Người đi ra biển Đông
Trùng dương muôn lớp sóng
Chiếc thuyền sao bé bỏng
Chở bao niềm ước mong
Người vừa thoát cửa sông
Tàu biên phòng rượt đuổi
Tràng liên thanh đỏ chói
Chấm dứt đời long đong
Người đi về thiên thu
Tháng Ba mùa lặng gió
Biển dù không bão tố
Bỗng chốc dậy mây mù
Vừa thoát ách ngưu đầu
Gặp ngay loài mã diện
Chiếc thuyền con trên biển
Trăm oan hồn về đâu ?
Con tàu lạ đâm ngang
Chơi vơi bờ sinh tử
Bên kia bầy thú dữ
Rực đỏ mắt hung tàn
Người chết trên mạn thuyền
Máu loang vùng biển tối
Trẻ thơ chưa biết nói
Vật vờ làn nước đen
Những bào thai hải tặc
Chín tháng trời cưu mang
Chén cơm chan nước mắt
Não nề miệng thế gian
Con thuyền trong đêm tối
Sóng lớn dậy trùng dương
Điên cuồng cơn bão tới
Rước người về thủy cung
Lời đồng dao đây đó
Câu sấm truyền lan xa
Bao giờ Minh chúa hiện ?
Mười phần chết còn ba
Đêm nhìn sao Bắc đẩu
Đối chiếu hướng hải đồ
La bàn kim bất động
Mặt kính mờ nước mưa
Con thuyền không bánh lái
Sóng nước đùa nhấp nhô
Mười ngày đêm chịu đói
Thủy táng mồ trẻ thơ
Oan hồn từ muôn phương
Kết tụ vầng mây xám
Bao cuộc đời ảm đạm
Nằm dưới đáy trùng dương
Mênh mông bờ vô định
Nghiệp báo chín tầng sâu
Giống nòi còn nhận lãnh
Quả báo đến khi nào ?
Người đi về biển Đông
Thấy chết từ trên bến
Ba phần trôi trên biển
Bảy phần cõi mông lung…
Trong tận cùng tuyệt vọng
Niệm hồng danh Quan âm
Ánh mắt mờ trông ngóng
Lời cầu kinh âm thầm
Con thuyền vô khẳm nước
Tàu kéo về Bidong..
Thuyền nhân oà tiếng khóc
Thấy mái nhà Galang
Oan hồn trôi lênh đênh
Nhấp nhô đầu ngọn sóng
Nghĩa địa buồn không tên
Bờ quạnh hiu quên lãng…
Một hôm đoàn người về
Nén nhang bờ hải đảo
Lời cầu kinh siêu độ
Về thế giới bên kia
Hồn về từ chân mây
Hồn nương theo ngọn sóng
Hồn bay theo gió lộng
Về chứng giám hôm nay…
Lời cầu kinh giải oan
Lan xa đầu ngọn gió
Hồn nương ánh sương tan
Ngàn thu miền tịnh độ…
Hồ Thanh Nhã