước
Rõ ràng có tội với tiền nhân

8
Tiền nhân ngày trước, đức vua Hùng
Bờ cõi từ xưa của Lạc Hồng
Hiếu đễ đạo trời cha mẹ trước
Nước chung, phận sự gái trai chung
Nếu chưa vì nước dâng xương máu
Sao nỡ cho người cắt núi sông!
Một cuộc trăm năm còn với mất
Người dù có thác, thác cho trong

9
Thác trong giải thể dẫu còn xa
Cảnh sắc non sông vốn mượt mà
Bạn trẻ xin cùng nhau hét lớn
Lời hùng hãy hát những câu ca
Cho vui nước Việt hồn sông núi
Ðể thắm quê mình giải gấm hoa
Xuống cấp, chung quanh đều xuống cấp
Nghĩ càng thêm nhục nước nhà ta

10
Nước nhà ván mục lại đinh long
Kháng chiến lừa dân đổ máu hồng
Tiếc kẻ hữu tình thây ngập đất
Xác người vô tội đã đầy đồng
Bọn ngu ở đó mà lên mặt
Loài cá nào đây định hóa rồng?
Cộng Sản đúng là phường xảo quyệt
Quay về Cố quốc ngẩn ngơ trông

11
Trông mãi, trông hoài năm tháng qua
Nhìn lên Cộng Sản mới hay là ...
Công trình nghĩ đến câu thơ lạc
Lịch sử tìm về nước mắt sa!
Cứu nước chờ hoài người nghĩa khí
Giết nhau còn mãi cõi ta bà
Lan Chi đừng trách nhau vô cớ
Mà nổi sùng vì mấy khúc ca...

12
Khúc ca bạn chép, bọn tôi ghi
Ðịa Lý làm sao đọc thấy kỳ!
Thiếu đứt Nghệ An, cùng Phủ Lý?
Mà thừa câu đối với hoành phi!
Thấy người máu nóng dơ tay bóp
Mong khúc ruột xa gửi bạc về!
Câu chuyện thanh bình nôn nóng đợi
Trâu bò gặm cỏ dưới chân đê

13
Chị em hành xử thật y chang
Mà bước lưu vong mấy dặm ngàn
Dân Việt chẳng mong cây búa thép
Hoa Kỳ còn quý ngọn cờ vàng (*)
Cao Nguyên tranh đấu thừa tâm lực
Dân chúng vùng lên tiếng đã vang
Truyền bá chủ trương cho Cộng Sản
Ðem thơ làm một món thời trang

(*)Tại Hoa Kỳ chúng ta vẫn treo cao ngọn
cờ vàng

14
Thời trang chưng diện khắp muôn nơi
Cộng Sản nhìn xem đã hết thời
Dân bị chính quyền đè xuống đất
Em vì đảng tính ngẩng kêu trời!
Chú chim lồng đỏ lanh chanh hót
Ðàn cá hồ con lởn vởn bơi
Trông cảnh tình này buồn đứt ruột
Làm sao cho khỏi lệ tuôn rơi!

15
Lan Chi hãy hỏi bạn đồng liêu
Ðã Thúy Vân còn có Thúy Kiều
Toét loét đồ xưa vài giọt lệ
Tùm lum hẻm đá những hang rêu
Dở hay cứ lệnh ông Trung Ủy (*)
Lên xuống bày theo nước thủy triều
Nếu chẳng tỉnh đi rồi sẽ tiếc
Tâm hồn có lúc sẽ phiêu diêu

(*) Trung ương Ðảng ủy

16
Chẳng phiêu diêu, cảnh vẫn y nguyên
Mong mỏi than ôi! Thật hão huyền
Nếu cứ vục đầu trong địa ngục
Bao giờ đến được cõi thần tiên?
Dại sao luyện tập đồ Lê Mác
Uổng quá công phu học thánh hiền!
Mở mắt thử nhìn qua ngoại quốc
Tự do, dân chủ đẹp vô biên

17
Vô biên dân chủ đẹp sao đây
Tình nghĩa còn hơn bát nước đầy
Không dám về nhà vì phải trái
Có đâu hứa cuội, hứa trời mây
Mác Lê mấy độ ba thằng bịp
Khổng Mạnh ngàn năm mấy bậc thầy
Nghị quyết trung ương băm sáu kiểu
Nhớ câu: ăn vóc học thì hay

18
Học hay đất nước cảnh lìa tan
Cơm gạo trời ơi! Máu lệ chan
Ðừng có vật vờ ba vận hão
Ra gì giở giói một cành lan!
Lưu vong thơ ấy thêm vài chữ
Hải ngoại tài kia phải kể ngàn
Viết mãi, viết đi rồi viết lại
Kể gì cách trở bước quan san

19
Kể gì cách trở bước quan san
Xa nhớ trời ơi ! Nhớ Việt Nam!
Mong để bạo quyền rồi hủy diệt
Sao cho Cộng Sản phải tan đàn
Lời nguyền dằng dặc thâu kim cổ
Mây bạc phơ phơ khắp núi ngàn
Ðọc lại văn thơ người quốc nội
Năm canh tấc dạ cứ lan man

20
Lan man giọt lệ lại vơi đầy
Như cánh chim trời lạc lỏng bay
Lạ nhỉ còn mê phường xảo quyệt
Làm sao chửa biết chữ thương bầy
Câu thơ phải viết vì sông núi
Lời nói đừng như thoảng gió mây
Các bạn thơ ta trong bốn cõi
Say tình tổ quốc mới là say

21
Có say đừng để hổ tiền nhân
Non nước cùng chung dự một phần
Nhân nghĩa nếp xưa cần phải học
Lưu manh kế ấy chẳng cần bàn
Kẻ sau theo gót Vương Câu Tiễn
Ngày trước cầu hiền Thái Tử Ðan
Nghĩ giận bọn người cam bán nước
Thấy dân đói khổ chẳng hề than!

22
Không trách không than có lẽ nào?
Ngửa nghiêng vận nước chẳng nôn nao
Thủy chung cha dạy đừng thay nết
Tiết tháo mình nên giữ lấy màu
Một kiếp thân hư càng đáng hổ
Trăm năm tiếng tốt chẳng hơn sao!
Chi, Hoa (*) muốn vẽ tình non nước
Ðã thấy muôn trùng sóng bạc xao

(*) Lan Chi với Ái Hoa làm bài “LIÊN HOÀN TAM THẬP
LỤC KHÚC” ca ngợi nghị quyết 36...

23
Sóng bạc xao gần đó lại xa
Chữ chi hơn được chữ nhân hòa
Kiếp người đã chẳng lâu, mây thoảng
Phận gái sao đành hạt móc sa!
Thời ấy đình trung đầy lũ nhặng
Giờ đây chính giới góp nghìn bài
Cầu mong dân chủ dân no đủ
Rồi chữ tự do sẽ nở hoa

24
Trần gian mộng cũ đẹp như hoa
Mới đó chiều Thu sắc đã tà
Biết phận đã là: “très bien good”
Cam lòng đừng có cứ “xa va”
Hát hay còn nhớ người Kinh Bắc?
Ai đẹp cho bằng gái Trữ La?
Ta chúc dân ta đồng lúa tốt
Mùa hè bông lúa tự sao sa

25
Sao sa, mưa nắng giải bình nguyên
Trai giỏi, lại thêm gái thật hiền
Suốt kiếp đã thề tròn chữ hiếu
Muôn năm xin giữ vẹn câu nguyền
Ðường về, đường thẳng quên đường tắt
Theo mãi điều hay đến cõi thiền
Băm sáu khúc ngâm chưa kịp dứt
Tưởng đâu là nợ hóa là duyên!

26
Duyên nợ xin ai chớ lập lờ
Sống trong nghịch cảnh tưởng là mơ
Thơ văn láo lếu vài cô nhóc
Ăn nói lăng nhăng mấy đứa nhô
Hồng Lĩnh núi non cao vạn bộ
Cửu Long sông nước rộng đôi bờ
Giang sơn là một, tình không một
Ai kẻ đồng tâm gắng đợi chờ

27
Ai kẻ đồng tâm gắng đợi chờ
Cung đàn đâu đã dứt đường tơ
Bờ đê cỏ mượt trâu bò gặm
Mặt đá ghềnh cao sóng nước xô
Gửi thiếp chắc vừa lòng mấy bạn
Họa thơ có thuận ý hai cô?
Ba mươi sáu kế như hoàn chỉnh
Lọ phải phiền lòng đến chuyện thơ

28
Lọ phải phiền lòng đến khách thơ
Tiến trình yêu nước thuở ban sơ
Việt Nam thuở ấy còn dư thóc
Than Thở ngày nay đã cạn hồ!
Lấy thế đấu tranh mà chém giết
Ðem câu quyền lợi dụ khù khờ!
Trong ngoài một tiếng hô đoàn kết
Sức sống dân dâng nước vỡ bờ

29
Nước vỡ bờ rồi muốn bắc thang
Hỏi trời, trời chắc cũng mơ màng
Cuốc mồ, đã lại đem chôn đứng
Ðốt lửa, dân đen bỏ chảo rang
Hậu thế lộ trình lòng mấy nỗi?
Tiền nhân cơ nghiệp lệ đôi hàng
Có dân nào cực như dân Việt?
Tội tổ tông nào phải chịu mang?

30
Chịu mang è cổ cứ buồn hoài
Ngơ ngác nhìn quanh cặp mắt nai
Trăm dặm tuy dài mà vẫn ngắn
Ðôi bờ dù ngắn tại sao dài?
Lão ông tìm việc không còn sức
Phụ nữ chạy ăn đến sẩy thai
Tám chục triệu người đành ngậm miệng
Bây giờ tâm sự ngỏ cùng ai?

31
Cùng ai hòn ngọc của phương Ðông
Vẽ chó chưa xong lại vẽ rồng
Chiếu bạc chẳng đau cùng tổ quốc
Hỏi lòng có thẹn với non sông
Tri giao nghĩa có, sao không có!
Tổ Quốc tình này hỏi có không?
Nếu có toàn dân đều phải có
Dân chờ dân đợi lại dân trông?

32
Trông gì hơn nữa chữ an ninh
Trong chỗ bà con có chút tình
Tuy trót vương vào mùi tục lụy
Cũng còn giữ mãi đức trung trinh
Mình không nghiêng ngã lòng hai ngả
Ta chẳng cô đơn chẳng một mình
Chịu khó nhìn ra toàn thế giới
Học điều hay giỏi nếp văn minh

33
Văn minh tuy mới vẫn là xưa
Vẫn lũy tre xanh rợp bóng dừa
Ơn tỏ yêu anh cùng kính chị
Lạy trời thuận gió lại vừa mưa
Ðể manh áo đẹp, con càng thảo
Cho bát cơm ngon lúa được mùa
Nghị quyết tùm lum băm sáu điểm
Hay gì phải cứ trống chiên khua?

34
Trống gióng, chuông khua đứng ngó mông
Làm thơ mấy chị chỉ bao đồng
Trung ương chễm chệ vài ba đứa
Hải ngoại loay hoay mấy chục ông
Trí thức càng rầu Bình tỷ tỷ (*)
Già nua thêm tủi bọn công công
Dân tha hồ đói tha hồ rách
Chúng cứ ăn ngon, cứ rượu nồng

(*) Nguyễn Thị Bình

35
Rượu nồng áo đẹp dẹp đi mau
Sao chẳng hè nhau bắc nhịp cầu
Thơ họa càng ngày càng khởi sắc
Hoa thơm mỗi lúc một tươi màu
Ơn cha, công mẹ như sông rộng
Nghĩa nước tình non tựa biển sâu
Liệt nữ anh hùng trong sử sách
Ngàn xưa còn để lại ngàn sau

36
Ngàn sau còn nhớ mãi hồng chuyên
Cộng Sản làm sao được vẹn tuyền
Thiên Nhất vung thơ đòi phải đập
H. Thu múa bút thử lưu duyên
Ðòn đau mấy đứa ưa xu nịnh
Ðánh mạnh ba tên thỉnh cửa quyền
Nước Việt xưa kia phong cảnh đẹp
Dân giàu nước mạnh lẽ đương nhiên

* Ðất nước : đất bị cắt dâng cho Tàu-Gái
bán cho Ðài Loan. Trai đĩ điếm. Cán bộ làm
giàu trên xương máu nhân dân. Tham
nhũng, cướp bóc hoành hành... dân chúng
khổ dưới ách Mác Xít công an trị...


313 – 323
QUÊ HƯƠNG Và NỖI NHỚ
(Mộng Hoài Nhân xướng)
Huệ Thu Họa:

Tình Người Ly Biệt

1
Hợp tan nói đến chuyện phân ly
Mai mốt người thơ lại bước đi
Gió lạnh thông già trăng cổ độ
Tuổi xuân trăng tỏ gái đương thì
Chưa khoe với bạn tình đầy dạ
Khó kể cùng nhau lệ đẫm mi
Có nhớ có thương Ðà Lạt cũ
Ngày đêm mong đợi những giai kỳ

2
Giai kỳ vây kín bởi phong sương
Tưởng trái thông khô rụng cuối vườn
Nỗi nhớ đã đành không tản mạn
Niềm mong hồ dễ nức hoa hương
Tài hoa vốn dĩ nhiều lân lý
Chung thủy từ lâu một lập trường
Cả bốn phương trời sao trống vắng
Mười phương giờ góp lại đôi phương

3
Ðôi phương trông ngóng ngẩn ngơ sầu
Người ấy - tìm đâu? Biết hỏi đâu?
Nhớ lắm! Nhưng thường không khổ lắm!
Tình sâu mà nghĩa lại càng sâu
Người ngoài gió cát, xông vào cát
Ai cuối bờ dâu, hái lá dâu
Ðàn quạ ngày xưa chuyên bắt nhịp
Làm sao có cảnh vợ chồng Ngâu!

4
Chồng Ngâu, Chức Nữ với Ngưu Lang
Ðời cũng vì nhau lệ thấm tràn
Câu chuyện tình duyên phong kín lại
Chiếc cầu ân nghĩa bắc đưa sang
Ðây dòng lệ sót rơi trên cỏ
Có gió thu bay chiếc lá vàng
Tâm sự làm sao mà tả được
Tình mang mang, ý cũng mang mang

5
Mang mang này nỗi nhớ thương này
Dằng dặc trời cao những đám mây
Khắc khoải lúc nhìn sâu cặp mắt
Ngậm ngùi khi nắm chặt bàn tay
Ðồi thông Ðà lạt buồn chưa dứt
Dòng nước Ca Li lệ đã đầy
Chỉ tiếc người xa nhà vắng vẻ
Một mình không lẽ uống cho say!

6
Cho say những kẻ sống tha hương
Ðã thấy đau chưa cuộc hý trường
Nếu biết lơ mơ tình lãng tử
Sao xui gặp gỡ khách văn chương
Vời vời lẽ bạn trăm câu nhớ
Thăm thẳm xa nhau mỗi bước đường
Về đó tháng ngày vui rộn rã
Ðể ai từng phút tóc pha sương

7
Pha sương nghĩ đến chữ luân hồi
Thơ lạnh than hồng cạnh lửa sôi
Chẳng thiết câu thơ cùng tiếng nhạc
Thiết thì: khóe mắt với làn môi
Xanh tươi thơ bạn như hoa lá
Dằng dặc tình ta tựa đất trời
Muốn được cùng nhau chung dạo gót
Kề vai em sẽ gọi: anh ơi!

8
Anh ơi! man mác giọt mưa sa
Thơ viết ngờ như mực máu hòa
Còn nợ nhau chăng là chữ nghĩa
Bắt đền ai nửa nhỉ thi ca
Một trời ngăn ngắt đầy mưa gió
Muôn dặm trùng trùng những cỏ hoa
Cái chữ tương tư ghê gớm thật!
Chao ơi! Lệ đẫm tứ thơ nhòa

9
Thơ nhòa khi nghĩ đến thời gian
Phai lạt tình duyên; Ố - đã vàng
Nỗi nhớ, nỗi thương theo tới chửa
Chim hồng chim nhạn đã bay sang
Trời chưa nỡ dứt ta cơn mộng
Nên vẫn còn nhau nửa mảnh trăng
Ðêm đã khuya rồi ngày sắp rạng
Nhà bên thánh thót mấy cung đàn

10
Cung đàn nửa tỉnh nửa như mơ
Ðứng trước hiên sương cứ thẫn thờ
Ðã chẳng tung ra ngàn nỗi nhớ
Làm sao góp lại mấy vần thơ
Lá bay thông cỗi rơi bờ vắng
Tiếng gáy gà xa nỗi giữa trưa
Xin họa mười bài thơ của bạn
Tin ai ngày tháng vẫn mong chờ.

HT Họa
San Jose, 03 20 2005

324 – 334
HỌA (Tình 30 năm của Ngô Ðình Chương)
BA MƯƠI NĂM ÐƯỜNG TÌNH

1
Ơi người năm cũ có ai ngờ
Người vẫn người xưa vẫn dáng xưa
Những nỗi si mê nghe vẫn mới
Biết bao thương nhớ nói cho vừa
Chẳng đưa cho bạn vần thơ cũ
Mà gãy giùm nhau mấy khúc tơ
Anh ạ ! Thời gian là chớp mắt
Ba mươi năm cũ những cơn mơ

2
Ba mươi năm cũ những cơn mơ
Một khúc tình xưa mấy tóc tơ
Nói thực lắm rồi còn chẳng đủ!
Viết bao nhiêu nữa cũng không vừa
Nào con đường cũ trời Thu cũ
Những bức thư xưa, những chuyện xưa
Người ạ, gặp nhau duyên nợ ấy
Duyên kia nợ ấy chẳng ai ngờ

3
Nợ ấy duyên kia dẫu chẳng ngờ
Cuối đời chửa tỉnh chuyện năm xưa
Không buồn thơ thiết tha không hiểu
Chẳng đốt lòng đau xót chẳng vừa
Chiếc nón Tràng Tiền mây tưởng lụa
Con đò Thừa Phủ nắng như tơ
Chúng ta còn mảnh trăng ngày cũ
Còn chút hương thừa để ước mơ

4
Còn chút hương thừa để ước mơ
Con tằm đến thác vẫn vương tơ
Kim Luông chùa ấy mưa chưa ướt
Bến Ngự nhà ai nắng mới vừa
Ði mãi quên rồi con hẻm cũ
Trở về nhìn lại mảnh vườn xưa
Chúng ta còn chút hương ngày cũ
Ướp mãi tình quê thật chẳng ngờ

5
Ướp mãi tình quê thật chẳng ngờ
Người xưa mà cảnh cũng thành xưa
Em về thấy bạn buồn không nói
Anh đến, nhìn nhau ngó chẳng vừa
Khúc hát nhắc hoài bao nỗi hận!
Cung đàn còn lại mấy đường tơ
Ta đâu phải mộng, đời xanh mộng
Mộng cũng xanh cùng những giấc mơ

6
Mộng cũng xanh cùng những giấc mơ
Mây như là nhớ, nắng như tơ
Một buồn hai giận còn chưa đủ
Trăm nhớ ngàn thương cũng chẳng vừa!
Nhắc mãi bao nhiêu ngày tháng cũ
Kể hoài không hết phút giây xưa
Nhìn nhau còn biết bao tâm sự
Ta gặp nhau đây thật chẳng ngờ

7
Ta gặp nhau đây thật chẳng ngờ
Ngày xưa sao cứ nhớ ngày xưa
Trăng còn tròn đó sao chưa lặn?
Hoa mới đơm bông sắc trắng vừa
Gió khúc đường xưa êm tựa liễu
Nắng mùa Thu cũ mỏng như tơ
Người ơi chuyện cũ dù hư ảo
Cũng đẹp đời mình những ước mơ

8
Cũng đẹp đời mình những ước mơ
Rối ren còn đó mấy đường tơ
Lời thơ chưa viết dù thêm hận
Trái chín không trao nghĩ cũng vừa
Thôi nhớ làm gì tình thuở trước
Mà quên giùm với chuyện năm xưa
Coi như bèo nước là như vậy
Ðời có chi hơn chuyện bất ngờ?

9
Ðời có chi hơn chuyện bất ngờ?
Người xưa còn đó vẫn người xưa
Vài con huyễn mộng thôi đành vậy
Một giấc Nam Kha thế cũng vừa
Dưới nguyệt tóc dù xanh vẽ liễu
Bên cầu áo rộng mỏng như tơ
Mai về đốt hết câu tâm sự
Mà giữ giùm nhau những giấc mơ

10
Mà giữ giùm nhau những giấc mơ
Cùng nhau trân trọng những dây tơ
Ðem vào dĩ vãng dù không dễ
Mà dọn tương lai thế cũng vừa
Thơ cũ giở xem tình đã cũ
Ngày sau người kể chuyện ngày xưa
Gặp không hề hẹn, đi không hẹn
Ai nhớ ai thương thật có ngờ?

Huệ Thu , Sài Môn 07 15 2006

335
MỪNG XUÂN MỚI
Ất Dậu

Trông ra trời đất thấy mùa xuân
Ðẹp quá! Yêu thêm cái cõi trần!
Sống dẫu trở trăn đêm lại sáng
Thác đâu thắc mắc cựu rồi tân!
Bài thơ đẹp bởi điều hư ảo
Cõi thế vui nhờ lẽ giả chân
Gieo vận mà chơị.. cho có Tết
Một mình mình biết cũng tri âm!

336
CÒN NHỮNG VẦN THƠ

Còn nhớ gì hơn nỗi nhớ nhà
Quê hương cách trở vạn trùng xa
Trời Nam lắm lúc mưa dầm đổ
Xứ Mỹ thường khi tuyết lạnh sa
Ðã vắng đã thêm phần tiếc Mẹ
Càng già càng nghĩ chuyện thương Cha
Trên đường lưu lạc may còn bạn
Còn những vần thơ ấp ủ ta

San Jose 16-12-2004

337
CHUNG TIỆC RƯỢU

Bạn bè mừng rỡ gặp nhau đây
Chuốc chén luôn luôn rượu phải đầy
Bỏ nước lìa xa thôn xóm cũ
Tạm dung vui với nước non nay
Ðã buồn lắm lúc ngâm thơ thẩn
Chưa dứt từng cơn mộng nước mây
Quê cũ ngoảnh về chung nỗi nhớ
Cầm tay đối ẩm đủ vui vầy

338
GỬI BÁC ÐẠT NHÂN
NGÀY ÐẾN SAN JOSE *

Thung Lũng Hoa Vàng đẹp bạn ơi
Ðạt Nhân, nghe bác sắp sang chơi
Làng thơ anh Mặc thừa lộc thảo *
Bợm nhậu em Thu có bụng mời
Một khúc tình quê dù diệu vợi
Nửa chai rượu chát đủ đầy vơi
Hôm nay thứ Bảy mai còn nghỉ
Nói dẫu bao nhiêu chẳng hết lời

* Mặc lan Ðình
San Jose 01 15 2005

339
NHẸ TÊNH

Lên thác rồi ra lại xuống ghềnh
Cánh bèo mặt nước cứ lênh đênh
Mặt bằng phải liệu kê cho thẳng
Chỗ thấp thì kênh để khỏi chênh
Xuôi ngược con đường dù khấp khủy
Xưa nay cái học vốn mông mênh
Chú tâm đèn sách làm bè bạn
Tâm sự từ nay sẽ nhẹ tênh...

Sài Môn Chủ Nhân

340
Xướng Họa Thi Văn

Sinh ra trót vướng nghiệp văn chương
Dâu bể thăng trầm mấy tuyết sương
Còn mất chẳng qua trò ảo hóa
Ðược thua thôi cũng chuyện vô thường
Ðã không rũ áo ngoài mê lộ
Lại trót chen vai chốn mộng trường
Xướng họa thi văn còn nặng nợ
Ðọc nhau có thấy ngậm ngùi thương

Huệ Thu
Sài Thôn Lưu ký, ngày 8 tháng 7 2000

341
BỐN MÙA NHỚ NƯỚC

Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà kỳ
Thu ẩm Hoàng Hoa tửu
Ðông ngâm bạch tuyết hy
thơ cổ

XUÂN
Cỏ thơm Xuân trắng những cành lê
Nhớ nước đường xa nhớ não nề
Dù mất chắc là mong lại dựng
Ðã đi ắt hẳn có khi về
Ðứng lên khắp chốn hô đồng tiến
Vùng dậy toàn dân sẽ nhất tề
Lịch sử bạo Tần còn mãi đó
Bể dâu chưa chín một nồi kê

342
HẠ

Mùa Hạ hồ sen tắm mát chơi
Ðọc câu thơ cổ ngán cho đời
Ủy ban độc lập càng môi mép
Quyền lợi dân sinh khéo vẽ vời
Trò rối tự do đà vạch mặt
Quả banh cách mạng sẽ xì hơi
Tiếng ve rầu rĩ thâu đêm vắng
Lòng nguyện thề riêng với đất tròi

343
THU

Chén đắng hoàng hoa rượu chẳng say
Mùa Thu từ đó đến hôm nay
Năm mươi năm lẻ bao gian khổ
Một nửa đời người chẳng đổi thay
Xã nghĩa miếng ăn kề giưã miệng
Mác Lê chủ nghĩa bắt dân vay
Ðặt điều lừa dối, dân giờ hiểu
Ðâu có tha cho lũ chúng bay

344
ÐÔNG

Thơ bạch tuyết ngâm giữa lúc Ðông
Bao năm xa nước hận vô cùng
Dân còn đói khổ, còn buồn tủi
Lòng vẫn kiên trì vẫn thủy chung
Nếu chẳng tự do không tổ quốc
Ðừng hòng cách mạng với thành công
Cờ vàng bay rợp trời dân chủ
Phải góp gì đây với núi sông?

345
LÝ SỰ CÙN

Thấy động thiên hạ kéo ùn ùn
Hết đẩy nhau rồi họ lại run
Báo chí tạm dung buồn tựa trấu!
Văn chương hạ giới rẻ như bùn
Vài câu học mót vần, niêm, luật
Ba chén bàn nhau lý sự cùn
Cứ thế vái dài tay áo thụng
Chúng trông đã xấu lại hơi lùn!

346
NGẨN NGƠ

Ở Huế ai không biết đến Cùa?
Trăng kia chẳng bán để mình mua
Ðồng tiền vẫn cất liền trong bóp
Canh bạc còn chưa sạch túi thua
Ðèn ấy treo nghiêng ngoài cổng đợi
Ngựa kia về ngược giưã trường đua
Con đò Thừa Phủ người năm trước
Cổ yếm sao chưa thấy vẻ bùa!

347
CŨNG BỒI HỒI

Phấn kia ai trát lại ai dồi
Nét đẹp còn nguyên má với môi
Chụp ảnh những khi ngồi trước cửa
Chải đầu lại lúc rẽ đường ngôi
Câu thơ ấy, nếu còn tươi mực
Sao nỡ tình này bạc tựa vôi
Ðọc tới bức thư lòng thổn thức
Chắc ai khi viết cũng bồi hồi

348
CHÁT TOM

Hết Chát, rồi thì lại đến Tom *
Tiền ban nhiều lúc cũng hơi còm
Ba que, vạch quẽ ông này ngắm
Ðổ đốn qua khe, cụ ấy dòm!
Hết nói lăng nhăng rồi tủm tỉm
Khi thì uốn éo lúc lom khom
Thay quần đổi áo người ta thích
Ðang thấy xanh lơ lại đỏ lòm

* Chát Tom: tiếng trốngnhỏ ở nhà hát cô đầu
Ði chát tom: đi hát cô đầu

349
CON GIÓ ÐÙA

Công đức gì hơn việc dựng chùa
Không thi, vẫn cũng chẳng hề đua
Chon von còn đó nàng Tô Thị
Sừng sững riêng đây cảnh tháp Rùa
Quên hết lên voi cùng xuống chó
Chẳng hề mặc cả với phân bua
Vào chùa rũ sạch trò vân cẫu
Lạnh lẽo canh khuya ngọn gó đùa

350
GỬI CHỊ NGOC BICH

Nghe tin chị mất cái xe hơi
Mất thật đâu là chuyện nói chơi
Ðưa bạn đi ăn mà mắc nạn
Bọn gian nhờ tối hóa ra lời
BO TOWN chỗ ấy mà ghê nhỉ!
Ðại lộ đường Hai(2nd street)lại quá tồi! *
Quả tạ chiếu vào sao phụ nữ
Thôi thì mất của vẫn còn người

* Tiệm BoTown nằm trên đường 2nd Street

351
Gửi Bác Thái Cuồng

Nghe nói ngày nay bác Thái Cuồng
Cơn vui dù chỉ rượu thơ suông
Tiếp Dư (*) thời thế sơn mình hủi
Phạm Lãi công danh áo thõng buông
Viết báo ngoảnh về thêm chán mặt
Theo voi nghĩ lại cũng dơ tuồng
Chi bằng trăng gió còn nguyên đó
Canh vắng chùa xa mấy tiếng chuông.

(*)Tiếp Dư hiệu là Sở Cuồng ngày xưa sơn
mình cho giống hủi để tránh đời

352 – 354
MAI MỐT TA VỀ LẠI CỐ HƯƠNG
(Họa Tâm Tư Kẻ Sống Lưu Vong)

Trời bốn phương lòng chỉ một phương
Năm chầy tháng lụn thấy sao thương
Ân tình khó thể đem quăng sạch
Rác rưởi làm sao dọn thật quang
Chữ đức mình mong cùng nẩy ngọn
Mặt mo chúng thích cứ đem chường
Sống thời bát nháo thôi đành vậy
Chỉ chuộng hư danh cũng sự thường

Chỉ chuộng hư danh cũng sự thường
Quê nhà cách trở vạn trùng dương
Ðêm về ngoảnh lại đầy mưa gió
Chiều xuống nhìn về loạn khói sương
Dạ hợp vài cây xanh trước cổng
Hướng dương ít đóa nở bên tường
Sinh ra đã trót là nhi nữ
Sao cứ bên lòng mãi vấn vương

Sao cứ bên lòng mãi vấn vương
Bao giờ ngựa Ký lỏng dây cương
Bắc Nam góp mặt trang hào sĩ
Ðất nước ngoài tầm bọn bất lương
Ðạo chích dễ gì còn hích hích
Lưu manh đâu lẽ cứ nhương nhương
Cùng thông thời vận rồi xoay chuyển
Mai mốt ta về lại Cố Hương.


355
Nữ Nhi Ai Ðã Chiếm Tam Khôi

Bài Họa 1

Chẳng qua là thế chẳng qua thời
Dòng nước xưa nay mãi chảy xuôi
Cũng thử học đòi người trưởng thượng
Dám đâu bắt chước kẻ gieo thoi
Viết bài thơ mới chưa từng mỏi
Múc mãi sông Hồng khó thể vơi
Tôi vẫn từng nghe khoa giáp cũ
Nữ nhi ai đã chiếm tam khôi ?

356
Bài Họa 2

Lại nhớ xưa kia có một thời
Văn thơ vào hạng cũng xuôi xuôi
Tài hoa nghĩ lại ba cơn mộng
Ngày tháng qua mau một chiếc thoi
Nỗi nhớ định quên sao vẫn chép
Biển sầu muốn tát dễ gì vơi
Cho nên võ vẽ vài câu họa
Ðâu dám tranh đua dẫu Á Khôi.

357
Bài Họa 3

Bà Ðiểm (*) ngày xưa đã một thời
Nghĩ mình văn viết chửa hề xuôi
Ðã bao nước mắt câu thơ dệt
Biết mấy mùa xuân cánh én thoi
Thôi cứ thanh nhàn may cũng đến
Nghĩ ra duyên nghiệp lại dần vơi
Tạ người, đâu dám còn mơ hão
Cũng chẳng Khoa mà cũng chẳng Khôi.

(*) Bà Ðiểm : Bà Ðoàn Thị Ðiểm

Sài Thôn Lưu Ký
Một ngày mưa tháng mười năm 2000

358
Trên Ðường Lưu lạc

Mười tám đời vua nghiệp Ðế Vương
Lên voi xuống chó chuyện bình thường
Câu thơ thuở ấy trai thời loạn
Mối hận ngàn xưa gái họ Dương(*)
Ðọc sách bên đèn tìm chuyện lạ
Rủ nhau giữa chợ nhóm thành phường
Ôi thôi! Trên bước đường lưu lạc
Còn tránh làm sao chuyện ẩm ương.

(*) Dương Quý Phi

Sài Môn Thất Lưu Ký Thu 2000

359
Bài Họa

Không Cần Câu Nệ

Vốn đã thăng trầm, đã gió sương
Mà thơ, sao lại chẳng hề buông ?
Vũ, Ðinh (1) ngày trước từng lưu luyến
Lý, Ðỗ (2) ngàn xưa cứ vấn vương
Thực, luận vậy thì đành bỏ lửng
Phá, thừa thôi lại cũng quên ngang
Tam Khôi thuở trước còn ai nhớ ?
Chỉ nhớ thi nhân thuở thịnh Ðường.

(1) Vũ Hoàng Chương, Ðinh Hùng
(2) Lý Bạch, Ðỗ Phủ

360
Bài Họa

Sóng cả thuyền con, nghĩ muốn teo
Ðường cùng thôi thử một vài keo
Ðêm khuya, tay mỏi không cầm lái
Gió lớn, người đông chẳng dễ neo
Sóng bạc, lòng buồn xiêu lại vẹo
Trăng mờ biển cả ngoẹo rồi ngoeo
Người ta cứ bảo thân bồ liễu
Bồ liễu giờ đây cũng phải chèo.

Sài Môn Lưu Ký Thu 2000

361
TỔNG THỐNG LÃNG DU?
(BÀI HỌA)

Tổng Thống lẽ nào lại lãng du?
Tại sao làm bạn với quân thù?
Ðem đồng bạc trắng xoay phường mọi
Lấy tí lợi còm dử lũ ngu
Chú Tẩu hết thời sang chú Vẹm
Con Ki còn đợi đến con Lu (1)
Clinton không phải non tay lái
Thủ đoạn anh chàng vốn bố cu (2)

(1)Ki & Lu : Việt Nam thường đặt tên cho
mấy con cẩu.
(2) beaucoup: nhiều

Huệ Thu

362
KÍNH GỬI BÁC THÁI CUỒNG

Bài 1

Tôi mới năm lăm đã khật khừ
Lên núi cũng mong làm ẩn sĩ
Vào đời lại khó học thiền sư
Thơ từng đêm lạnh bao lần viết
Mưa ướt mùa Xuân mấy lá thư
Cuồng sĩ những ai trong bốn bể
Nam Dương còn nhớ mái Sơn Lư(*)

(*) Nam Dương nơi ở ẩn của Khổng Minh
Sơn Lư mái nhà nhỏ ở trên núi.

Huệ Thu
*
363
KÍNH GỬI BÁC THÁI CUỒNG

Bài 2
Bác Thái Cuồng, nay nhớ Sở Cuồng
Gỗ tròn sao dễ lắp ô vuông?
Công danh nghĩ tới ba cơn mộng
Sự nghiệp nhìn ra mấy tấn tuồng
Son Năm nay nghe bác bảy mươi tư
phấn lỡ trao sao lại rẻ?
Thi ca trót nắm dễ gì buông?
Người xưa: trăng gió kho vô tận
Canh vắng chùa xa vẳng tiếng chuông.

Huệ Thu

364
Buồn

Chiếc bách xuôi dòng phận nổi nênh
Lênh đênh đâu nữa cũng lênh đênh
Nghĩ khi biển động lòng run rẩy
Nhớ lúc thuyền nan sóng bập bềnh
Bến cũ đò chiều bơi chểnh mảng
Ðường về mây trắng nổi mông mênh
Chợt nhìn xa lộ xe chằng chịt
Tiếc lúc quê nhà áo rộng thênh

365
Vẫn Hay
(bài Họa)

Buồn thay mà nghĩ cũng vui thay
Dân chủ người ta thế mới hay
Tính toán đã đành còn kẽ hở
Tự Do hỏi có chỗ nào tầy?
Việc dân vốn dĩ tùy tâm lựa
Cây cả làm sao sợ gió lay?
Tuy tốn của công nhiều thật đấy
Ô tô xa lộ chạy đêm ngày.

Huệ Thu

366
Mừng Thọ Bác Thái Cuồng

Sang năm mừng Bác bảy mươi lăm
Xin gửi lời thăm, ngại đến thăm
Xứ lạ đã từng buồn vợi vợi
Ðường về sao cứ lạnh căm căm
Tiếc thương tuổi trẻ thoa môi đỏ
Tưởng nhớ người xưa gối sách nằm
Nghĩ lại lăng xăng cùng chữ nghĩa
Chút danh thi sĩ có ăn nhằm!

Huệ Thu

367 – 370
Bài Họa

Kiều Cư Cảm Tác

I
Bác cho ở Mỹ thật điên rồ
Sang được Hoa Kỳ mấy kiếp tu
Cuộc sống mình chui trong đống rác
Dân đen chúng đút cả vào lò
Ðứng nhìn tuổi trẻ buồn ngao ngán
Ngồi nhặt tiền già nghĩ vẩn vơ
Giá được như xưa ngài chắc chịu
Bàn đèn ngả sẵn kéo ro ro

II
Bàn đèn ngả sẵn kéo ro ro
Như thế thì ai đã dám so?
Thương nước thương nhà thương thuở ấy
Nhớ năm nhớ tháng nhớ bây giờ
Ði hoài mỏi gót thôi đành ngả
Thẳng mãi đau xương lại phải co
Dù chẳng công hầu không đế bá
Thiếu gì sữa đặc, thiếu gì bơ?

III
Thiếu gì sữa đặc, thiếu gì bơ
Già yếu gặp gì cũng thích quơ
Thua được coi như vài tấm kịch
Dở hay đâu khác một bàn cờ
Chen vai phấn đấu tin rằng thiếu
Than cảnh bon chen nghĩ thật thừa
Bác học đạo nho sao chẳng nhớ
Ðến câu quyền biến, nghĩa thời cơ

IV
Ðến câu quyền biến nghĩa thời cơ
Bác tỉnh hay là bác vẫn mơ
Gai mắt mong ngài càng phớt tỉnh
Trái tai xin cụ hãy phe lờ
Sao đành năm tháng hoài ngao ngán
Mà lại ngày đêm cứ thẫn thờ
Hội nhập cho nhanh, đời sẽ khá
Ðứng ngoài chi vậy mỏi tay sờ!

Huệ Thu

371 – 372
Bài Họa

THẦY

I
Cứ buổi ra đi, cứ thế rồi
Phiêu bồng đã trải khắp nơi nơi
Miền Nam lúc trẻ tung hoành thử
Nước Mỹ về già phụng dưỡng chơi
Thắc mắc thêm nhiều làm hỏng việc
Băn khoăn cho lắm thế mà thôi
Chi bằng tri túc ta thường túc
Thơ thẩn qua ngày bác với tôi.

II

An sinh xã hội khỏi cần lo
Bác xuất thân từ học Ðạo Nho
Dâu bể chắc là quên gốc rễ
Ðược thua chắc phải rõ nguyên do
Hoa Ðà vốn trước từng theo nghiệp
Biển Thước từ nay thử đóng trò
Phụ tử, phòng phong, sâm, quế phụ
Gặp thời trời Phật giúp công cho.

Huệ Thu

373
Bài Họa
Hải Ngoại Ðón Nguyên Tiêu

Thăng trầm chưa mấy, khổ chưa nhiều
Vẫn bạn, vẫn bè vẫn chửa “tiêu”!
Lúc rảnh điểm qua trò ốc hến
Khi buồn xem lại cảnh sò nghiêu
Lòng vui Ðường Luật khua vài vận
Thơ láo Khởi Hành nện mấy chiêu
Gặp Tết mừng nhau nâng chén rượu
Cuộc đời thật khoái biết bao nhiêu.

Huệ Thu

374
Họa Huê Kỳ Hết Khôn

Hoa Kỳ bác hiểu thật sai rồi
Mới vượt muôn trùng vạn dặm khơi
Chưa thấy đời hay sao muốn chán
Thoạt nhìn cảnh lạ đã mau cười
Trăm đường thiên hạ đi đường lớn
Mỗi nước người ta một cách chơi
Bác lấy tục mình làm mẫu mực
Coi như thiên hạ chẳng là người?

Huệ Thu

375
Bài Họa
Chó Nhảy Bàn Ðộc

Từ xưa bãi bể với nương dâu
Cho đến bây giờ vẫn thấy đau
Bác ghét môi son nơi dạ vũ
Tôi thương trăng sáng chốn giang đầu
Chất men buổi sớm vài câu láo
Chú khuyển canh trường một tiếng gâu!
Bác nhớ nhập gia cần nhập cuộc
Muốn vui thì phải tiến cho mau.

Huệ Thu

376
Bài Họa
Chữ Nghĩa Ðổi Ðời

Chữ nghĩa từ sinh giữa cuộc đời
Ðèn ai nấy rạng dễ gì khơi?
Nói năng nhiều lúc đừng nên giận
Biến đổi tùy khi chớ vội cười
Tuy rủi phải rời xa nước mẹ
Cũng may còn được dịp nghe đài
Không “no”, không “yes” là vui chán
Tiếng Việt Nam nghe đủ tuyệt vời!

Huệ Thu

377
Bỡn Bạn Già

Dù ông lịch sự đủ trăm bề
Thiên hạ người ta cũng vẫn chê
Công Trứ đã từng nương cảnh ngộ
Nguyễn Du có lúc phải tùy nghi
Giở pho tình sử càng thương bạn
Ðọc truyện Tân Thanh chắc ngứa nghề
Tóc bạc lẽ nào lòng cũng bạc?
Tuổi bao nhiêu nữa vẫn đam mê

Huệ Thu

378 – 379
HUỆ THU PHỤNG HỌA
TÂM TRẠNG LÃO HỦ
I
Ai bảo cuồng ngông chẳng thức thời
Ngứa gan nhiều lúc khó mà nguôi
Ba câu trào phúng buồn nghiêng ngả
Một mảnh dư đồ rách tả tơi
Thây họ dư mồm toàn đánh võ
Mặc ai bã mía cứ theo voi
Gặp nhau ta hẹn ngày quang phục
Ðừng nói làm gì chuyện vuốt đuôi.

II
Nếu như Bác chẳng chịu khom mình
Thì dĩ nhiên là sự phải sinh
Nếu chịu buông xuôi cam ủng hộ
Chẳng cần suy nghĩ cứ thi hành
Ngọt bùi cuộc thế đâu là trọng?
Cay đắng đường trần vẫn phải khinh
Mừng Bác từng noi gương chính khí
Mai về đất nước hưởng thanh bình.

Huệ Thu

380
BIẾT AI KHỜ

Ðô thành hoa lệ vẫn bơ vơ
Cái lũ đuôi voi chẳng được sờ!
Vào đất tạm dung nhiều chuyện lạ
Quay về cố quốc một cơn mơ
Lẽ nào buồn tại không tiền triệu
Ðành cũng vui vì có bạn thơ
Chút ít mê say là lãi đó
Ai rằng cao quý biết ai khờ?

Huệ Thu

381
Vẫn Cứ Như

Chẳng hiểu vì sao nợ mãi thơ
Nào ai đã hẹn, có ai hò
Bởi vì còn giấy nên in sách
Chắc hẳn vì tằm phải nhả tơ
Thương nổi đường xa đầu gối mỏi
Nhớ khi nhà vắng ngọn đèn mờ
Chợt nghe khúc hát bên hàng xóm
Ta vẫn là ta vẫn cứ như...

Huệ Thu

382
ÐÓ CHỨ ÐÂU

Nay đã quen nhau đã biết nhau
Dẫu chưa ý hợp chẳng tâm đầu
Vào ra vốn dĩ theo nền nếp
Ăn ở từ xưa có trước sau
Ðất nước tình kia là chất ngất
Mẹ cha ơn ấy thật cao sâu
Lời người hậu bối xin ghi dạ
Ðạo đức luân thường đó chứ đâu.

Huệ Thu

383
Ðói Trơ Xương

Trò đời điên đảo biết sao lường
Phải cố truy nguyên thật tỏ tường
Sấp mặt cầu xin vài hột vãi
Còng lưng để nhận mấy đồng lương
Ðền đài miếu vũ chưa chung cuộc
Mũ áo cân đai cũng hý trường
Máu đỏ da vàng thân phận ấy
Ðồng bào lụt lội đói trơ xương

Huệ Thu

384
Tờ Lịch Cuối Năm
(Sao Ðược Cho Ra Cái Giống Người)

Tờ lịch cuối năm đã bóc rồi
Nhớ khi vào biển trốn ra khơi
Cái vần bằng trắc vui mà khổ
Cuộc sống bon chen khóc lẫn cười
Tài tử góp vào cho biết mặt
Phong lưu dấn tới thử mà chơi
Tú Xương chợt nhớ, xưa người chúc:
Sao được cho ra cái giống người.

Huệ Thu

385 - 388
Kính Gửi Bác Thái Cuồng

Hậu sinh xin lỗi bậc đàn anh
Viết lách xem ra mới tập tành
Bởi chẳng nhún nhường nên láo lếu
Dù chưa kiêu ngạo cũng đành hanh
Ðiển chương học lóm tuy đồ bỏ
Thi phú làm ra vẫn hạng sành
Có khách văn chương còn chiếu cố
Nhìn ra gió động bức mành mành

II
Vẫn đọc lâu nay bác Thái Cuồng
Nước người bắt chước cũng đem chuông
Chiều chiều trước án câu thơ cũ
Tối tối bên đèn chén rượu suông
Họ ghét, họ rằng khôn hóa dại
Người thương, người bảo méo thành vuông
Luật thi như bác bây giờ hiếm
Chúng cứ nhi nhô mấy tấn tuồng.

III
Bác cũng người Cuồng nước Sở ư?
Văn chương còn mối hận phần thư
Chưa theo được gót người Công Trứ
Ðừng học trò ngông gã Tiếp Dư
Ðã giận câu thơ thời khứ quốc
Và chung mối hận kẻ di cư
Giữa trời nguyên tử, thời khoa học
Bác vẫn đề cao Bách Thế Sư.

Huệ Thu

389
THƠ LÁO
(bài Họa)

Cổ văn chưa học, mới kim văn
Nói Tự Do , thơ khỏi phải vần
Chữ chữ khơi nguồn cho mấy cõi
Lời lời tác dụng , đến toàn dân
Ôm hoài khuôn sáo thưa không lợi
Giữ đúng trường quy hỏi có cần?
Miễn viết làm sao thiên hạ hiểu
Thế nào là bản ? Thế nào căn?

Huệ Thu

390
Họa Bài
HỠI AI YÊU NƯỚC THƯƠNG NÒI

Chửa thông mình hãy thử khai thông
Vong quốc nhưng tâm vẫn bất vong
Tranh đấu phải cần nhiều chước lạ
Hô hào đâu chỉ mấy lời suông?
Ngẩng đầu vui đón Xuân Quang phục
Cúi mặt buồn trên đất tạm dung
Năm mới xin quay về nước cũ
Lẽ nào tổ chức lại thua ong?

Huệ Thu

391
ƯỚC MONG

Tôi tuy võ vẽ học trung dung
“Tự đắc”(1) dù cho phận kiến ong(2)
Ðừng tưởng Dã Sài(3)cùng Bạc Hạng(4)
Cần gì minh nguyệt với thanh phong
Chưa đem công sức ra khai thác
Dễ lấy thi ca vội tấn công
Tị nạn lẽ ra cam với phận
Bể kia bát ngát góp muôn sông

(1)Quân tử tố kỳ vi nhi hành ...
Quân tử vô nhập nhi bất tự đắc yên : người
quân tử chiếu theo địa vị mà hành sử -
Quân tử không ở chỗ nào mà không thấy
thoải mái cả (trung dung)
(2) Con ong cái kiến kêu gì được oan
(3) Dã sài: củi tầm thường
(4) Bạc hạng: Ngõ nghèo

Huệ Thu

392
Họa Bài Tết Hai Mặt

Tờ lịch cuối cùng bạn hữu ơi!
Tết này ai có nhớ thương tôi?
Ca vài bản nhạc tuy không tẻ
Học mấy vần thơ kể cũng vui
Chợt thấy nắng xanh màu nắng mới!
Bỗng buồn mình biết lấy mình thôi
Chỉ vui chỉ Tết khi dân chủ
Cờ tự do bay bát ngát cười.

Huệ Thu

393
Bài Họa

Một năm mới đó đã qua rồi
Ða tạ lòng nhau viết mấy lời
Vui cùng thiên hạ ba câu chúc
Góp với nhân gian một chữ tài
Tổ Quốc Bắc Nam đều hỉ hả
Gia đình trên dưới thẩy vui tươi
Việt Nam dân tộc luôn hưng Vượng
Hạnh phúc tràn đầy dâng mọi nơi.

Huệ Thu

394
Nhìn Đâu Cũng Thấy Hoa

Khắp chốn nhìn đâu cũng thấy hoa
Hỏi Xuân sao lại có Xuân già?
Thiên đường nẻo ấy cho dù ngắn
Ðịa ngục đường kia cũng vẫn xa
Gió bụi mà chưa là quỷ sứ
Nhục vinh thây kệ lũ yêu ma
Thôi về gối sách ngâm thơ cổ
Nâng rượu đầy ly cứ “nhẩm xà”!

Huệ Thu

395
CŨNG TẠM THỜI

Thơ viết làm sao nói hết lời
Chút duyên văn tự dễ gì thôi?
Áo cơm mỗi lúc càng thêm mệt
Chữ nghĩa nhiều khi bỗng thấy vơi!
Ðã biết không tham công với việc
Dễ gì cứ nói thảnh cùng thơi?
Bao giờ thi hứng ta tìm lại
Xướng Họa dù thưa cũng tạm thời.

Huệ Thu

396
TÔI CŨNG THƠ

Bác cũng Thơ, mà tôi cũng Thơ...
Tiền ta vốn ít lấy thơ bù
Tiếng tăm ảo mộng thôi là bỏ
Danh lợi phù vân cứ việc “xù”
Ðã có ra chi mà thắng lợi
Cần gì lại cứ phải thi đua
Lấy vui làm lãi thơ làm lãi
Mặc cả ngọt bùi lẫn đắng chua

Huệ Thu

397
Bài Họa :
KÍNH CHÚC TIÊN SINH

Ðã sinh làm cái kiếp con người
Nặng chữ Tâm mà nhẹ chữ Tài
Hoa cỏ trời ban đầy mặt đất
Bạn bè ta trải khắp chân trời
Thanh nhàn năm tháng âu là phúc
Mạnh khỏe đêm ngày đủ thấy vui
Xin chúc tiên sinh thừa ngạo khí
Thi tinh (*) lại cứ sáng ngời ngời

(*) Thi tinh:(tinh tú) ngôi sao về môn thơ
văn

Huệ Thu

398
Huệ Thu Kính Họa Thơ Tiên Sinh HTN

Biết nhau chẳng lọ ít hay nhiều
Như bác văn thơ quả loại siêu
Con cháu thời thường còn phúc lộc
Bạn bè thỉnh thoảng lại tiêu diêu
Vì thương nên cụ càng thêm nhớ
Chẳng oán nên mình cũng chẳng ưu
Năm mới, mới về nghe bác xướng
Cũng xin kính tiếp một vài chiêu

TB
Từ trước đến nay chưa gặp mặt
Tình thân nghe đã quá chừng chừng
Nay còn tấm ảnh giờ xin gửi
Sách vở ghi thêm được mấy chương

Kính thân
Huệ Thu

399
Ðừng Sợ
(mượn vận baì Khổng Khưu của HTN)

Tuy chẳng môn đồ của Khổng Khưu
Kinh thi còn rộn tiếng thư cưu
Vô vi thật khó mà vô tướng
Bất oán làm sao dễ bất vưu
Khẳng khái có ngàn câu chính khí
Tài hoa còn mấy tiếng phong lưu
Bạn ngàn dặm đó vì ta nhé
Chớ sợ thương nhau bán áo cừu(*)

(*) Người hoa mà thim kim cườm
Hồ nhi tương xuất hoán mỹ tửu

Dĩ ngã đồng tiêu vạn cổ sầu
Lý Bạch
Tương tiến Tửu

400
THẬT KHÓ

Bỏ súng tan hàng cởi áo xiêm
Ðồng mùa cũng giống bọn đồng chiêm
Vào tù mơ được nồi xôi nếp
Ở Mỹ thèm chi món vịt tiềm
Cái lối tham ô thôi đúng bệnh
Lời ca phản chiến cũng là điềm
Cái ta còn lớn hơn trời đất
Thật khó làm sao dẹp tỵ hiềm

401
SAO LẠI NỠ

Công việc ra gì cứ táp nham
Văn chương thôi cũng chuyện tầm xàm
Xưa nay chân lý nan vi nhị
Sau trước ngoa ngôn bất quá tam
Thực giả chuyện kia sao dám đặt
Thị phi tiếng ấy lẽ nào kham
Cuộc đời vốn chỉ là cơn mộng
Lại nỡ trêu nhau nỡ buộc dàm

Huệ Thu
08 09 2000
Tự Họa

402
BÓNG TÀ HUÂN

Mùa Xuân đã đến đó mùa Xuân
Bút mực còn đây hỡi cố nhân
Một cánh hoa mai bừng trước cửa
Mấy bồn cúc trắng nở đầy sân
Lòng chưa hề nhớ sao đà tiếc ?
Ðường dẫu rằng xa vẫn tưởng gần
Người có về chơi Ðà Lạt cũ
Ðầu Non Mây Trắng bóng tà huân

Huệ Thu

403
Huệ Thu HọaTú Lắc
GÓP VỚI ÐẦU NĂM

Năm mới rồi a! Tết đấy a!
Ngoài năm mươi tuổi vội chi già
Trót vì đứng giữa đường Âu, Á
Hãy cứ vui cùng lối cỏ hoa
Chiều nắng mời nhau vài chén rượu
Sớm mai pha sẵn mấy chung trà
Cũng may đất tạm còn nhau nhỉ
Lại nhớ ngày xưa Xóm Bạch Nga *
Lại nhớ ngày xưa Xóm Bạch Nga
Nhớ sao những tiệc rượu chan hòa
Ðất trời rộng thế non sông rộng
Năm tháng qua rồi khổ ải qua
Ðường tới tự do còn vạn nẻo
Xuân sang no ấm cả muôn nhà
Gửi nhau tất cả niềm tin tưởng
Góp với đầu năm mấy tiếng ca
* Xóm thơ Bạch Nga của Nguyễn Vỹ

Huệ Thu

404
HỌA THƠ TÚ KÌNH
GỬI LẠI THƠ

Nhìn ra bạn hữu tóc phơ phơ
Ghi quãng đường qua, gửi lại thơ
Sự thể in vào vài quyển sách
Cuộc đời chẳng lẻ một cơn mơ?
Rằng bình, rằng phẩm hay rằng điểm
Hỏi thế, hỏi thời lại hỏi cơ
Hỏi chán, quay vào mình hỏi khẽ:
Ngày xưa chuyện ấy cũng ờ ờ ...!

405
NGÓ Y NHƯ

Nghĩ mình sống mãi lại đâm hư!
Chuyện nớ! Cho qua lúc bấy chừ
Một dải sông Hương không rác rến
Bao năm tuổi trẻ sống khù khừ
Lòng tuy rằng rộng, tình sao hẹp!
Thơ tưởng chung mà nghĩ cũng dư
Thương mãi người xưa trong chén rượu
Trăm năm chớp mắt ngó y như

406
ÐÔI VẦN GỬI LẠI

Cứ tưởng là ai lại hóa mình
Cũng may mắt sáng lại tai tinh
Trọn đời gửi lại đôi vần đẹp
Suốt kiếp đa mang một chữ tình
Sông núi tuy xa nhưng vẫn nhớ
Bạn bè mới gặp thế mà linh
Quảng Nam mới biết nhiều anh tuấn
Lại thấy ngoài khơi lắm cá kình

Huệ Thu
11 16 2005

407
PHẬN MÁ HỒNG

1
Ðã biết từ xưa phận má hồng
Lòng nào có ngại chuyện gai chông
Ðôi đường đã hẳn thân đơn chiếc
Muôn dặm dù cho núi chập chùng
Ðêm họp hội đoàn buồn đứt ruột
Ngày nhìn cán bộ giận cành hông
Tổ chim đã vỡ thôi đành chịu
Nói nữa làm chi chỉ não lòng

2
Nói nữa làm chi chỉ não lòng
Nước chung thì hận cũng là chung
Nhìn về thêm tủi cùng thiên tổ
Ngoảnh lại càng sầu với núi sông
Hai chữ tự do cân vạn lạng
Một trò cách mạng đáng bao đồng
Dân nghèo dân khổ như trâu ngựa
Mà đảng ngồi trên cứ kể công

3
Mà đảng ngồi trên cứ kể công
Tình dân ai có hiểu cho cùng
Nghĩ thân ngày vắng đoàn xe rộn
Buốt dạ khua về ngọn gió đông
Kẻ khóc tàn canh đêm bất tận
Người buồn suốt tháng hận lưu vong
Bế con trăng lại soi bên cửa
Chỉ thấy mây xanh núi chập chùng

4
Chỉ thấy mây xanh núi chập chùng
Bao giờ món nợ trả cho xong
Nước bao nhiêu mối tình bao thuở
Mây mấy từng xa biển mấy trùng
Nỗi nhớ niềm thương là bạn hữu
Câu đau chữ nhục cũng tương đồng
Nay con thành đạt là may mắn
Một chút vui riêng cũng đủ mừng

5
Một chút vui riêng cũng đủ mừng
Nhìn con lòng mẹ thấy rưng rưng
Ðã trời Nam trước tình thân thiết
lại biển Ðông xưa sóng hãi hùng
Tình mẹ, vốn đẩy lùi sỏi đá
Lòng son đâu có sợ mưa giông
Con ơi mau lớn con thương mẹ
Nhắc đến tình con mắt lệ tròng

6
Nhắc đến tình con mắt lệ tròng
Nhớ ai hay chỉ nhớ mông lung
Không tin lại cứ cầu thư đến
Chẳng đợi mà sao lại vẫn mong
Chẳng để kẻ thù cười giữa mặt
Lẽ nào chịu chúng đạp trên lưng
Vần thơ gọi gửi lời thâm tạ
Năm hết nghe như oán hận chồng

Huệ Thu
Thung Lũng hoa vàng

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.