Giọt lệ tuôn dài ta khóc thơ
Thơ ơi cô độc đến bao giờ
Giờ đây ai kẻ thơ đọc nữa
Rữa cả thói đời – hỏng giấc mơ…
Ta biết ta khờ nhưng có sao
Vẫn yêu tà áo thẹn má đào
Vẫn theo vẫn đuổi hương thơ mãi
Một nỗi niềm riêng lặng lẽ trao…
Chẳng biết lúc nào lệ lại rơi
Nơi ta thổn thức ứ nghẹn lời
Gặng cười ôm chặt nàng thơ lại
Chạm tiếng thơ đau váng đất trời…
17-09-2016
Nguyên Hữu