Mưa Sài Gòn, mưa Hà Nội / Ánh mắt / Em về, Hà Nội / Bài Thơ Còn Lại / Tiễn Biệt Đinh Hùng
Hoàng Anh Tuấn * đăng lúc 05:10:55 AM, Aug 15, 2020 * Số lần xem: 1458
Hình ảnh
#1
Mưa Sài Gòn, mưa Hà Nội
Mưa hoàng hôn
Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn
Thoảng hương tóc em ngày qua
Ôi người em Hồ Gươm về nương chiều tà
Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hòa
Thương mầu áo ngà
Thương mắt kiêu sa
Hiền ngoan thiết tha
Thơ ngây đôi má nhung hường
Hà thành trước kia thường thường
Về cùng lối đường
Khi mưa buốt, lạnh mình ướt
Chung nón dìu bước
Thơm phố phường
Mưa ngày nay
Như lệ khóc phần đất quê hương tù đày
Em ngoài ấy còn nhớ hẹn xưa miệt mài
Giăng mắc heo may
Sầu rơi ướt vai
Hồn quê tê tái
Mưa mùa thu
Năm cửa ô sầu hắt hiu trong ngục tù
Tủi thân nhớ bao ngày qua
Mưa ngùi thương nhòa trên dòng sông Hồng Hà
Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hòa
Đau lòng Tháp Rùa
Thê Húc bơ vơ
Thành đô xác xơ
Cô liêu trong nỗi u hoài
Lòng người sống lạc loài
Thê lương mềm vai gầy
Bao oan trái
Dâng tê tái
Cho kiếp người héo mòn tháng ngày
Mưa còn rơi
Ta còn ước rồi nắng yêu thương về đời
Vang trời tiếng cười
Ấm niềm tin hồn người
Mây trắng vui tươi
Tình quê ngút khơi
Tự do phơi phới
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên
Ánh mắt
Mắt rất đẹp nên mùa thu khép nắng
Cho yêu em thăm thẳm lối hoàng hôn
Tóc buông dài nên mềm lụa thuỳ dương
Thơ tím biếc có thời gian đọng lại
Xin áo mỏng cứ hồn nhiên cỏ dại
Xin nhìn nghiêng mềm mại dáng phi lao
Để tiếng đàn lấp lánh bóng hoa ngâu
Khi tiếng hát ghé thăm vườn ảo ảnh
Búp tay nhỏ hái chùm sương mát lạnh
Sao anh nghe nín thở cả đôi vai
Từ mờ xa chưa tới cửa ngày mai
Những thao thức đã về trong chới với
Anh ngơ ngác đếm cô đơn từng sợi
Sợi nửa đêm che sợi úa trăng sao
Vùng tóc thùy dương lẫn chút mòn hao
Nên rộn rã tạm lui vào nín lặng
Ánh mắt đẹp như mùa thu khép nắng
Tiếng lục huyền cầm gợn sóng pha lê
Tóc buông dài nên mát lối đam mê
Xin âu yếm hãy khoan đừng hé nụ
Xin giọng hát hãy khoan đừng rực rỡ
Cho ngày sau tình sử ngát trầm hương
Để khách giang hồ đêm lạnh tha phương
Mở trang sách nghe bàn tay sưởi ấm
Đừng khuya muộn cũng xin đừng mai sớm
Để lời ru còn đưa võng tình yêu
Quên hết rồi những mảnh vụn đăm chiêu
Khi bay lượn móng tay hồng bướm nhỏ
Trời xuống thấp lọt xanh vào khung cửa
Áo lụa mềm eo nhỏ đến mênh mông
Môi nhạt son và rèm mắt vút cong
Cũng e ấp như dung nhan quận chúa
Lửa hồng lạp đếm giọt rồng nức nở
Lòng âu vàng ngân nhũ cũng rưng rưng
Anh thoáng nghe tuổi mười sáu hoang đường
Vần thơ ngắn hiền lành như phấn trắng
Mắt ánh đẹp nên mùa thu khép nắng
Tóc buông dài nên mướt lối đam mê.
Em về, Hà Nội
Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc
Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm
Giã từ em – mười bảy tuổi – một lần
Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá
Hà Nội yêu, áo lụa ngà óng ả
Thoáng khăn san nũng nịu với heo may
Năm ngón tay nhón một trái ô mai
Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo
Hà Nội yêu, mối tình đầu khờ khạo
Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng
Khi về nhà, cười nụ với cầu thang
Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ
Hà Nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ
Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây
Ván giải gianh, có một lúc bàn tay
Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp
Hà Nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc
Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung
Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng
Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại
Hà Nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới
Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên
Nào có bao giờ anh được hôn em
Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở
Hà Nội yêu, xin cầm tay lần nữa
Một lần thôi cho vừa đủ hai lần
Thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần
Anh chết lặng trong tình yêu thác đổ.
Hà Nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ
Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua
Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà
Còn vương vấn trong những bài thơ cũ
Hà Nội yêu, xin về từ thống khổ
Dây kẽm gai dù xé rách bờ vai
Bóng ngục tù dù ngầu đục mắt nai
Anh xin đón vào đôi tay khô héo.
Bài Thơ Còn Lại
Bước rất nhẹ như mây mềm dưới gót
E nắng buồn làm rối tóc mưa ngâu
Em tìm anh nước uốn nhịp ven cầu
Năm tháng cũ rợn tình xưa tỉnh thức
Em vẫn bé, anh vẫn còn ngây ngất
Màu áo hường còn gợn sóng âm thanh
Mắt thuyền qua nên nón vẫn nghiêng vành
Chân cuống quýt nên guốc giòn gõ cửa
Anh mở vội cả nghìn lần hớn hở
Cho hồn nhiên, mắc cỡ với hoài nghi
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ như vẫn còn đứng lại
Bước rất nhẹ như mùa Thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao
Để chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?
Vẫn lặng lẽ để anh nghe vừa đủ
Vẫn thờ ơ cho rủ hết màn the
Vẫn mỉm cười rồi vẫn lấy tay che
Cho cặp mắt bỗng nhiên mười sáu tuổi
Tay vụng quá nên thư không viết nổi
Mực trong bình như cẩm thạch ngẩn ngơ
Giấy trắng tinh đem bóc nhẹ từng tờ
Tầu bay giấy ngượng ngùng bay ra cửa!
Em nguyên vẹn là bài thơ bé nhỏ
Anh còn nguyên là một kẻ yêu em
Em đi ngang xin ráng bước cho êm
Đừng đánh thức thời gian đang ngủ kỹ
Đừng đẹp quá để anh đừng rối chỉ
Lấy gì đây khâu vá lại tình xưa?
Có đi ngang xin chọn lúc bất ngờ
Đừng nói trước để anh buồn vơ vẩn
Có đi ngang xin em đừng đánh phấn
Tóc buông rèm lứa tuổi thích ô mai
Mắt vương tơ của những phút học bài
Tay kheo khéo khi đánh chuyền với bạn
Em giấu đi những nỗi lòng vỡ rạn
Anh cũng thề giấu hết gió mưa đi
Bao nhiêu ánh đèn rũ rượi tái tê
Những ngõ vắng, tối tăm anh giấu hết.
Tiễn Biệt Đinh Hùng
Mây hờn tuổi giăng ngang trời khoé mắt
Sương tái tê buộc thắt mặt trời môi
Tóc cuồng phong giẫy giụa sợi chông gai
Níu bước riêng tư hành hương sầu muộn
Rét mướt hiện về ngón tay mê sảng
Dìu nghẹn ngào vô lãnh địa hoàng hôn
Thơ rưng rưng nở những đóa thương buồn
Hương cảm động ngát thơm vùng kỉ niệm