XA TÀ ÁO BAY
Về đi về với người ta
Có yêu cho lắm tình xa nghìn trùng
Chim non nằm chết bên rừng
Và ta chết giữa mịt mùng khói mây
Kiếp người tay trắng bàn tay
Tình rơi một nửa hồn quay quắc buồn
Dòng đời như lệ mù tuôn
Trăm năm nước vẫn chia nguồn ra khơi
Cạn đi chén rượu mồ côi
Một lần quên hết lẻ loi tình sầu
Đêm nay trăng rụng xuống cầu
Để em ôm mộng bên lầu ái ân
Đường dài mấy nẻo phù vân
Mai kia ai nhớ bụi lầm xe qua
Mất nhau giữa chốn phồn hoa
Mà xa ngút mắt em tà áo bay
Thu về chút gió heo may
Dường như làn tóc bạc phai ít nhiều
Thời gian xanh phủ màu rêu
Ta còn chưa nói một điều với em !
Ngày 9/7/2016
HOÀNG ANH 79
QUÁN CŨ KHÔNG EM
Quán cũ không em giờ lặng lẽ
Đèn treo phố nhỏ ướt mưa nhoà
Chắc em đêm với dòng dư lệ
Khóc gã giang hồ biền biệt xa
Ai bảo em yêu thu vàng úa
Tình sầu như chiếc lá chiều rơi
Trăng mái lầu treo chia hai nửa
Ta nửa đơn côi một góc trời
Ai bảo em yêu đông lạnh giá
Đời ta ướt sũng dưới mưa tuôn
Mai kia mình trở nên xa lạ
Dòng tóc mây bay có sợi buồn?
Ai bảo em yêu ta khốn khó
Gót chân mòn mỏi khắp sông hồ
Cuộc tình rồi sẽ như sương gió
Rớt lại bên cầu chút hư vô
Ai bảo ta yêu em thiếu phụ
Đêm về thui thủi một mình ta
Quán cũ không em ly rượu nhạt
Chợt nghe tiếng quốc dặm trời xa !
Ngày 22/8/2016
HOÀNG ANH 79