Bài Họa
Chiêu Niệm Thi Nhân
Hoàng Cầm chưa nhấm rượu đà say!
Huy Cận ngờ đâu đến nỗi này!
Phùng Quán một thời danh để đó
Trần Dần suốt kiếp tiếng còn đây
Hữu Loan nghĩ lại thời tăm tối
Quang Dũng suy cùng cuộc đắng cay
Lạc lối vào - chôn chân chịu trận ...
Cười ra nước mắt, một cơn say!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
*
Qua Lam Sơn
Dấu cũ ngàn sau chẳng nhạt phai
Can qua binh lửa mười năm dài
Trống dồn đuổi giặc xa bờ cõi
Chiêng dội an bang sạch chướng gai
Biên trấn tung bay cờ đại nghĩa
Làng thôn vang vọng khúc hòa hài
Mà nay gió lộng trời Quan ải !
Bóng đổ bờ nào, biết hỏi ai !
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Gối Mộng
Gợi nhớ miên man những giận hờn
Sao trời lấp lánh rọi bao lơn!
Vần thơ nũng nịu mềm tay bút
Tranh vẽ chan hòa tuyệt nét sơn
Ý nhạc nguyệt cầm đêm tựa lắng
Ván cờ song mã nước như vờn
Hoa trôi bèo dạt say rồi tỉnh
Gối mộng từng đêm chập lại chờn.
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Áo Trắng bây Giờ Vẫn Còn Bay
Dạo gót qua thôn buổi cuối ngày
Bên rào tà áo của ai đây
Nào ngờ còn giữ nguyên màu cũ
Những tưởng mang về tận cõi tây
Quả thật chân tình son sắt nhỉ,
Khen là trọng nghĩa mặn mà thay!
Bâng khuâng theo nỗi niềm mây gió
Chợt thoáng hương xưa ngào ngạt bay!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
*
Thế Thời, Thời Thế...
Vui nào với kiếp sống ly hương!
Bèo dạt mây trôi khác nẻo đường
Đất khách rảo hoài chân đã mỏi
Quê nhà cách mãi dạ còn vương
Tiếc đời lưu lạc dầm mưa bão
Tội kẻ thất thời trải gió sương
Gặp lúc xóa bàn tan cuộc ấy
Anh hùng hào kiệt cũng vô phương!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Cali, USA- Aug, 11,2014
*
Chiều Xuống Nơi Thôn Dã
Sương lam khói xám quyện dây tơ
Phong cảnh rừng thiêng đẹp chẳng ngờ!
Sơn nữ vui chân men suối mộng
Họa mi vàng cánh nhảy cành mơ
Tầng cao thanh thoát mây bàng bạc
Lũng thấp bâng khuâng khói hững hờ
Chiều xuống êm đềm bên núi dựng
Bao nhiêu khoảnh khắc bấy vần thơ!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
June 30,2015
(Hồi tưởng Sơn La)
|
Bài Xướng
Đêm
Đêm rót men nồng chẳng biết say
Đêm nay nốc cạn muộn phiền này.
Đêm đen khát cháy tương tư ấy
Đêm trắng tro tàn mộng mị đây
Đêm thả gió chùng giấc ngũ quấy
Đêm ôm trăng nghẹn bờ mi cay
Đêm lăn giữa dốc đời tà ái
Đêm rã cơn sầu đã thấm say
Py Nhi
*
Qua Lam Sơn
Mười năm binh lửa áo bào phai
Cỏ sắc dâu xanh tiếp bãi dài
Muôn dặm núi non, con nước lũ
Ngàn trùng sóng gió, xó tre gai
Vương tôn đế nghiệp trơ tòa miếu
Du khách giai nhân lãng gót hài
Trước chắc bên sông cờ đỏ rỡ
Giờ trông thấy đỗ chiếc thuyền ai.
Hà Thượng Nhân
Song Trăng Gối Mộng
Bạn Trúc hay chăng nỗi tủi hờn
Một đêm xuân lạnh tựa câu lơn
Thơ không kẻ họa, đàn long phím
Cờ chẳng ai mời, vẽ cạn sơn
Sương tỏa màn lam chim biếng ngủ
Gió rung cành biếc lá đua vờn
Không sao đánh thức hồn hoa dậy
Đành gối song trăng, mộng chập chờn
Ngân Giang
Đâu Rồi Áo Trắng Thuở Nào Bay
Tính xem bao tháng với bao ngày
Mà ngỡ thời gian như mới đây
Sắc phượng hồng khơi câu chuyện cũ
Tiếng ve đồng gợi nỗi niềm tây
Bạn bè dạo ấy ra sao nhỉ
Thế sự bây giờ đã đổi thay
Qua phố chiều nay thầm hỏi gió
Đâu rồi áo trắng thuở nào bay ?
Phùng Nguyên
*
Hỏi Lại Quê Nhà
Ai có quay về chốn cố hương
Xa xôi cách trở mấy cung đường
Hỏi giùm: "Người cũ còn nhung nhớ?"
Nhắn hộ: "Tình xưa vẫn vấn vương"
Đất khách bôn ba đời lữ thứ
Quê người lận đận kiếp phong sương
Mơ vòng tay khép ân tình lại
Sưởi ấm cho người chốn viễn phương
Dương Quân
*
Sương Khói Trong Mơ
Trầm ca tuyệt khúc nhẹ như tơ
Đành đoạn bâng khuâng trước chữ ngờ
Phải chốn vô cùng đầy viễn ảo
Hoặc nơi hữu hạn lắm huyền mơ
Tình riêng thầm hỏi hư hay thực
Nghĩa cả xem ra hững với hờ
Quên, nhớ… phai theo dòng tuế nguyệt
Thành San sương khói đẹp trong thơ.
Cao Mỵ Nhân
June 29, 2015
|