Bài Xướng :
Chùm Thơ Cuối Năm
1
Những lúc này đây lạnh chớm Ðông
Tiếc không được đốt đám than nồng
Ngày đêm phai lạt đôi môi thắm
Năm tháng phôi pha mảnh má hồng
Ðà Lạt thừa chăng ngàn nỗi nhớ
Ca Li thiếu cả một rừng thông
Ai về cho gửi câu tâm sự
Tất cả rồi ra cũng viển vông
2
Cũng viển vông thôi những cuộc tình
Thăng trầm rút lại nhục và vinh
Tuổi trời thêm mãi còn chưa đủ
Nấm cỏ xanh rì vẫn nín thinh
Ta dẫu đi qua đều hữu ảnh
Lòng tuy để lại cũng vô hình
Văn chương tự cổ là duyên nghiệp
Thương bạn càng thêm chạnh nỗi mình
3
Chạnh nỗi mình thêm xót nỗi ai
Gió bay qua cửa gió than dài
Con chim hữu ý tìm nơi đậu
Hòn đá vô tri lắm kẻ mài
Cựu tích vẫn còn nơi hải giác
Ðào nguyên đâu nữa lối thiên nhai
Chữ tình, chữ nghĩa trăm năm lụy
Lại lụy thêm nhau một chữ tài .
4
Một chữ tài di lụy cổ kim
Ngàn sau người cũ biết đâu tìm
Trăng Tây Sương võ vàng người đẹp
Bút đoạn trường se sắt nhịp tim
Ðường Tống chưa nguôi muôn giọt lệ
Bắc Hà còn mãi gái Cầu Lim
Kinh Thi tồn tại trong dân chúng
Trang giấy xem chừng có chịu im ?
5
Có nằm im hoặc lại xôn xao
Chẳng khác lòng ta một thuở nào
Mặt ngọc tìm đâu người bạn cũ
Vườn xưa còn đó đóa hoa đào
Câu thơ Thôi Hiệu càng lưu luyến
Ngòi bút Thanh Hiên vẫn ngọt ngào
Những kẻ hậu sinh buồn đứt ruột
Vần thơ vẳng mãi giọng tiêu tao
6
Tiêu tao thơ ấy đãi riêng ta
Chén rượu canh suông một tiếng khà
Vẩy bút chửa lên câu thúy phượng
Cầm tay sợ đã giục canh gà
Thêm buồn những lúc đêm đông lạnh
Lại nhớ từng cơn bóng nguyệt tà
Hoa cỏ xứ người đua chúc Tết
Cho nên bút mực chẳng buông tha
7
Vẫn chẳng tha mình lúc cuối năm
Bỗng dưng giọt lệ lại đằm đằm
Sách xem cứ tưởng vương tơ nhện
Thơ viết càng thêm rối ruột tằm
Vút cánh chim bay không thấy bóng
Chìm con cá lội chẳng còn tăm
Ai về Ðà Lạt quê hương cũ
Cho gửi thơ này gọi viếng thăm
8
Viếng thăm Ðà Lạt những ngày xưa
Ðường dốc đi về quản nắng mưa *
Mực tím bạn thương rồi bạn nhớ
Tóc thề ai đón lại ai đưa
Ngàn câu thắm thiết còn như thiếu
Một chữ bâng quơ nghĩ vẫn thừa
Thơ nhỏ một chùm xin gửi bạn
Tưởng về quy ẩn hóa ra chưa
9
Hóa ra chưa thể dứt thi ca
Ðâu nỡ vô tình phụ bạn ta
Ðã nghiệp thì mang cho hết kiếp
Còn thương thôi cứ biết vui nhà
Bốn phương phương ấy càng phong vị
Năm nẻo nẻo nào cũng thiết tha
Xin lại tiếp thơ cùng bạn hữu
Ðêm ngày thả cửa cứ ngâm nga
10
Ngâm nga cho hết kiếp lưu đày !
Tâm sự tha hồ gửi gió mây
Dù nhớ bao nhiêu tia nắng gắt
Vẫn thương thêm nữa đóa hoa gầy
Ðã từng sớm tối vui chim cá
Vốn dĩ đêm ngày thích cỏ cây
Ta vẫn là ta không đổi được
Thì về quy ẩn với ai đây ?
11
Với ai đây tỏ lộ nguồn cơn
Chợt tỉnh mùa đông lại tủi hờn
Bút nọ vui hoài cùng đất nước
Lòng kia còn mãi với giang sơn
Vài làn gió thoảng tầng mây đục
Một tiếng trên không bóng nhạn vờn
Nghĩ lại cõi ta là cõi tạm
Con người mãi mãi vẫn cô đơn
12
Vì sợ cô đơn thích bạn bè
Nhớ mây đầu núi nắng sau hè
Hồ Than Thở , tiếc làn sương lạnh
Mưa Trại Hầm, thương chiếc nón che
Mực tím nhìn vào chưa hả dạ
Chuyện xưa viết lại bút sao tè !
Năm mười hai tháng năm cùng tận
Có đủ mười hai vận cặp kè
* quản : quản ngại, e ngại
San Jose, Tháng 12 năm 2004
Huệ Thu
CUNG DIỄM Tùng họa :
Bấy lâu vắng tiếng khách tường Ðông
Nhung nhớ đêm khôn dỗ giấc nồng
Dòng biếc đưa về đâu lá thắm
Chim xanh không gửi lại tin hồng
Nhấp nhô sóng lượn trăng đùa nước
Vi vút tơ hòa gió cợt thông
Tâm sự chỉ riêng mình với bóng
Lòng ai còn thắm sắc hoa vông ? *
Sắc hoa vông thắm đượm ân tình
Giữa cõi nhân hoàn nhục lẫn vinh
Ngọn lửa U Vương dù hữu ý
Tiếng lòng Bao Tự vẫn vô thinh
Dao Trì dễ có hai vầng nguyệt
Cổ kính còn đâu một bóng hình
Cái nợ văn chương mang lấy nghiệp
Thương ai mà cũng khổ cho mình !
Khổ cho mình cũng tội cho ai
Tâm sự tơ vương sợi vắn dài
“Thành khí” ** ngày đêm châu cố giũa
Nên kim năm tháng sắt năng mài
Khóm hoa danh lợi tay buồn ngắt
Cái bã phù du miệng biếng nhai
Nghiên bút duyên kia thân đã vướng
Thi phong đáng mặt khách đa tài
Khách đa tài đáng giá thiên kim
Bới cát tìm châu há dễ tìm
Rực khóm hoa Ðường thơm trước cửa
Ngát mùi rượu Lý thoảng trong tim
Dốc xưa vẫn nhớ sương Ðà Lạt
Quê cũ còn mơ trống Hội Lim
Mờ nhạt sông chiều dâng khói sóng
Mơ màng cành liễu bóng trăng im
Bóng trăng im mặc gió lao xao
Nhớ thuở quen nhau mới độ nào
Hoa chúm chìm cười môi thủy ngọc
Trái hây hây chín má xuân đào
Hiên Tây men rượu gây xao xuyến
Ðình Bắc hoa thơ tỏa ngạt ngào
Vần điệu dệt nên chương mỹ cảm
Tấc lòng nặng với khách thanh tao
Thanh khí lẽ hằng, bọn chúng ta
Ðêm sương chén rượu nhắp môi - khà
Bút vung thơ chửa đầy trang giấy
Ðêm nhạt sương gieo vọng tiếng gà
Ðịa vị, chao ôi ! cơn gió thoảng
Công danh, ơi hỡi ! bóng trăng tà
Thương mình lại cũng thương cho bạn
Món nợ cầm thư vẫn chửa tha !
Chửa tha đành lận đận bao năm
Tà áo Giang Châu giọt lệ đằm
Gọi bạn luống thương thân chiếc nhạn
Nhả tơ nghĩ tội kiếp con tằm
Trời Ðông muôn dặm trăng chênh bóng
Biển Bắc ngàn khơi cá biệt tăm
Núi biếc, sông xanh, làng xóm cũ
Có ai còn viếng, có ai thăm
Ai thăm đừng nhắc thuở xa xưa
Dĩ vãng buồn như chuyện gió mưa
Thương nhớ, sáng mong rồi tối đợi
Mặn nồng nắng đón lại mưa đưa
Muôn lời tương kính còn chưa đủ
Ngàn chữ tâm giao vẫn chẳng thừa
Xin trải tình thơ trên giấy mực
Lòng này ai đã rõ cho chưa ?
Chưa cho đoạn tuyệt với thơ ca
“Thành khí tương đồng”, bọn chúng ta **
Thi phú điểm tô non nước Việt
Văn chương dìu dặt cháu con nhà
Nhỏ nhen, dẹp bỏ lòng tư kỷ
Bác ái, đề cao chữ vị tha
Ðẹp đẽ làm sao Chân, Thiện , Mỹ
Muôn thu vằng vặc mảnh gương nga
Quên đi ba chữ “kiếp lưu đày”
Hãy gửi lòng theo với nước mây
Vẫn nhớ Thu xưa hương cúc thoảng
Còn thương Xuân trước dáng mai gầy
Buồn xem mây trắng bay đầu núi
Vui ngắm trăng vàng lẫn bóng cây
Ðời có là chi mà bận mắt
Hỏi : “Về hay ở, tính sao đây ?”
Sao đây mưa gió đã đòi cơn
Xin chớ cưu mang nỗi giận hờn
Ngọn bút mơ màng trăng Bến Ngự
Lòng thơ lai láng gió Trường Sơn
Líu lo vườn sớm con chim hót
Bàng bạc hiên khuya ánh nguyệt vờn
Cái thú yên hà vui sống mãi
Trường sinh hà tất phải tiên đơn ?
Vui với thi ca, với bạn bè
“Lục hà trì” mát những trưa hè
Lả lơi con bướm cành sen đậu
Bẽn lẽn kìa ai nón lá che
Kể lại, lời oanh đâu há ngại
Viết đi, bút thép dễ chi tè
Năm mười hai tháng, năm hầu hết
Chuốc rượu mừng nhau, rượu “tắc kè”
(*) “Hoa Vông Vang” tác phẩm của Ðỗ Tốn
(**) Ngọc bất trác bất thành khí
San Jose, 30 12 2004
Cung Diễm
TRẦN ÐÌNH LỘC Kính Họa:
Lạnh lẽo theo về ngọn gió Ðông
Nhớ thương phương nọ chén trà nồng.
Mềm môi sương sớm mây lờ lững
Ấm dạ chiều hôm ánh lửa hồng.
Ðà Lạt quê xưa vang tiếng hú
Yukon người cũ vọng ngàn thông
Chim tung cánh nhỏ tìm về tổ
Gắng sức, bền tâm chẳng viển vông.
Chẳng viển vông mà trọn nghĩa tình
Dòng đời hết nhục lại về vinh.
Anh hùng còn ẩn chưa ra mặt
Hào kiệt tiềm tàng mãi lặng thinh.
Nhớ nước ngày ngày khô trí lực
Thương nhà tháng tháng héo hon hình.
Ðâu đây tiếng hát mang hồn nước
Chạnh tưởng quê hương xót phận mình .
Xót phận mình không tỏ với ai
Ðêm đêm vẫn tiếng thở than dài.
Tâm tư khép kín trong tầm thức
Ký ức buông trôi mãi miệt mài.
Chìm nổi mây trời về hải giác
Lạc loài gió núi đến thiên nhai.
Phù sinh một kiếp bày ra đó
Tích đức, tu thân vẹn chữ tài .
Vẹn chữ tài bồi đắp cổ kim
Tiền nhân sử sách gắng công tìm .
Bà Trưng diệt Hán ghi trong trí
Nguyễn Huệ trừ Thanh khắc tận tim.
Cuộc thế đã đầy phường mặt sứa
Sự đời đâu thiếu bọn gan lim
Anh hùng,liệt nữ vang sông núi
Hậu thế nào ai chịu đứng im .
Ðứng im hay khởi động xôn xao
Phải biết làm sao như thế nào.
Nước Việt bốn ngàn năm lịch sử
Dân Nam rạng rỡ nghĩa vườn đào.
Câu thơ Yên Ðỗ từng vang động
Tiếng hát Xuân Hương vẫn ngọt ngào
Hậu thế đời đời còn rạo rực
Trăng soi đáy nước thật thanh tao.
Thanh tao thi hữu bạn cùng ta
Nhấp chén buồn, vui tiếng thở khà.
Cắn bút tìm vần đưa chú Khỉ
Ngâm nga khép vận đón cô Gà.
Buồn ơi ! xứ lạ vào đông lạnh
Nhớ quá ! quê xưa buổi xế tà.
Tết đến thêm buồn, thêm tưởng nhớ
Làm sao giấy bút chịu buông tha.
Không chịu buông tha mỗi cuối năm
Cho nên bút mực nặng đằm đằm.
Bâng khuâng gởi hết vào dâu bể
Thổn thức trao ai nát ruột tằm.
Cánh nhỏ chim sa mây buốt lạnh
Vẫy đuôi cá lặn biển mù tăm
Quê tôi Ðà Lạt phương trời cũ
Gởi gió cùng mây vạn tiếng thăm.
Tiếng thăm vang lại những người xưa
Chớ ngại trời quang hoặc nắng mưa.
Mực tím không cùng thời ấu thiếu
Lời thơ thánh thoát vẫn đong đưa.
Ngàn câu Ðà Lạt còn lưu luyến
Vạn chữ trời Tây cũng chẳng thừa.
Mây trắng lững lờ về xứ lạnh
Một chùm thơ nhỏ đủ hay chưa.
Ðủ hay chưa mượn vận thi ca
Cốt để tâm tình bạn với ta.
Viễn xứ tìm nhau đời tẻ nhạt
Ly hương gặp gỡ để vui nhà.
Cam Ly, ly cách còn vương vấn
Than Thở xa rồi vẫn thiết tha.
Trong gió tiếng thông còn réo rắt
Còn ca, còn hát mãi ngâm nga.
Ngâm nga quên tạm kiếp lưu đày
Gởi nhờ, gởi thương có đám mây.
Học viện bóng mờ cây liễu rủ
Bích Câu tàn tạ đóa hoa gầy.
Xuân Hương nắng tắt sương lành lạnh
Palace đêm về ướt cỏ cây.
Ta nhớ, ta thương về đất Mẹ
Ngày nào trở lại với quê đây,
Quê đây góp nhặt hết nguồn cơn
Xóa bỏ bao nhiêu nỗi tủi hờn.
Dân Việt thương yêu người nước Việt
Trời Nam lặng ngắm mảnh giang sơn.
Bước chân cao thấp trong trời đất
Liếc mắt nhìn xem gió núi vờn.
Gác bỏ thị phi ngoài thế sự
Cho đời quên hết nỗi cô đơn .
Sợ lắm cô đơn mến bạn bè
Cà phê góc phố, phở bên hè.
Mê Kông ngồi ngắm ai qua lại
Nắng nhạt thêm duyên nón chẳng che.
Ðà Lạt xuân về bao thắm thiết
Cho nên bút mực phải đành tè
Người ơi ! Tết đến lòng tan nát
Ngồi họa bài thơ có vận kèợ.
Yukon, Oklahoma city 21-12-04
Trần-Ðình-Lộc
TỪ PHONG Kính Họa
Xua tan cái lạnh buổi tàn Ðông
Mở “hít” độ cao, nóng nực nồng
Nào có cần lò nhen lửa đỏ
Cũng đâu phải bếp nhóm than hồng
Trông về quê cũ thầm thương bạn
Tưởng đến rừng xưa lại nhớ thông
Ðà Lạt luyến lưu nhiều kỷ niệm
Chợt buồn, suy nghĩ viễn cùng vông.
Viển vông suy nghĩ cũng thường tình
Ðời trải qua nhiều lúc nhục vinh
Những chuyện nghe vui còn muốn kể
Bao điều thấy thảm phải làm thinh
Tương lai lưu niệm nhiều phim ảnh
Quá khứ ghi tâm một bóng hình
Cái nghiệp văn chương còn quyến luyến
Người xưa đâu vắng để riêng mình.
Riêng mình canh vắng nhớ nhung ai
Thức dậy làm thơ nối vận dài
Hàn luật giao lưu siêng sáng tác
Ðường thi xướng họa thích dùi mài
Vẫn hay niêm, vận là gay nuốt
Dẫu biết trắc bằng vốn khó nhai
Thích thể thơ này, nên cố gắng
Mong sao nối gót bậc anh tài.
Anh tài tự cổ đến đương kim
Ngưỡng mộ thơ hay vẫn kiếm tìm
Ðâu chỉ khen xuông ngoài cửa miệng
Mà còn khâm phục tự trong tim
Văn chương thanh nhã trong như ngọc
Niêm luật vững vàng, chắc tựa lim
Khoái cảm ngâm nga càng thú vị
Ðương hồi cao hứng khó mà im.
Khó mà im được, dẫu lao xao
Ðâu có làm ai bực bội nào
Thơ lúc ngợi ca người khí tiết
Thơ khi biếm nhẽ kẻ bôn đào
Thơ mang chất lửa lời đanh thép
Thơ chứa tình thương giọng ngọt ngào
Tả cảnh, đấu tranh, tùy thể loại
Càng ngâm, càng thấy thú thanh tao.
Thanh tao vui với bạn bè ta
Ðối ẩm bình thơ nhắp chén khà
Tống cựu Giáp Thân đưa chú khỉ
Nghinh tân Ât Dậu đón anh gà
Lời thơ trào lộng nghe còn sắc
Ngọn bút đấu tranh thấy chửa tà
Ngưỡng mộ những ai lòng thẳng thắn
Nằm vùng, nội tuyến quyết không tha.
Vẫn quyết không tha, dẫu cuối năm
Kinh tài Việt cộng, tội thêm đằm
Muốn gom cả tổ loài yêu nhện
Phải có cao tay bủa lưới tằm
Vét sạch không còn phơ phất bóng
Xóa tan chẳng để dật dờ tăm
Cầu mong Nhà Báo phen này thắng
Mượn bút thay lời, gửi kính thăm.
Gửi kính thăm người, nhớ chuyện xưa
Ðã thành công chuyện hạn cầu mưa
Ðấu tranh thắng lợi cho người nhận
Ðòi hỏi công bằng buộc kẻ đưa
Tương tế khi thu không thể thiếu
Lợi quyền lúc trả chẳng mong thừa
Bất bằng thấy chuyện là lên tiếng
Mấy chú nằm vùng, thấy rõ chưa ?
Thấy chưa mà đã vội kêu ca
Chắc hẳn đồng hương tị nạn ta
Chẳng những chỉ riêng vài chục hộ
Mà còn rộng khắp mấy muôn nhà
Hỏi rằng : thuần túy lòng nhân đạo ?
Hay có lập lờ chuyện thối tha ?
Hãy tự hỏi mình là rõ nhất
Chuyện đời, ngứa miệng tớ ngâm nga.
Ngâm nga tự tớ, chẳng ai đày
Muốn thả hồn thơ vút tận mây
Nhớ bạn tu mi, tâm cứng rắn
Tưởng người thục nữ vóc mai gầy
Thăng trầm có lúc như thân cá
Hưng phế nhiều khi tựa khúc cây
Nhưng vẫn kiên cường, không khuất phục
Lưu vong, giờ lại gặp nơi đây.
Nơi đây bão bút nổi nhiều cơn
Nhưng vẫn chưa nguôi, chửa hết hờn
Tay ngắn khó xoay vòng địa trục
Tài hèn khôn chuyển ngọn Yên Sơn
Người đi, lũ quỉ còn đeo ám
Kẻ ở, thây ma vẫn bám vờn
Muốn độ cô hồn theo nẻo chính
Hiềm non tay ấn, thiếu linh đơn.
Linh đơn, cứu quỉ kết liên bè
Xuất hiện đầu Thu thuở cuối hè
Pắc-Pó hang sâu nhờ đá phủ
Thái Nguyên, đường hiểm mượn cây che
Ðã đưa vận Nước thêm điêu đứng
Còn khiến đời dân sống thấp tè
Chữa bệnh trầm kha Lê Mác dổm
Cạy răng đổ thuốc, phải người kè.
Oakland, Dec 26,2004
Từ Phong
VỆ TUẬN Kính Họa
Ðại hàn trở tiết lạnh đêm Ðông
Gối chiếc nào ai đỡ giấc nồng
Canh vắng mơ màng cơn mộng trắng
Phòng khuya ao ước ánh than hồng
Tri âm bạn hỡi đừng chê trách
Tương thức người ơi hãy cảm thông
Tâm sự riêng mình đêm khó ngủ
Ðầy vơi nối tiếp chuyện vông vông
Vông vông toàn những chuyện tâm tình
Từng trải mùi đời đủ nhục vinh
Giận dẫu căm gan câm lặng tiếng
Nghe như chọc ruột vẫn làm thinh
Nhân lành thì mới cho lành quả
Bóng thẳng là do đã thẳng hình
Muôn tía nghìn hồng nơi xứ lạ
Nào đâu sánh kịp nước non mình
Nước non mình đẹp kém chi ai
Sơn hải mênh mông vẫn dặm dài
Càng vững ba chìm rồi bảy nổi
Không nao trăm giũa lại nghìn mài
Giống nòi Hồng Lạc thời khai quốc
Con cháu Rồng Tiên lúc tạo thai
Văn hiến bốn ngàn năm lịch sử
Ðịa linh nhân kiệt lắm anh tài
Anh tài non nước trị thiên kim
Các xứ lân bang há dễ tìm
Phá Tống ,bình Nguyên thù mất vía
Trừ Minh , diệt Mãn giặc bầm tim
Tinh thần rắn chắc như thanh sét
Ý chí kiên cường tợ gỗ lim
Mấy độ ngoại xâm tràn đất nước
Toàn dân vùng dậy chẳng ngồi im
Chẳng chịu ngồi im ngắm sóng xao
Ðạp cơn gió mạnh tiến lên nào
Thù nhà cam nhạt làn môi thắm
Nợ nước dành phai mảnh má hồng
Vạn cổ còn nêu danh tiết rạng
Thiên thu vẫn đượm khói hương ngào
Hai bà chống giặc , gương đoàn kết
“ Ðông có mày thì tây có tao”
Có tao giành lại nước non ta
Mở tiệc khao quân rộn tiếng khà
Trăm họ reo mừng dâng gạo nếp
Muôn nhà phấn khởi tặng heo gà
Mê Linh gióng trống giương cờ nghĩa
Tô Ðịnh quăng gươm trốn nẻo tà
Thấy đám tàn quân run khép nép
Hiếu sinh , Bà đã rộng lòng tha
Rộng lòng tha thứ đã ba năm
Giặc Bắc hung hăng, tính chẳng đằm
Hận cũ còn mang , chùn vó ngựa
Thù xưa quyết báo dứt tơ tằm
Cột đồng Ðông hán lưu di tích
Mặt nước Tây Hồ nổi tiếng tăm
Xây miếu dựng đài luôn tưởng nhớ
Thường niên dân chúng kéo về thăm
Về thăm cảnh cũ nhớ người xưa
Ðền miếu rêu phong trải nắng mưa
Ngọn cỏ phất phơ mây gió đẩy
Ánh đèn hiu hắt khói hương đưa
Lễ nghi dâng hiến tuy còn thiếu
Thành kính tôn vinh lại có thừa
Trở gót ra về lòng tự nhủ
“ Thời lai phong tống..” đến hay chưa
Ðến hay chưa , cũng cứ hòa ca
Hiệp sức chung lòng với bạn ta
Giết giặc trừ gian tròn nghĩa nước
Thờ cha kính mẹ vẹn ơn nhà
Tu thân ắt được nên thân đấy
Tự giác rồi ra mới giác tha
Ðầu bạc thương người ưu quốc nạn
Gươm mài mấy độ dưới gương nga
Gương nga rọi xuống dáng lưu đày
Sông núi u sầu , tủi nước mây
Ðất khách ngùi trong cơn lốc dữ
Quê nhà chạnh nhớ mảnh trăng gầy
Thương người chân chính lo vun gốc
Hận kẻ hung tàn đến bứng cây
Ước có thang dài lên hỏi thử
Trời cao có thấu cảnh tình đây ?
Cảnh tình đây cũng lắm nguồn cơn
Biết tỏ cùng ai , phải ngậm hờn
Phú quí nào phai tình gắn bó
Cơ hàn không lạt nghĩa keo sơn
Thoi vàng bất nghĩa như mây nổi
Nén bạc phi nhân tợ gió vờn
Giai lão mừng ai duyên phận đẹp
Nghĩ mình thêm tủi mảnh chăn đơn
Chăn đơn, vắng bạn lại xa bè
Tao ngộ chờ mong dịp hội hè
Khách lạ còn e câu nói hớ
Người quen đâu ngại bức màn che
Lời trao ai đó vui lòng chẳng ?
Thơ họa mình đây bị vận tè
Tâm sự mấy dòng mong nối nhịp
Khen chê hay dở “ áy đông kè “ *
* ( I d’ont care )
Tháng 12-2004
Vệ Tuận
ÐẠT NHÂN Họa :
Thiếu Phụ Ðêm Ðông
Se thắt đêm buồn lạnh cuối Ðông
Thương ai thiếu cả tấm tình nồng
Phòng không quạnh quẽ tường râm bạc
Gối chiếc phôi pha má ửng hồng
Giọt nhớ, giọt thương đầy biển cạn
Nỗi buồn, nỗi tủi ngút ngàn thông
Ðường xa vời vợi lòng bao quản
Nửa bước tìm chồng, chuyện viển vông
Chuyện viển vông vì chẳng hợp tình
Tình không duyên phận chắc gì vinh
Con tim biết nói hay hờn dỗi
Khóe mắt ưa cười khéo nín thinh
Hư thực, thực hư đều ảo ảnh
Có không, không có thảy vô hình
Ðêm Ðông giá lạnh lòng tê tái
Một thoáng bâng khuâng tủi phận mình
Phận mình hiu hẩm tỏ cùng ai
Níu gió than thân, gió thở dài
Gia huấn nghìn câu gìn giữ nhớ
Kinh thư mấy bộ cố công mài
Tam tùng cha dạy, lưng chừng nuốt
Tứ đức mẹ bày, lựng khựng nhai
Học đạo, học đời tu dưỡng tính
Chơn như diệt họa, háo ghen tài
Ghen tài, ghen sắc hại thiên kim
Tài sắc trời cho há dễ tìm
Cảm ứng tiền tài rêu khối óc
Giao thoa tình ái rối buồng tim
Khéo tay, đất đá nên thần tượng
Vụng thợ, búa rìu nát gỗ lim
Nhân nghĩa để dành chưng cỗ viện
Thường tình nhi nữ phải ngồi im
Ngồi im nhìn nước sóng lao xao
Gợi nhớ quê xưa một thuở nào
Ðắng khói phiêu bồng thương Cẩm Lệ
Cay mùi lữ thứ nhớ Hồng Ðào
Câu thơ đất Quảng còn vang vọng
Giọng hát hò khoan vẫn ngọt ngào
Trai gái thử lòng, khôn khéo đáp
Tình qua, ý lại khá thanh tao
Thanh tao trú ngụ ở lòng ta
Ép nỗi ưu tư bật thở khà
Thương xót Thục Vương sầu tiếng quốc
Âu lo Ngủ Tử sực canh gà
Hắt hiu đèn lụn mờ hư ảnh
Vò võ trăng khuya rọi bóng tà
Canh cánh bên lòng thương với nhớ
Nỗi riêng trìu trĩu chẳng hề tha
Chẳng hề tha thứ dịp tàn năm
Trăn trở đêm đêm giọt lệ đằm
Ơn nước cưu mang thân phận mã
Nợ dâu đành trả kiếp con tằm
Nhắn chim, hờ hững chim bay bổng
Hỏi cá, âm thầm cá lặn tăm
Thơ viết bao lần chưa muốn gởi
Chần chờ có dịp sẽ về thăm
Về thăm cảnh cũ nhớ chiều xưa
Hai đứa lở đường núp dưới mưa
Bỡ ngỡ anh chào, như muốn hỏi
Thẹn thùng em đáp, mập mờ đưa
Ðứng xa chiếc nón che còn thiếu
Sát lại mảnh tơi đậy vẫn thừa
Ðược dịp cạnh kề em dám hỏi
Ngoài em, anh đã có ai chưa
Ai chưa cảm thức bản tâm ca
Nghe đến nao lòng thân phận ta
Hào kiệt oằn vai mang nợ nước
Nữ nhi mỏi gối gánh tình nhà
Trời buồn mây phủ niềm u ẩn
Biển động sóng gào nỗi thiết tha
Ðêm vắng , canh dài soi bóng nguyệt
Chập chờn đáy nước vỡ gương nga
Gương nga đành vỡ mảnh lưu đày
Lóng lánh mặt hồ rọi áng mây
Xẻ nửa vầng trăng kê gối mộng
Ôm tròn bóng xế đắp vai gầy
Lượt ngà son phấn hờn hoa lá
Răng trắng má hồng thẹn cỏ cây
Nhạc khúc côn trùng nghe não ruột
Ðồ Bàn còn hận nỗi gì đây
Gì đây, đầy ắp nỗi nguồn cơn
Biết trách cùng ai, tự giận hờn
Yếm thắm khôn đền ơn xã tắc
Hồng quần lỗi hẹn với giang sơn
Trời cao đất rộng con chim hót
Biển lặng nước trong bóng cá vờn
Thôi thế thì thôi - lờ thế sự
Riêng lòng, lòng vẫn thấy cô đơn
Cô đơn nối mạng kết nguyên bè
Bày tỏ riêng tây buổi hội hè
Cởi trói nỗi niềm thăm thẳm khuất
Mở vòng tâm sự lặng lờ che
Hàng tre ngõ trước chơ vơ trọi
Bụi chuối vườn sau rách rưới tè
Than Thở hồ kia bờ hở mối
Vẫn chờ đá ngọc lắp xây kè .
Orlando 02-01-05
Ðạt Nhân
***
Phần Phụ Lục
Chị HT ơi
Hôm kia tính họa hết Chùm Thơ
Mắt bỗng dưng đau thực bất ngờ
Thi hữu HT hằng ngóng đợi
Chủ nhân cổng Củi hẳn trông chờ
Chiều về võng mạc xem tôn tốt
Ðêm xuống hồn thơ lại phởn phơ
Vội lấy máy ra ngồi gõ gấp
Dám mong tha thứ tội thờ ơ
Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
THƯ CÁM ƠN
Cám ơn các bác Mặc Lan Ðình
Ngô Phủ, Từ Phong thật có tình
Vệ Tuấn, Ðạt Nhân cùng xứ Quảng
Lại Trần Dình Lộc cũng quê mình
Thơ tôi vừa gửi bao người họa
Lấy chữ nào đây để cám ơn
Xin cám ơn chung chư quý vị
Chúc nhau năm mới nghĩa keo sơn
Nghĩa keo sơn đối với quê nhà
Nam Bắc cùng chung nước Việt ta
Từ buổi lưu vong người mỗi nẻo
Tuy xa lòng nhớ chẳng hề xa
Sang năm mong được thêm bằng hữu
Ta lại cùng vui xướng họa thơ
Trên đất tạm dung còn được thế
Chúng ta thật quả có đâu ngờ
Huệ Thu
Viết Thêm gửi
các bạn Thơ San Jose :
Tôi xin mời các bạn Hô Dê (San Jose)
Không lẽ bốn phương họ gửi về
Mà Bốn Phương mình không nhúc nhích
Hay là các bạn hãy còn chê ?
Tú Lắc, Ðình Lan đã họa rồi (Mạc Lan Ðình)
Còn ai xin hãy họa mà chơi
Mười hai bài chỉ mười hai tháng
Mỗi tháng mình thêm một món lời
Còn món lời nào hơn món thơ
Cho nên Tiểu muội dạ mong chờ
Nước ta vốn dĩ nòi thi sĩ
Xin hãy vì nhau chớ hững hờ
Huệ Thu
|
MẶC LAN ÐÌNH Họa :
Gió lùa cơn lạnh buổi tàn Ðông.
Ấp ủ tình ai quạt ấm nồng.
Cảnh cũ còn vương bao đóa mộng,
Ðầu xanh chưa dứt mấy xuân hồng.
Quê xưa gợi nhớ ngàn mây bạc,
Ðất nước vời trông ngút sắc thông.
Ta gói nỗi niềm vào ký ức.
Rồi ra cũng chỉ viễn cùng vông.
Viễn với vông thôi một khối tình.
Ngàn năm soi lại bóng hư vinh.
Cỏ cây còn đó màu trinh bạch,
Mây nước chưa rời cõi lặng thinh.
Ướp mộng để rồi tan nát mộng,
Yêu hoa cũng chỉ nhớ thương hình.
Ðã sinh ra kiếp làm thi sĩ,
Nhả kén vương tơ khóc phận mình.
Khóc phận mình đây, tỏ với ai.
Dầu cho than thở suốt đêm dài.
Bạc pha mái tóc lòng son tỏa,
Nghiêng nửa vầng trăng lưỡi kiếm mài.
Ðất Trích mờ xa bờ hải giác
Non hồng mù mịt chốn thiên nhai.
Tìm đâu ra cõi thân thương ấy,
Ðể thẹn cùng ai sắc với tài.
Sắc với tài thôi cũng lụy Kim, *
Nòi tình cốt nhạc vẫn đi tìm.
Bóng xuân đầy ắp trong tâm trí.
Khóc hạnh nào vơi ở đáy tim.
Lãng đãng đường chiều câu cổ lục,
Mơ màng sương sớm giọng hò Lim
Ðào nguyên lạc lối vào tiên cảnh.
Thử hỏi lòng ai lặng lẽ im.
Lặng im sao lại cũng lao xao,
Ðánh động con tim một buổi nào.
E ấp môi cười hôn nắng biếc,
Ngập ngừng tay vói vẫy mây đào
Ngày xuân chợt đến càng lưu luyến
Tuổi ngọc rời đi quá nghẹn ngào.
Trong cái vô cùng niềm diễm phúc,
Ðã ngầm dung chứa nỗi ly tao.
Bao nỗi ly tao đắng họng ta.
Còn đâu nâng chén để khề khà.
Cuộc đời như thể tàn canh bạc,
Mộng ước rồi ra trắng độ gà.
Tết đến chưa tan màng tuyết phủ,
Xuân đi trở lại bóng trăng tà.
Trên cây, đào muộn vài bông trổ,
Thử hỏi lòng ai có thiết tha ?
Thiết tha cho cuộc sống trăm năm,
Giọt lệ đầy vơi cứ chảy đằm.
Chân gõ đường trường thương vó ký,
Tơ vò chín khúc xót thân tằm.
Ra đi những tưởng còn quay lại
Tiễn bước đâu ngờ mãi biệt tăm.
Ai có về nơi trời đất cũ,
Nghìn trùng xin gởi một lời thăm.
Gởi lời thăm hỏi chốn quê xưa.
Ðất Quảng còn trong cảnh gió mưa.
Tuấn kiệt hào hùng dòng lịch sử,
Quần thoa yểu điệu dấu đong đưa.
Vun cây hạnh phúc tình đâu thiếu,
Phát hịch Cần Vương chí có thừa.
Thơ dẫu nghìn câu khôn nói hết,
Biết người đất mẹ hiểu cho chưa ?
Có hiểu cho chưa những khúc ca,
Biệt tình sông núi, biệt tình ta.
Bao nhiêu năm nữa gần bè bạn ?
Mười mấy xuân qua vắng cửa nhà.
Chút luyến lưu nầy mong dứt bỏ,
Mà tình vương vấn chẳng buông tha.
Nỗi niềm biết ngõ cùng ai nhỉ !
Lặng lẽ từng đêm đối bóng nga.
Ðối bóng nga thôi kiếp đọa đày.
Cho đời trôi nổi trắng bông mây.
Lưu vong mấy độ hoa tàn úa,
Biệt xứ từng đêm mộng héo gầy.
Cuộc sống cho dù chim với cá,
Tình người đâu phải cỏ cùng cây.
Mà sao cách biệt muôn trùng với,
Ðể nát lòng nhau khắp đó đây.
Ðó đây nghe gió thổi từng cơn,
Lạnh suốt sân ga nỗi oán hờn.
Nào bước chân đi xuyên hải đảo,
Ðâu dòng thác lũ xoáy trường sơn ?
Chim khôn biết chọn cành xanh đậu.
Bướm đẹp luôn quanh nhụy phấn vờn.
Ðã hiểu ta bà là bể khổ,
Nên đời còn mãi một thân đơn.
Thân đơn đâu dễ kiếm thuyền bè.
Vượt biển tìm phương, ngủ vỉa hè.
Áo cũ cơ hàn e gió thổi,
Màn trời chiếu đất ngại sương che.
Anh hùng lỡ vận câu thơ khản,
Lực bất tùng tâm ngọn bút tè.
Xuân đến, Xuân đi, Xuân lại đến.
Quê người Xuân lạnh rượu lè kè.
* (Kim Trọng trong truyện Kiều)
Mặc Lan Ðình
TRƯỜNG GIANG Họa
Ngậm ngùi nhớ nước lúc đêm Ðông,
Tình cảm quê hương quá mặn nồng.
Ta dựng cơ đồ bằng máu đỏ,
Họ thiêu dân tộc bởi cờ hồng.
Ðiều hành cả nước sao không đạt ?
Lãnh đạo toàn dân lại chẳng thông !
Quốc phá, gia vong thời mạt vận,
Bạn thù lòng xốp tự thân vông...
Thân vông chôn lấp chữ ân tình,
Ðổi trắng thay đen để hiển vinh.
Mắt ngắm đau thương lòng chẳng động,
Tai nghe rên xiết dạ làm thinh.
Phường buôn dân tộc cần treo cổ,
Lũ bán quê hương phải tử hình.
Ðất nước rơi vào tay giặc cướp,
Nỗi đau nào phải chỉ riêng mình...
Riêng mình đau nhói tỏ cùng ai,
Ðêm hận, ngày thương, nuốt lệ dài...
Cạnh bến, đò xưa chưa dứt đón,
Dưới trăng, gươm cũ vẫn còn mài.
Nhà tan, uất nghẹn cần vô úy,
Cửa nát, căm thù há bất nhai (1)
Gương cũ Lý Trần mờ vũ trụ,
Giang sơn chi thiếu bậc anh tài.
Anh tài đâu phải truyện mò kim,
Chính đại quang minh ắt dễ tìm.
Trai gái không chung hai ý thức,
Trẻ già cùng nhịp một con tim
Diệt thù, dạ tựa đòn tre cộc,
Chống giặc, lòng như khúc gỗ lim
Phong hóa suy vi, dân thống khổ,
Ai người xót nước chịu ngồi im ??
Im không tìm đến chốn lao xao,
Dưỡng tính, tu thân được chút nào...
Ðã chẳng ham gì mươi khóm cúc,
Thì không chuộng đến một vườn đào.
Xa nơi tham nhũng, rời cay đắng,
Gần chốn thanh liêm, nhận ngọt ngào.
Danh dự dễ chi vàng đổi được,
Nhủ lòng giữ khí tiết thanh tao...
Tao nhân, mặc khách ở quê ta,
Nghèo xác mồng tơi vẫn cứ khà.
Bất nghĩa, người trông dơi hóa chuột,
Vô luân, kẻ ngắm cáo ra gà.
Thi Văn sáng tác khi trăng lạnh,
Phú Lục ngâm nga lúc bóng tà.
Tết đến toàn dân còn đẫm lệ,
Ðộc tài, chuyên chính chửa buông tha.
Tha hương biệt xứ đã bao năm,
Cắp mắt ngày đêm vẫn ướt đằm.
Vì nợ thi thư, duyên cái nhện,
Bởi tình hàn mặc, kiếp con tằm.
Thân thương lắm kẻ không còn bóng,
Tri kỷ nhiều người đã mất tăm.
Tuổi thọ vó câu qua cửa sổ,
Thân già biếng nhác khó đi thăm.
Thăm bạn tri âm tự thuở xưa,
Hỏi rằng bên ấy nắng hay mưa ?
Có còn nhớ rõ khi chào đón ?
Hay đã quên rồi lúc tiễn đưa ?
Một gánh cương thường như vẫn thiếu,
Hai bồ chuyên chính hóa ra thừa.
Năm châu, Bốn Bể vang lời réo,
Nước mất nhà tan, đã tỉnh chưa ??
Chưa quên hùng dũng khúc quân ca,
Kích thích lòng trung giới trẻ ta.
Chống lũ bất nhân, xây dựng nước,
Ðánh phường vô đạo, chấn hưng nhà.
Buôn non xã tắc, dân nguyền rủa,
Bán đứng giang sơn, nước chẳng tha.
Khâm liệm độc tài, chôn ác đảng,
Câu hò tiếng hát lại ngân nga...
Ngân nga cho thỏa nỗi vơi đầy,
Tâm sự canh trường dưới bóng mây.
Nước Mẹ khốn cùng, già áo mỏng,
Quê Cha khổ ải, trẻ thân gầy.
Nhân quyền : đâm cổ như xiên cá,
Tôn giáo : chặt đầu tựa đốn cây.
Ðất nước nguyện cầu ơn Quốc Tổ,
Phù trì thịnh vượng kể từ đây.
Từ đây sóng gió lặng từng cơn,
Chấm dứt oan khiên, dứt oán hờn.
Cả nước hành hương hang Phật Tích,
Toàn dân thăm viếng động Hương Sơn.
Ðiện Sòng Thánh Ðức nhang mờ tỏa, *
Ðền Kiếp Thần Uy khói đượm vờn. **
Dân mạnh, nước giàu càng phát triển,
Khác nào Trời phát thuốc linh đơn.
Linh đơn chữa khỏi bệnh hai bè,
Ðoàn kết đừng quên những tháng Hè.
Chia ngọt xẻ bùi manh chiếu đắp,
Quạt nồng ấp lạnh, tấm mền che.
Phải nên tôn trọng màu son nhạt,
Ðừng có khinh khi ngọn bút rè.
Gà sắp lên ngôi thay Khỉ đột,
Chớ ham mang túi bạc kè kè...
* Ðiện Sòng Sơn
** Ðền Kiếp Bạc
7/1/2005
Trường Giang
ÐỖ QUÝ BÁI Họa
Chùm Thơ Xướng Họa cuối mùa Ðông
Chẳng lửa chẳng than ý vẫn nồng :
Cung Diễm buồn đời đầu sớm bạc
Huệ Thu tiếc bạn má phai hồng
Tahoe (1) gợi nhớ bên hàng liễu
Ðà Lạt gây mơ dưới dặng thông
Tâm sự trùng trùng khôn giải tỏa
Phải đâu chỉ những viễn cùng vông ?
Những viễn cùng vông các cuộc tình
Thiếu thời chẳng ngại nhục hay vinh
Tội cô trò nhỏ yêu bồng bột
Khổ vị thầy hiền phải lặng thinh
Cá nước không tròn duyên đối bóng
Chim trời chẳng vẹn nợ chung hình
Chia tay Âu Á bao năm tháng
Nào biết người ta có nhớ mình ?
Có nhớ mình chăng ? biết hỏi ai
Mối sầu đằng đẵng mấy năm dài
Tô Lang đất Mỹ chờ mòn mỏi
Tô Thị trời Nam đợi miệt mài
Ðắng miệng nỗi đau chừng khó nuốt
Ghê răng niềm oán chắc khôn nhai
Tĩnh tâm tự hỏi sao thui thủi
Mới biết đơn côi bởi cậy tài
Cậy tài cứ tưởng giá thiên kim
Quán thế tri âm có thể tìm
Ðốt đuốc cả ngày mong nẫu ruột
Chong đèn suốt sáng đợi teo tim
Ðâu người chữ nghĩa ngời châu ngọc
Nào bực văn chương bóng trắc lim
Ước nguyện trời thương cho hội ngộ
Hẳn là nhộn nhịp khó ngồi im
Có ngồi im nữa vẫn lao xao
Gặp gỡ thầm mơ những độ nào
Của ngõ Văn Khoa bừng sắc thắm
Ðầu đường Nguyễn Huệ ánh bông đào
Chương Ðài dáng liễu mềm tha thướt
Giếng Ngọc hương thơm thoảng ngạt ngào
Kỳ Ngộ Bích Câu ! Ôi ! tuyệt diệu
Mặt mừng tay bắt thực thanh tao
Thanh tao rước bạn lại phòng ta
Ðối ẩm giao bôi thú khật khà
Xướng họa rộn ràng như trĩ phụng
Ngâm nga lảnh lót tựa công gà
Tội chi vò võ khi canh vắng
Chẳng dại băn khoăn lúc ác tà
Hết vịnh Giáng Sinh rồi lại Tết
Bạn bồ kêu họa chắc gì tha ?
Chắc gì tha họa buổi đầu năm ?
Cố tránh sầu đong khỏi lệ đầm
Nhưng đọc thơ này vương ngó ý
Lại xem vần nọ rối tơ tằm
Chia uyên chạnh nhớ người theo bóng
Rẽ thúy ngùi thương kẻ bặt tăm
Hoàng Thị xa xôi ai ngóng nhỉ ?
Bao giờ mới lại được về thăm ?
Về thăn Than Thở cảnh hồ xưa
Tưởng niệm hồn ai tắm gió mưa
Thờ thẫn ven bờ không bậu đón
Chìm sâu đáy nước chẳng bồ đưa (2)
Mươi lần nghe kể còn chưa đã
Trăm bận nhắc thêm cũng chẳng thừa (2)
Khóc mướn thương vay là nghiệp dĩ
Bây chừ nước mắt chắc khô chưa ?
Khô chưa lệ đẫm bản cầm ca
Khúc nhạc Tầm Dương bạn đãi ta
Cất bước toan đi thêm nhớ bến
Dừng chân tính ở mãi lo nhà
Thương người lỡ bước. lòng lân mẫn
Sót kẻ cô phòng dạ vi tha
Ðồng bệnh tương liên thông cảm dễ
Tao Ðàn còn vẳng tiếng ngân nga
Ngân nga dứt bỏ đọa cùng đày
Hồn phách lâng lâng giống dải mây
Muốn sưởi ấm giùm vầng nguyệt lạnh
Mong nâng đỡ giúp gốc mai gầy
Xuất thần bay bổng cùng đâu xuất
Nhập xác đua rờn với bóng cây
Vương vấn nàng thơ chừ khó thoát
Ly Tao khó trốn trở về đây
Về đây rằn vặt luống đòi cơn
Nhớ nước thương dân vạn mối hờn
Tiếc bực tài hoa chìm khổ hải
Uổng thân đức hạnh táng thâm sơn
Vật vờ đáy vực kình ngư quậy
U uất bờ rêu dạ điểu vờn
Những muốn lập đàn chay cúng quải
Oan hồn .uổng tử bớt hàn đơn
Hàn đơn khuyến dụ kết nên bè
Phật tự thần từ núp góc hè
Kiếm chốn đạo cao xin tạm trú
Tìm nơi đức cả để cầu tre
Nghe kinh được độ lên cao tít
Thuộc kệ khỏi lọ xuống thấp tè
Củ mật tháng kề năm sắp hết
Thôi đừng ân oán giữ kè kè
(1) Lake Tahoe ở Caly làm liên tưởng tới Ðà Lạt
(2) truyện chị Thảo chờ người yêu chết chìm dưới hồ Than Thở
Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
NGÔ PHỦ Kính Họa :
Ðâu đây lành lạnh tiết vào Ðông,
Ðộc ẩm mềm môi đắng rượu nồng .
Xót nước chân trời mây phủ xám,
Thương dân mắt lệ máu hoen hồng .
Quê nhà rửa hận làm chưa xuể,
Ðất khách nuôi hờn nuốt chẳng thông .
Muốn tận diệt trừ bè lũ Cộng,
Tiếc tay thiếu mác chẳng tầm vông .
Tầm vông vạt nhọn quyết đồng tình,
Thà chết còn hơn nhục sống vinh .
Chẳng súng, phang lời đâu nín lặng .
Không bôm, ném chữ há làm thinh .
Ước ao đất nước qua tai ách,
Mong mỏi nhân dân thoát cực hình .
Hỏi lá Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ,
Chừng nao phất phới khắp quê mình ?
Quê mình còn đó lắm bi ai,
Từ phố tới thôn luống thở dài .
Cán Bắc xênh xang lo đục, khoét,
Dân Nam lam lũ bị dùi, mài .
Quả bầy ma quỷ nên trù ếm,
Thiệt lũ cáo chồn đáng luộc nhai .
Quái vật đắc thời vênh váo mặt,
Ðảng khua, Bác tán những anh tài .
Anh tài não chúng bé như kim,
Kế sách lo dân chẳng kiếm tìm .
Chỉ biết phủ đầu ôm lấy vị,
Chuyên lo trả hận khắc vào tim .
Ngu si ngố đặc loài bò mộng,
Dốt nát bóng lì loại gỗ lim .
Ba chục năm rồi kinh tế lụn,
Con rồng Nam Hải vẫn nằm im .
Nằm im càng xuyến lại càng xao,
Hình ảnh Tự Do, Ðộc Lập nào,
Mái ấm Nhân Quyền tơi bão tố,
Con thuyền Tín Ngưỡng đắm ba đào .
Người đi, chân ướt lo thân khổ ,
Kẻ ở, đường khô bị chảo ngào .
Vật đổi sao dời trong bỗng chốc,
Còn đâu hạnh phúc cảnh thanh tao ?
Thanh tao, bệ vệ xứ người ta,
Dẫu rượu đầy mâm nhắp lại khà .
Cũng phải quét, cào, thân chú tiểu,
Bằng không, bươi, xới, kiếp con gà .
Thức khuya bần bật qua hừng sáng,
Dậy sớm lu bu đến xế tà .
Mới đủ cơm no con với vợ,
May ra thần đói tạm cho tha .
Cho tha ngày tháng kéo tròn năm .
Lệ đổ, mồ hôi cũng ướt đằm .
Túi cạn thẹn thùng tìm mắt phượng,
Thân tàn ngao ngán tựa mày tằm .
Láng giềng máu mặt càng xa cửa,
Bè bạn phong lưu cũng bặt tăm .
Giàu dẫu sơn lâm còn kẻ viếng,
Nghèo nơi đô hội chả ai thăm .
Ai thăm san sẻ chuyện xa xưa ?
Nhớ cảnh đại bàng gặp gió mưa .
Qua viện HO, đời quỷ ám,
Ðến anh US, số ma đưa .
Khổ sầu sáu khắc gôm đầy ấp,
Tủi hổ năm canh đếm có thừa .
Sướng chẳng thấy đâu toàn thảm não,
Nhiều khi thầm nhủ: Ðáng thân chưa ?
Thân chưa ổn định dệt hoan ca,
Ngó lại nhìn quanh mỗi một ta .
Gái nhập cao bồi trơ trẽn mặt,
Trai theo du đãng bỏ bê nhà .
Hiền thê thuở trước khen ngoan ngoãn,
Nội tướng bây giờ học thối tha .
Ly dị luôn mồm chu vểnh mỏ,
Gối sầu chuông mõ vọng ngân nga .
Ngân nga kinh kệ kiếp trời đày,
Chấp mặc cuộc đời gió đuổi mây .
Mái tóc bù xù đen hóa trắng,
Tấm thân què quặt ốm thêm gầy .
Chán chường nát bấy tình nhân nghĩa,
Ngao ngán mục nhừ gốc rễ cây .
Nhướng mắt ngoài hiên đông vội bước,
Tết xuân Ất Dậu đến đâu đây .
Ðâu đây hương khói tỏa từng cơn,
Cố nén bao nhiêu tủi lẫn hờn .
Ì ạch lau chùi, nhà cửa quét,
Nhởn nhơ chầm, vá vách tường sơn .
Câu hoành móc chéo người nghiêng đọc,
Cặp liễn treo ngang gió ghé vờn .
Nêu cũng phất phơ chờ đón Tết,
Ngày vui đốt pháo khỏi vô đơn ?
Vô đơn dân Việt, bạn cùng bè,
Gởi nhắc Ngọc Hoàng xuống hội hè .
Chúc tụng đồng hương, cơm, áo ấm,
Ăn mừng hải ngoại, lộng, dù che .
Gái trai Cách mạng chờ khơi động,
Ðầu cổ Cộng nô đợi hứng tè .
Bắt chước Quang Trung tung khí thế,
Diệt quân Bác Ðảng chẳng so kè .
TDT, DEC -17-04
Ngô Phủ
NGUYỄN THỊ BẠCH TÂM Họa
Tình Thơ Lưu Luyến
Ðất khách đêm buồn lạnh gió Ðông !
Tình thơ lưu luyến chút hương nồng ...
Hoa tàn, nhụy héo: thương thân bướm !
Phấn nhạt hương phai; tủi phận hồng...
Ðà Lạt hẹn hò trên đỉnh ái,
Cam Ly kỷ niệm dưới đồi thông
Rượu ngon rót bởi tay người đẹp,
Nem nướng thơm mùi có lá vông...
Cái lá vông: vương vấn nợ tình !
Chợ đời nhịn nhục để cầu vinh
Ngâm nga mấy tiếng không từ chối,
Xướng họa đôi bài mãi lặng thinh .
Lỗi nhịp cung đàn đành lẻ bóng !
Say duyên nữ sĩ vẫn mơ hình,
Tơ tằm rối rắm trăm ngàn mối...
Lắm mối nằm không chỉ một mình !
Chỉ một mình than thở với ai ?
Chờ mong thao thức suốt canh dài,
Còng lưng, mỏi mắt luôn đeo đuổi,
Lỏng gối chồn chân vẫn miệt mài...
Ðất khách bôn ba lo tìm việc,
Quê người tất bật kế sinh nhai,
Job cày năm tháng không ngưng nghỉ.
Ðêm vẫn lai rai, cũng biệt tài...
Dẫu biệt tài từ cổ đến kim.
Bóng chim tăm cá biết đâu tìm ?
Cung đàn Tư Bá buông lơi phiếm,
Giấc bướm Trang Chu, nghẽn mạch tim.
Ve gái, o mèo, nhờ cái miệng
Trèo tre lấy lá, nhớ “cu lim” *
Trồng khoai tốt củ nhờ phân bón,
Gẫm lại phận mình mãi lặng im !
Lặng im nghe tiếng nói xôn xao...
Tuổi mới ba lăm chẳng lẽ nào ?
Lối cũ ra đi thuyền tách bến
Ðường xưa trở lại mận xa đào !
Mùa Xuân, hương huệ còn thơm ngát.
Ngọn bút dòng thơ mãi nghẹn ngào.
Hình bóng trong tim đêm trở giấc,
Cung đàn rơi lệ khúc ly tao...
Ly tao phòng quạnh chỉ mình ta !
Se thắt bờ môi cạn chén khà...
Hơi rượu say mê đôi mắt phượng,
Tình duyên lận đận tuổi con gà !
Bèo tan, bèo họp ai chờ đợi ?
Trăng khuất, trăng lu bóng xế tà .
Tết đến xứ người sao tẻ nhạt ?
Tơ lòng vương vấn mãi không tha .
Không tha tâm sự chuyện đầu năm .
Buồn nhớ quê hương mắt lệ đằm ...
Bủa lưới săn mồi đau ruột nhện .
Buông tơ dệt áo khổ thân tằm !
Bờ khe cá lội, còn in bóng .
Mỏm đá chim gù bỗng bặt tăm ?
Nhớ xứ Hoa Ðào bao kỷ niệm ...
Em về Ðà Lạt gởi lời thăm ...
Về thăm Ðà Lạt bóng hình xưa ...
Nhớ buổi tan trường lất phất mưa ?
Vành nón nghiêng che em đứng đợi .
Tóc thề buông thả thoảng hương đưa ...
Ngàn lời mật ngọt còn như thiếu
Một nụ môi hôn cảm thấy thừa .
Tất cả cuộc đời dâng hiến trọn .
Những gì thụ hưởng... những gì chưa ?
Gì chưa hưởng thụ chẳng kêu ca .
Thịt mở miệng mèo khoái quá ta .
Lỡ dịp tiếc thầm buồn số kiếp !
Nên duyên an phận ấm êm nhà ...
Vần thơ xướng họa không khe khắt
Ngọn bút giao hòa hãy vị tha .
Tình bạn bao la mây gió hẹn .
Mơ làm Thi Sĩ ngắm Hằng Nga
Hằng Nga, Cung Quảng, ngỡ tù đày ?
Che khuất khuôn vàng bởi bóng mây ?
Chú Cuội gục đầu thương tiếc khóc .
Cành đa rụng lá xác xơ gầy !
Vườn hồng hoa thắm ong say mật
Lối mộng tình nồng trái chín cây ..
Lạc bước Thiên Thai Tiên Nữ tặng ...
“Ðào thơm hai trái” vẫn còn đây **
Còn đây: gió lạnh thổi từng cơn ...
Nước mắt khôn vơi giận dỗi hờn !
Ðất nước, quê hương tình gắn bó
Anh em, bạn hữu, nghĩa keo sơn,
Mừng Xuân hương ngát bầy ong lượn ...
Ðón Tết hoa xinh cánh bướm vờn .
Trang trải tiếng lòng thơ xướng họa .
Lệ tuôn dòng, gối chiếc phòng đơn !
Cô đơn thuyền tách bến Nhà Bè ..
Bịn rịn chia tay dưới nắng hè,
Lưu luyến bài thơ tình ôm ấp .
Thương thầm chiếc nón lá nghiêng che .
Nghe con cá quậy, sóng tình dậy ...
Vọng tiếng chim cu, nghiên bút tè !
Than Thở, Hồ Xuân buồn liễu rủ .
Thương nhau không nệ bắc Cầu Kè ***
San Jose Xuân 2005
Nguyễn Thị Bạch Tâm
* Cu lim giống lưỡi liềm tra vào cây sào dài,
Miền Trung đến mùa trồng khoai chui vào
bụi tre trèo lên cây tre dùng cu lìm lấy nhánh
lá đến ngọn dộn vào vồng khoai làm
phân bón đất xốp củ to, khi đào khoai
nhánh tre làm củi nấu. (Có câu: nhất đốn
tre, nhì ve gái).
** Lưu Nguyễn lạc chốn Ðào Nguyên
***Cầu Kè, cây kè ở miền núi, Tý, Sé, Dùi
Chiêng Quế Sơn Quảng Nam. Thân giống
cây cau, cây dừa, cây cọ (hoa Kỳ) thân to
cao khoảng 30 mét, lá lợp nhà, làm vách,
cây làm máng xối, bắc cầu qua khe, mương, rạch ...
ÐỘC CÔ CỬU KIẾM Họa
Xuân qua rồi, đến Hạ,Thu, Ðông,
Có lạ chi, thèm chén rượu nồng.
Trời đất há thương phường mặt trắng?
Thời gian đâu tiếc gái môi hồng!
Cali vẫn đấy, liền đồi núi,
Dalạt còn đâu, những răng thông.
Tâm sự vơi đầy, ai nhắn gửi,
Gói nem chua, kiếm lá hoa vông!
Lá hoa vông đỏ, đẹp môi tình,
Ôm ấp hoài, quên nỗi nhục vinh.
Sự thế nghe, bưng tai, bỏ mặc,
Chuyện người thấy, ngoảnh mặt, làm thinh.
Trăm năm tưởng có mà vô vọng,
Vạn pháp đều không, dẫu hữu hình.
Duyên nợ văn chương, ngàn thủa hận,
Vẩn vơ thương bạn, xót xa mình!
Xót xa mình, lại chán chê ai,
Thây nắng đi hoang, gió thở dài.
Chim lạc, đất lành, tìm chỗ đậu,
Kiếm cùn, chủ rẫy, nhớ trăng mài.
Cơm thừa cũng hết, mong gì nhặt?
Canh cặn không còn, hỏi dám nhai?
AÔo rách, đường cùng, e chó cắn,
Nạn tai chưa khỏi (thoát), nói chi tài!
Nói chi tài, đáy nước mò kim,
Góc biển, chân mây.. vẫn cứ tìm..
Quân tử chơi càn, thêm mệt óc,
Quí nhân loạn động, muốn (đau) tim.
Tống, Ðường họ thiếu tình nhân ái,
Kim cổ đời dư mặt xứa lim.
Dựng nước, bao lần ghi sử sách,
Thời qua, vận hết, (chịu) nằm im!
Chịu nằm im, kệ chúng lao xao,
Ruồi, muỗi .. vo ve, có khác nào!
Chuyện cũ qua, thôi như giấc bướm,
Ðường xưa đến, liệu có hoa đào?
Giọng lưu luyến ấy, còn lưu luyến,
Lời ngọt ngào.. kia vẫn ngọt ngào!
Dù hận và đau, vò chin khúc,
Thơ văn xướng họa, thú thanh tao!
Thanh tao, thú ấy, phải cho ta?
Rượu có chi ngon , cứ khật khà.
Bút vẩy, thơ nên câu phóng lãng,
Gươm vung, tội kể cái gân gà!
Lại buồn hồng diệm, khi trăng xế,
Càng nhớ thiên nga, lúc ác tà!
Hoa lá Viễn Tây đâu biết Tết,
Bắt vần không được nhỉ, thôi tha!
Thôi tha, thử lại buổi đầu năm,
Lệ ở đâu rơi, bỗng ướt đằm.
Họa lại, họa đi, teo xác muỗi,
Xướng lên, xướng xuống, khổ thân tằm.
Nhạc ca mấy bản, thêm đình đám,
Thơ viết ngàn bài, chẳng tiếng tăm!
Hànội còn đâu phường phố cũ?
Sàigòn đổi mới, vội về thăm!
Về thăm làng xóm, ruộng vườn xưa,
Thay đổi gì qua mấy gió mưa?
Ðầu bạc “nằm giường”, ai muốn đón,
Má hồng “khuất bóng”, có cần đưa?
Thiếu tiền, ấm lạnh, tình không thiếu,
Thừa sức, hoang vu , đất vẫn thừa!
Chế độ, trong thời kỳ “quá độ”,
Ða nguyên dân chủ..( sẵn sàng) chưa?
Sẵn sàng chưa? Nếu có, mình ca,
Cả triệu đồng bào, bạn hữu ta.
Mở cửa rộng, tình thân một nước,
Ðặt nền cao, cảnh đẹp muôn nhà.
Ðệ huynh: tứ hải giai huynh đệ,
Tự giác: rồi mình sẽ giác tha.
Thơ thẩn, thẩn thơ.. trao đổi bạn,
Gần: Hoa, Việt, Pháp, Mỹ rồi Nga.
Mỹ.. rồi Nga, cũng phận lưu đầy,
Ðem chút tâm tình hẹn nước mây.
Cơm áo dày vò .. tê óc rối,
Bệnh tai phá hoại.. nát thân gầy!
Thì giờ đâu, ngắm soi hoa lá,
Sức lực nào, chăm sóc cỏ cây!
Trời ạ, tính người sao khó đổi?
Sông (Trăng) còn đây, núi (nước) vẫn còn
đây!
Vẫn còn đây, gió bão từng cơn,
Aãm áo, no cơm, dám giận hờn!
Ðất động Nam* rung, sầu đảo hải,
Sóng thần Aãn** phá, sức xuyên sơn.
Ngoài sân, đổi chỗ, con cò nhẩy,
Trước ngõ, đùa hoa, chú bướm vờn.
Trái ngược, muôn hình, ngàn tướng hiện,
Giả, chân, hư, thực.. vẫn hồn đơn!
Vẫn hồn đơn, có bạn hay bè,
Cũng trọi trơ, sau mấy tháng hè.
Lên, xuống an nhiên, nhờ nắng sưởi,
Ði, về tự tại, có mây che.
Theo chân Bồ Tát, non cao ngất,
Ðón bước Minh sư, dáng thấp tè!
Năm cũ qua, năm (sau) đổi mới,
Thi văn một túi, cắp kè kè!!
* Nam Dương (Aceh) ** Aãn Ðộ
Ðộc Cô CK
**
Giấc Sầu Ðông
(thập thủ liên hoàn cước)
1
Chén ngọc đã mờ khi dứt Ðông
Đêm nay xuân đến rãi hương nồng ...
Ngàn mai ướm mặt màu tươi thắm
Vạn cúc chen nhau cảnh rực hồng
Đứng ngắm cõi lòng thương cố hữu
Tìm đi tâm trí tiếc rừng thông
Phải chăng chữ luyến trong tâm tưởng
Gói chặt đời người giữa lá vông
2
Nhặt lá vông khô gửi ái tình
Nhọc nhằn mơ đến sự phồn vinh
Đong hoài nỗi nhớ còn chưa đủ
Gióng mãi cõi sầu vẫn lặng thinh
Một bến sông Gianh đêm cách nguyệt
Đôi bờ Bến Hải mộng chung hình
Hồn mơ tiếng nhạc buồn duyên kiếp
Nàng hỡi , lòng tôi lại xót mình
3
Lại xót , mình tôi nỗi oán ai
Đứng bên dòng nước chảy dông dài
Cúi đầu mong nhớ con thuyền đậu
Quay bước vấn vương dấu nguyệt mài
Liễu úa vừa giăng manh chiếu ngọc
Mây hờ che khuất cảnh thiên nhai
Nhọc thêm ánh mắt người bi lụy
Lỡ một đường duyên bởi chữ tài
4
Bởi chữ tài nên tiếc ánh kim
Huy hoàng một thuở biết sao tìm
Cố neo chữ nhớ về non nước
Đành gửi tiếng sầu lặng trái tim
Bất khuất cuộc đời trong cõi nhục
Nhọc nhằn thân xác giữa xà lim
Nhưng lời nói thật không hề dứt
Tranh đấu cho đời chẳng thể im
5
Chẳng thể im mình đợi gió xao
Nào anh nào chị đứng lên nào
Người về cùng đón chung ngày tết
Ta lại ngồi bên uống rượu đào
Chốn cũ nghe chìm tim chợt thắt
Chuyện xưa kể đến dạ như ngào
Bao năm có phải đà tan hết
Một mối hận lòng xưa rất đau
6
Rất đau chữ ấy để riêng ta
Giọt đắng đêm sương bước khập khà
Mỏi mệt chôn mình trong gió tuyết
Âu lo ngấn lệ giữa canh gà
Ngày tan ánh nhật dương mờ nhạt
Đêm rạng liễu trăng bóng khuyết tà
Vây chặt gót chân người trở lại
Quê hương tiếng vọng nỗi buồn tha
7
Chẳng hề tha thứ đến trăm năm
Giấc mộng nàng ơi , có thắm đằm
Rối trí tâm tư treo váng nhện
Dật dừ hồn phách lạc nong tằm
Ngày qua gửi nhớ nơi vãng khuất
Đêm tới neo sầu chốn biệt tăm
Dòng suối lệ nào ru nước mắt
Chảy giữa cõi đời kẻ đến thăm
8
Kẻ đến thăm nàng đợi giấc xưa
Chiều nay trời ướt đẫm cơn mưa
Bạn tình đã mất trong đêm tiễn
Giọt lệ nào vương dưới mắt đưa
Thả dáng vầng mây che ánh khuyết
Rọi đời khuôn ngọc lấp cung thừa
Gửi người năm ấy vào hư tưởng
Hỏi mộng tình yên trở lại chưa
9
Trở lại chưa em để hát ca
Nụ hôn tràn ngập chỉ riêng ta
Mộ buồn tôi viếng em đời kiếp
Đồi nhớ vườn mơ tưởng mái nhà
Khói lạnh chìm mây hồn oán thán
Sương mờ khuất nẻo giọt sầu tha
Ngày qua tháng hạ dài đi mãi
Có biết tôi vừa gửi bước xa
10
Gửi bước xa xôi chốn đọa đày
Nặng lòng tâm sự với ngàn mây
Lối xưa có lẽ trăng vừa lặn
Đường cũ phải chăng bóng đã gầy
Màn nắng thu tàn trơ cánh phượng
Dấu mờ sương tạnh ủ tàn cây
Lấp đầy tiếng vọng từ vô tận
Ơi hỡi , tình ơi tôi vẫn đây
11
Vẫn đây mưa đến dội từng cơn
Lạnh buốt tim nghe tiếng dỗi hờn
Lụy ướt bờ mi chìm đôi mắt
Tâm chìm cõi mộng ẩn thiên sơn
Lại nghe giọt ứa miền tâm tưởng
Bỗng tiếc đêm khuya ánh nguyệt vờn
Có lẽ cõi đời là chốn tạm
Tháng ngày tôi vẫn kiếp chăn đơn
12
Chăn đơn thả mắt ngắm trăng bè
Tàn cuộc xuân qua đến cảnh hè
Trời bỗng rũ mành mưa xối xả
Mây vừa đen ngọn bóng nghiêng che
Ướt lòng cứ tưởng đời đã dứt
Khép mắt thì nghe mộng trở về
Mấy chục năm trôi xa bất tận
Nàng ơi , nỗi nhớ vẫn còn mê
Đông Hòa NGUYỄN CHÍ HIỆP
01.02.2009
|