Niềm Ðau Không Nói
Niềm đau không nói được
Sài gòn , sài gòn ơi!
Cơ trời hay vận nước
Tháng tư buồn ba mươi
Phải đâu là Hạng tịch
Với niềm đau Ô giang
Nỉ non không tiếng địch
Cớ sao quân tan hàng
Không là thành Cai hạ
Sao chồn vó Ô truy
Cho tan vàng nát đá
Ngơ ngác bóng quân kỳ
Niềm đau không nói được
Hòn ngọc Viễn đông ơi!
Cơ trời hay vận nước
Ta đã mất em rồi
Cung Diễm
***
Rối Ngũ Cung
Từng giọt đàn khuya thánh thót rơi
Ngậm ngùi chi bấy hỡi đàn ơi
Nỉ non ai khóc trên tơ đó
Tức tưởi chi cho phím ngẹn lời
Có phải đàn thương nhớ cố nhân
Non sông hề nửa gánh gươm đàn
Xuân rồi xuân đến ,tin xuân vắng
Nhạt khói lò hương lạnh gối chăn!
Có phải đàn thương nhớ cố hương
Vời trông xa tắp mấy trùng dương
Bên đèn nhẹ lật từng trang sử
Oanh liệt hàng hàng chữ máu xương
Âm điệu đàn ơi nát cả lòng
Đớn đau theo mỗi tiếng đàn rung
Tay ngà ai đó đi trên phím
Đã để tơ lòng rối ngũ cung
- - - - - - - -
Hỡi ơi người thiên cổ
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường(nguyên sa)
Hoa cúc còn tươi sắc áo vàng
Áo xanh còn thắm lá xanh sân
Người thơ ơi hỡi , người thiên cổ
Hoa lá sầu ,thơ thổn thức vần!
Thơ trắng nguyên màu sắc trắng trong
Mùa thu tóc ngắn lụa Hà đông
Người thơ , ơi hỡi người thiên cổ
Nến trắng rưng rưng lệ mấy dòng!
Thơ khóc vì đời đã vắng anh
Mắt không lóng lánh sáng hành tinh
Người thơ , ơi hỡi người thiên cổ
Xin giáng thơ vào bút hiển linh
CUNG DIỄM
***
Mưa buồn
trời buồn trời đổ mưa bay
ta buồn mượn rượu để say càng buồn
giăng giăng từng sợi mưa tuôn
lê thê như kéo nỗi buồn vô biên
mưa gieo từng hạt ưu phiền
dòng tâm tư chảy vào miền đau thương
bên kia bờ thái bình dương
tre xanh lúa ngát quê hương một trời
mưa buồn chi lắm mưa ơi
trời mưa! Không , giọt mưa rơi trong lòng
Đá khóc thành hoang
chứng nhân còn đó trăng vàng
phế hưng nghe đá thành hoang khóc thầm
thành xưa, người trước, ngàn năm
hoang liêu nắng dãi mưa dầm buồn tênh
cờ bay trống thúc biên đình
loa vang đỉnh tháp chiêng rền thu quân
trăng vàng còn đó chứng nhân
tài thao lược, túi kinh luân cũng rồi
vầng trăng cổ sử còn soi
động lòng đá khóc thương người ngàn xưa
nhân sinh tàn cuộc gió mưa
buồn hiu hắt thổi cành thưa lá vàng
tiêu điều bốn cửa thành hoang
hỏi ai có biết hạc vàng về đâu?
Cung Diễm
**
Mai
Hài văn lững thững gót Xuân lang
Mai của vườn ai rực rỡ vàng
“Thập tải luân lưu cầu cổ kiếm”*
Đa tình muốn hóa bướm bay sang
*Thập tải luân lưu cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thử bái mai hoa”
* * *
Còn biết tìm đâu?
Cánh chim vội vàng bay
Đánh rơi vài tiếng hót
Trời về chiều nắng trở nên vàng vọt
Trên đồi hoang một vài tia còn sót
Rồi nhạt dần , chiều thoi thóp ngày trôi
Một ngày qua, một ngày sắp qua rồi
Một ngày qua thương nhớ lắm, chao ôi!
Mây về đâu ?
Nước về đâu?
Cho non cao trông ngóng
Cho hoa lá u sầu
Cho châu hà ngao ngán tiếng chim Cưu
Cho buồn tênh trăng lạnh mái Tây lầu!
Buồn ơi xa vắng lắm
Tiếng lòng ơi , câm lặng
Hỡi ơi cay đắng niềm riêng
Muốn đốt đi nhưng không cháy được ưu phiền
Mòn chân trên nẻo tục
Đi tìm bóng dáng thiên tiên
Chèo trăng một mái giang biên
“Trường tương tư” gõ mạn thuyền mà ca
Quản huyền tiếng trúc vời xa
Mày hoa còn lẫn với hoa muôn màu
Vì ai gẩy khúc Phụng cầu
Tìm đâu, còn biết tìm đâu bong Hoàng
Ngũ cung rối cả tiếng đàn
Nghe chăng tiếng Phụng gọi Hoàng , Hoàng ơi !
Cung Diễm
**
NỢ
Chẳng biết tìm đâu được cỏ bồng
Và cành dâu nữa để làm cung
Cho nên món nợ tang bồng đó
Cứ hẹn dần dà với núi sông
Cung diễm