Khi Nào Em Nhớ
Gió ngàn thổi tóc Hắc Long Giang
Một dải huyền mơ cuốn dịu dàng
Tóc đã thề chưa? Ai vuốt nhẹ?
Sông Ðà êm chảy lối đài trang
Biếc xanh đôi mắt Ðộng Ðình Hồ
Soi thấy tâm tình sóng cuộn xô
Có nhẽ thân chìm trong ảo giác
Khẽ dìu dắt tới cõi hư vô
Xếp đều rất thẳng hai hàm răng
Ánh tỏ đêm rằm, bát ngát trăng
Ngọc Mỵ Châu bừng trang cổ tích
Nụ cười Bao Tự có buồn chăng?
Bàn tay măng trẻ dáng Trường Sơn
Ôm gọn, hành tinh, dãy núi rờn
Gối ngả mềm thơm không mộng mị
Tôi cầm tay hỏi hết cô đơn
Gót nhỏ son hồng sen Tịnh Tâm
Nhẹ hơn sương khói bước hương trầm
Chừng như mặt đất nâng niu mãi
Dương Thái Chân bỗng khóc âm thầm
Em là tiên nữ, chẳng là người
Thích đến trần gian dạo mát chơi
Bất ngờ tôi gặp. Em không kịp
Chắp cánh lên trời, vút viễn khơi
Ở lại cùng tôi, yêu mến nhau
Nhẹ nhàng em hát nối xưa sau
Em quay tơ dệt thơ tà áo
Từ đấy cuộc đời hết khổ đau
Bỗng dứt tình yêu một sớm Xuân
Em bay vĩnh biệt cõi dương trần
Dải Ngân Hà chính là sông lệ
Thực trở thành mơ, vắng ái ân
Ai chờ Tết đến, đón tân niên
Tôi chỉ nhìn mây trĩu muộn phiền
Hỏi có khi nào em nhớ tới
Một người yêu mãi chẳng hề quên?
Hà Trung Yên
bài họa:
Mây Trời Ai Thả
Mây trời ai thả giữa Trường Giang?
Mà tóc em xanh vẻ dịu dàng
Bỗng nhớ Ðường Thi, thơ mấy đoạn
Không dưng gió lật giở từng trang.
Con nước ngàn xưa sóng Ngũ Hồ
Tầm Dương lau lách tiếng lô xô.
Mùa Thu đã đến, hay chưa đến?
Gió ở mô về, gió tạt vô.
Tiếng gió buồn răng, biết nói răng?
Sông Hương nhớ mãi một vầng trăng.
Vầng trăng của thủa chưa son phấn
Ai dễ đền ai tuổi trẻ chăng?
Vẳng nghe tiếng thét cứu Giang Sơn,
Khóm lục bình trôi sóng dập rờn.
Những thẹn soi gương buồn má phấn,
Thương người cô phụ cảnh chăn đơn.
Ðời có gì hơn một chữ Tâm?
Nói chi đến những cuộc thăng trầm!
Có về Ðà Lạt đêm mưa ấy?
Ðọc lá thư xưa có khóc thầm?
Ở đây lưu lạc giữa quê người,
Thơ đã đầy chưa một cuộc chơi?
Thơ vẫn ướt theo dòng lệ cũ,
Ướt theo ngày ấy buổi ra khơi.
Ta vẫn còn nhau, vẫn có nhau,
Tấm lòng ai trước gửi ai sau.
Những khi ngoảnh lại mùa xuân cũ,
Dĩ vãng buồn như một nỗi đau.
Hoa đào còn đó sắc mùa Xuân,
Còn chúng ta đây giữa cõi trần,
Còn những canh khuya se sắt lạnh
Ðọc thơ còn tưởng chút thiên ân.
Tuy không còn nữa tuổi hoa niên,
Cũng chẳng vì đâu cứ muộn phiền.
Xin rót mời nhau ly rượu nhỏ,
Cái gì đã nhớ lại không quên?
Huệ Thu
*
Người Phụ Nữ Việt
Lên núi ta tìm cõi đất thơ
Bồi hồi nhớ lại thuở Âu Cơ
Năm mươi con gái mừng theo mẹ
Dựng nước Văn Lang mở cõi bờ
Sức yếu không run mình nữ giới
Tay măng vung giữa núi đồi cao
Gót chân son dẫm vùng gai nhọn
Dọn sạch thâm u để nắng vào
Dòng suối nghe tuôn hoài róc rách
Con sông kia chảy miết chân trời
Hồ Ba Bể, đỉnh Hoàng Liên ấy
Chứng kiến mồ hôi rỏ tuyệt vời
Chim hót thanh làm nên tiếng nói
Nghe âm vang Bách Việt thơm nồng
Cá cùng chim hợp thành dân tộc
Tiếng trống đồng loan báo chiến công
Ngày đêm tơ nõn rộn ràng dệt
Cô Tấm hôm nay đã mẹ hiền
Ðất tổ ai về chung tưởng niệm
Có hằng nghĩ đến chuyện Rồng Tiên?
Thần thoại những là người tứ đức
Tam tòng cho vẹn nghĩa tào khang
Anh thư nữ kiệt ngời trang sử
Nợ nước, thù nhà quyết trả xong
Chức năng phụ nữ tùy thời cuộc
Nhà bếp, gia đình rất đảm đang
Khi có giặc đàn bà cũng đánh
Hoàn cầu danh tiếng gái Nam Bang
Vài năm thế kỷ hai mươi hết
Ðứng đấu tranh giành mọi nữ quyền
Xắn tóc, giơ tay cùng tiến bước
Son môi, chì mắt xứng thuyền quyên
Hoài cảm giang sơn mùa cẩm tú
Diễm kiều sao chiếc áo biển lam
Xin coi hình tượng trang trinh hạnh
Ôi tự hào phụ nữ Việt Nam!
Hà Trung Yên
bài họa
Bắc Trung Nam
Ta lại vì người lại họa thơ
Bỏ ngoài tất cả những mưu cơ.
Chỉ còn dòng lệ âm thầm cũ,
Sông mộng ngày xưa ngập mấy bờ
Ðã biết Hai Bà thanh kiếm sắc,
Biển chưa đủ rộng, núi chưa cao
Mỗi khi đọc lại trang hùng sử
Sữa ngọt ngàn xưa rót mãi vào
Rót những niềm tin vào tuổi trẻ
Ðể nghe gió lộng bốn phương trời
Ðể nghe tiếng thét trên sông Hát
Mà yếm khăn xưa vẫn tuyệt vời.
Chao ôi! Gái Việt ngàn muôn thủa
Hoa bưởi Quê Hương vị vẫn nồng
Lỡ một nước cờ ta dựng lại
Nếu chưa thất bại chẳng thành công.
Sao chưa về lại Tiền Giang thử
Lý Ngựa Ô nghe giọng hát hiền
Nghe tiếng ca dao trưa tĩnh mịch
Ngày xưa bà kể chuyện thần tiên
Cô Tấm, muôn đời còn Tấm Cám
Còn ân tình nặng nghĩa tao khang *
Còn người gái Việt quên son phấn
Món nợ non sông trả chửa xong.
Còn như vẳng lại từ quê mẹ
Tiếng võng lời ru gái đảm đang
Bỗng thấy Quê Hương ngàn dặm cách
Con đường xa lộ nối liên bang.
Thì ra đứng giữa trời Âu Mỹ
Chẳng đấu tranh vẫn có nữ quyền
Vẫn có ấm no. Duy chỉ thiếu,
Ðêm hè khắc khoải tiếng chim quyên.
Ta về, mai mốt ta về lại,
Mái rạ chiều hôm ngọn khói lam
Ta dạy cháu con yêu tiếng Việt
Nối liền khúc ruột Bắc Trung Nam
* tao khang: tao khang chi thê bất khả hạ đường-
tao khang chi thê là người vợ tấm mẳn (cơm tấm, gạo vụn nát)
ý nói thủa hàn vi.
Huệ Thu
*
Nhóm Lửa
Ta sắp đi rồi! Ta phải đi
Khi trông khói xám bốc biên thùy
Ðã nghe hồi trống kinh kỳ dục
Những nét hờn căm bám khóe mi
Ngựa hý vang lừng run nhánh liễu
Cờ bay mây loạn.Rợp cờ bay...
Những tin hỏa tốc. Người di tản
Ôi nhịp trường chinh sẽ tỏ bày!
Trăm nhà đều ngỏ lời ly biệt
Hơi rượu còn vương vị lệ nhòa
Ừ nhỉ gươm cùn chưa kịp sắc
Tiễn làm gì chỉ tội nhành hoa
Quan với quân lên đường mỗi tối
Tàn dần ngọn đuốc mảnh trăng theo
Hùng ca xoáy miết vào tâm tưởng
Giấc ngủ sương rơi lạnh đỉnh đèo
Qua thiên sơn trập trùng sông réo
Lũng tây đầy rắn, vắt lan rừng
Vùng mất chân trời ung lá đổ
Mồ hôi bám nặng ở trên lưng
Cơm nắm, muối vừng... thèm cải đắng
Nhớ tay mẹ nấu giữa trưa hè
Giọng cha sang sảng thơ Ðường, Tống
Giờ mắt trừng lên ánh sắt se
Ta đi tô thắm niềm kiêu hãnh
Câu thét âm vàng động cánh dơi
Lịch sử ôm choàng vai chiến sĩ
Ngàn năm thây giặc rụng tơi bời
Quyết tìm hòn đá mài gươm bén
Chiến dịch ơi, xoi mòn tháng năm
Ðây các chàng trai cười thế hệ
Gọi người vui mộng, nuối xa xăm
Ðồng ngủ nằm co chân gác bụng
Dật dờ hơi ấm quý thương nhau
Nghiến răng chôn bạn không hề khóc
Chẳng nói gì hơn một nỗi đau
Ta đi tình tự cùng non nước
Buổi về vá lại áo ngày xưa
Chàng thương binh náu đời thôn cũ
Nhóm lửa thanh bình mặc gió mưa...
Hà Trung Yên
Huệ Thu họa:
Quê Mẹ Từ Ngày...
Quê mẹ từ ngày trở bước đi
Ở đâu mà chẳng lại biên thùy?
Con sông nào nước hai dòng chảy?
Lá liễu nào cong một nét mi?
Chiều xuống còn ai vin nhánh liễu
Ðứng bên rèm trúc tóc vờn bay
Còn ai hâm nóng buồn năm cũ
Cờ xóa chưa xong đã vội bày.
Chao ôi cuối Tháng Tư năm ấy,
Tưởng mắt này khô, lệ vẫn nhòa!
Tưởng gặp gió mưa trên đất lạ
Lạ chưa! Thung lũng vẫn đầy hoa.
Ta đi mà biết ai tâm sự
Chỉ gió đêm ngày vẫn đuổi theo
Chỉ có vầng trăng gầy mấy độ
Ðêm nay còn chút sáng lưng đèo.
Buổi ấy Biển Ðông gào phẩn nộ
Không dưng ai đó chạy lên rừng!
Có đâu làm kẻ tiều phu trước
Lạnh cắt làn da, nắng cháy lưng.
Buổi ấy nhọc nhằn sao kể hết
Bốn mùa chỉ nhớ một mùa hè
Trăm phương chỉ nhớ phương quê mẹ
Nỗi nhớ lòng ơi đã sắt se.
Bạn ta lưu lạc giờ đâu cả
Chập choạng như là những cánh dơi
Chợt vẳng nghe câu hò “Cố lý”
Chiều nay sao gió thổi bời bời
Chiều nay ta giận cho ngòi bút
Lần lữa mà rồi cạn tháng năm
Còn có gì vui nơi đất tạm
Ðường về Tổ Quốc vẫn xa xăm.
Hãy đốt giùm nhau muôn ngọn đuốc
Mừng rằng ta lại vẫn còn nhau
Còn niềm tin tưởng bao năm đó
Không lẽ vùi trong một nỗi đau.
Nhóm lửa tin yêu ta hẹn gặp
Sài Gòn, Hà Nội, xóm làng xưa
Bạn bè dù có đầu phơ bạc
Cũng vẫn cười trong buổi gió mưa...
Huệ Thu
*
Viễn Trình
Mới sáng lòng ta vòng nhật nguyệt
Thì lên đường đợi nữa ai đâu!
Thân vươn tới vượt qua làn bụi
Dầu tạt mưa, sương chắn ướt đầu
Ta ném mũ khi ngời lửa hạ
Giữa trời đông khoác áo khinh cừu
Lá rừng vun đốt làm chăn đệm
Ðem tẩm hồn mình giữa hợp lưu
Gió ở tâm ta, buồn ở tóc
Hải tần ơi cát nổi sơn khê
Trung du có gợi vùng tao ngộ
Xin nhớ quên nhau một chữ về
Ta nhắc mùa thu thương nhánh trúc
Cơn say nào tắm rượu Hoàng Hoa?
Xé trang Bạch Tuyết ngày đông giá
Nhẹ thả thuyền mơ đến hải hà
Ta hỏi nương cao, chờ dã thú
Hỏi người sơn cước bản chiều thưa
Chia nhau hạt muối, thơm mùi nếp
Tiếng cồng đêm hội sắp bừng chưa?
Chợt thấy Trường Giang trào đợt lũ
Chiếc thuyền xô giạt, bão nghiêng vai
Hành tinh trơ đá hoen màu đất
Chuyển biến còn trong mối hận dài
Liên tưởng ngày xưa sầu bẻ liễu
Thơ chìm vó ngựa tiễn tri âm
Ðoản đình tàn tạ, xiêu hàng quán
Chẳng nhắp ly bôi nửa chén thầm
“Ði là chết trong lòng một ít”
Nhưng là đi thảo mộng giang hồ
Giới biên lẩn khuất niềm hy vọng
Hội ngộ bao giờ tại thủ đô?
Ta sẽ thăm nhiều miền tổ quốc
Thử tìm lý giải kiếp nhân sinh
Bước xuân mời gặp tình du khách
Rồi sẽ chung vui cuộc viễn trình...
Hà Trung Yên
bài họa:
Chẳng Trách Người Xưa
Thung Lũng hoa vàng chiều đã xế,
Sông dài trời rộng biết về đâu?
Con chim mỏi cánh sao tìm tổ?
Mũ lạnh chưa che nỗi mái đầu.
Còn Xuân hay đã sang mùa Hạ?
Chén rượu ai xưa bán áo cừu
Lý Bạch vẫn còn trong nỗi nhớ
Còn trong Ðường, Tống vẻ phong lưu.
Còn giữa trang thơ Tương Tiến Tửu
Ðọc lên sảng khoái cả sơn khê
Cơn say giữa chợ Tràng An ngủ
Vua gọi, Người Thơ cũng chẳng về.
Ta vẫn còn trăng treo trước cửa
Sau nhà bát ngát một vườn hoa
Kim Sơn còn biển xanh lai láng
Chưa đủ quên con sóng Nhĩ hà
Nhớ ơi! Thủa trước trong rừng trúc
Lều cỏ từng đêm trước dậu thưa
Có kẻ gói trăng đầy vạt áo
Bạn hiền biết đã đến hay chưa?
Nhớ ơi! Từ cuối vườn dâu ấy,
Ðãy gấm chiều chiều lại vắt vai
Ai đã qua cầu về dối mẹ
Chẳng sao đêm lại cứ thêm dài.
Máy móc cướp dần ta buổi ấy
Còn trong trang sách chút dư âm
Ðêm đêm gối sách lòng man mác
Tưởng tự ngàn xưa tiếng gọi thầm.
Tưởng tự ngàn xưa người Phạm Lãi
Thuyền con một chiếc dạo sông hồ
Tây Thi câu chuyện tình thiên cổ
Ðẹp mãi Hương Bình đất Cố Ðô.
Chẳng trách người xưa nơi đất Trích
Tưới men cho hả kiếp phù sinh
Ngồi đây không có cơn mưa lớn
Vẫn nhớ làm sao cuộc viễn trình.
Huệ Thu
*
Vạn Lý Tình
Với tháng ngày dật dờ như bánh vụn
Sống thờ ơ làm một gã hình nhân
Ăn từng mẩu, mồm nhai như giẻ rách
Mặc thời gian, đi cho hết đường trần
Con thú hoang trái tim lành rướm máu
Một hoàng hôn ngồi liếm nỗi đau tê
Trong hang đá thế mà không cô độc
Mãi khắc nhân sinh, lụy nhỏ ê chề
Bình minh. Hoàng hôn đôi đầu đối diện
Cứ đi đây mà chẳng hiểu làm gì
Sau bao lần toan buông thân vào vực
Nhưng phiến lòng ghi lại chút tình si
Tôi tha thẩn giữa cung rừng, dặm suối
Gió biên thùy thổi lại ý sơ khai
Trên vai áo mảnh linh hồn nóng hổi
Mộc lan không thơm, nhìn khẽ thở dài
Tôi đã hiểu túi hình hài vô nghĩa
Còn chi đâu khi mấp mé thiên đường
Hay địa ngục cũng là nơi quen thuộc
Lâu đài kia thoát hóa bóng tà dương
Tôi kết bạn cùng hoa đào, lũ vượn
Trăng ôi trăng lấp lánh mộng bình yên
Khẽ cúi nhặt từng ngôi sao vừa rụng
Xâu treo lên cho sáng rực cửa thiền
Người có đến thăm tôi vườn ảo tưởng
Mười phân thân thành một khối vô ưu
Quên lý luận, trao nhau nguồn nghệ cảm
Dòng sông đời tha thiết sóng trường lưu
Ðời sơn dã biết khi nao trở lại
Như chinh phu đâu rõ được ngày về
Thủa bình trị có chim chuyền, gà gáy
Tôi say nằm bờ trúc cạnh chân đê
Xuân đang bay thương một vùng tiền kiếp
Tôi mỉm cười hiện thực giữa nhân sinh
Xin được nắm bàn tay cây tuổi nhỏ
Rồi hoan ca bài hát Vạn Lý Tình.
Hà Trung Yên
bài họa :
Chứa Chan Tình
Chiều thoi thóp bóng hình xưa vỡ vụn
Mà lòng mình thương nhớ chẳng nguyên nhân
Có ai đó vá giùm manh áo rách
Bàn chân xưa phỏng mỏi gót phong trần?
Ai lại hát những lời ca rướm máu
Mùi phong sương mới nếm đã nghe tê
Chân vừa cất đã thấy lòng cô độc
Tiệc nhân gian chưa dự đã ê chề
Những đêm vắng ta cùng ta đối diện
Nửa kiếp sau chẳng hiểu sẽ còn gì?
Chẳng cần phải xô nhau vào đáy vực
Vẫn còn nguyên ngàn nổi thủa mê si.
Người nếu khóc lệ có tuôn thành suối
Cỏ cây rừng có hứng giọt sơ khai?
Có nghe giữa trái tim non nóng hổi
Chẳng vì sao vẳng lại tiếng than dài
Người hãy nói cho trọn câu tình nghĩa
Bụi thời gian khó lấp những con đường
Ta vẫn vẽ những nẻo về quen thuộc
Và đứng đây nỗi nhớ vượt trùng dương
Rừng thủa ấy đêm đêm dài tiếng vượn
Ta nhủ mình: thôi lòng hãy bình yên
Chuyện thua được coi như là lá rụng
Giữa phong ba nhắm mắt vẫn như thiền
Ta ngước mắt nhìn trời xanh cứ tưởng
Rào kẽm gai hoa nở đóa vô ưu.
Ta cứ tưởng trong bồi bồi xúc cảm
Chút ngô khoai chưa xóa vẻ phong lưu.
Bạn thừa biết có đi là có lại
Con chim khôn mỏi cánh vẫn bay về
Giữa trưa lạnh tại sao gà lại gáy?
Chút sương mờ vương vất dưới chân đê.
Ta dựng lại những tri âm tiền kiếp
Giữa cơn say quên cả lẽ phù sinh
Ta bỗng thấy lại ta ngày trẻ nhỏ
Tiếng võng ru buổi ấy chứa chan tình.
Huệ Thu
*
NĂM NGỰA
Có chàng ngựa bạch xoải triền nắng
Hóa thỏi vàng bờm xõa dốc xa
Ðầu ngước cao trời thu gió lửa
Ðập trên đường nhịp vó trường sa
Kìa con ngựa xám đang buồn gặm
Chầm chậm trưa hè chẳng ngó quanh
Ngẫm nghĩ nhai từng thân đắng ngọt
Bụng tròn chứ hết cỏ đồng xanh
Ngựa hồng da lửa tung bay cánh
Vệt đỏ trườn nghiêng cháy một vùng
Hãn huyết bừng lên tô lịch sử
Yên chồm chiến mã dáng Quang Trung
Hắc ô lững thững đêm trầm lặng
Gõ móng êm gần tiếng lá rơi
Thồ nặng trên lưng bao chiến cụ
Ngực râm ran muốn hí vang trời
Bầy ngựa hoang lang thang lũng hẹp
Gã đầu đàn dẫn lối da nâu
Mã đề thậm thịch hằn mô đá
Uống nước trong veo chảy dưới cầu
Tám ngựa tranh thần riêng ảnh tượng
Tưởng như bão lộng rít quanh tường
Bách hồi thạch mã mòn chân thép
Ai hiểu ngựa Hồ lạnh thấu xương ?
Ai muốn hòa hoa đời mã thượng
Phong trần mã lộ gợi binh đao
Tướng quân da ngựa còn phơi mãi
Chú ngựa vằn ngơ ngẩn đếm sao
Bóng câu Nhâm Ngọ vèo qua cửa
Bạc tóc bao giờ sợi mã tiên
Ðứng vững làm người như ngựa ngủ
Mùa Xuân phi kiệu giữa bình nguyên
Hỡi ngựa già nằm yên nhớ trận
Nhớ trăng soi, nhớ sóng trường giang
Nghe roi vun vút thèm dây đái
Ruột thẳng còn mơ buổi đế hoàng
Xuân con ngựa
Hà Trung Yên
Bài họa:
Nhớ Vó Ngựa Xưa
Chiều cuối Ðông sao đầy ánh nắng
Tưởng như vó ngựa cuốn đường xa
Ðã tan cuộc chiến tàn binh lửa
Sao vẫn đêm dài nước mắt sa
Một sải bay trên ngàn vạn dặm
Mặc cho đây đó khúc đường quanh
Mặc cho đỉnh núi mây tan hợp
Mặc những triền xa đám cỏ xanh
Ngựa như được gió lùa thêm cánh
Bon mấy trùng xa biết mấy vùng
Thế trận trước còn trong lịch sử
Ðến nay dấu khắc giữa sơn trung
Trong bao tịch mịch bao im lặng
Những hạt mưa Thu lã chã rơi
Những giọt mồ hôi ngoài chiến sự
Những đêm mưa lạnh ngủ bên trời
Ngựa thương thân ngựa trong khung hẹp
Ngựa cũng đành theo lối ngõ nâu
Thôi lúc tung, hoành, phi, cước đá
Những khi rầm rập lướt qua cầu
Ngựa kia ai dễ nung thành tượng
Ai ghép vào trong những bức tường
Ai biết ngựa này ghê móng thép
Ðụng vào chỉ có nát da xương
Mà ai đã ở trên vùng Thượng
Ðã dự vào nhiều trận đại đao
Hẳn chửa từng quên, còn nhớ mãi
Nhớ ai ? Chẳng hiểu nữa vì sao !
Vì sao có kẻ bên song cửa
Xiêm áo mơ hồ một giáng tiên
Ta quyết không làm thân ngựa ngủ
Trận đồ chiến mã vẫn y nguyên
Chao ơi ! Vó ngựa xưa lâm trận
Khi đẩy con đò để quá giang
Khi khách phong trần đâu chợt đến
Mùa Xuân phút chốc lại huy hoàng
Huệ Thu
*
Gửi Các Nhà Thơ
Ta có gì ngoài một cõi mơ
Tâm hồn nghệ cảm kết duyên thơ
Thư trang phong phú hòa mây gió
Thi tứ mênh mang xóa bến bờ
Giữ bút chân thành chia khắc khoải
Run mình sáng tạo thấy bơ vơ
Cô đơn trong nghĩa cùng tương hợp
Nét mực tươi son chẳng úa mờ
Bạn trút ưu tư để dựng Người
Mong thầm trái đât mãi xanh tươi
Tấm lòng tĩnh tại say vầng mắt
Trang giaý an nhiên sáng nụ cười
nếu hiểu văn chương từ huyết lệ
Con thuyền tác phẩm vượt trùng khơi
Nội dung bay, cách tân hình thức
hẳn sẽ thành công để lại đời
Hà Trung Yên
Bài họa:
Ðể Tạ Người
Một cuộc trăm năm, một giấc mơ
Còn gì ngoài chỉ mấy vần thơ ?
Bao giòng mực cạn, tình bao đậm ?
Mấy bến thuyền neo, lạc mấy bờ ?
Trước cửa vầng trăng soi lặng lẽ
Bên trời tiếng gió thổi vu vơ
Tấc lòng để lại muôn năm đó
Không lẽ thi nhân chiếc bóng mờ ?
Cũng muốn đem thơ để tạ người
Góp muôn tình ý kết hoa tươi
Thăng trầm tóm lại vài cơn mộng
Tan hợp trôi theo nửa trận cười
Biết mấy lời đau, nào kẻ nhớ ?
Bao nhiêu chuyện cũ những ai khơi ?
Chỉ mong giản dị như trời đất
Lấy chữ thanh tâm góp với đời
Huệ Thu