Bông Hoa Trắng Nhớ Ngày Mẹ Xa
Đêm đêm chiếc bóng bên tường
Tiếng mưa rơi nhẹ nỗi buồn đâu đây
Ai làm cho cánh diều bay
Gió lên đứt chỉ tiếc hoài ấu thơ
Tôi về thương kỉ niệm xưa
Nhớ sao tiếng võng đu đưa nhịp buồn
Ầu ơ chín nhớ mười thương
Trăng soi dáng mẹ bóng nghiêng bên thềm
Tuổi thơ ngày tháng êm đềm
Quẩn bên chân mẹ,gót mềm như son
Mẹ, cha…bập bẹ chưa tròn
Cù lao chín chữ núi non sao bằng
Mồ hôi, nước mắt…trở trăn
Con khôn lớn, mẹ nếp nhăn cũng nhiều
Tuổi đời bóng xế liêu xiêu
Con còn có mẹ sớm chiều hiếu ân
Đau thương ngày mẹ mãn phần
Một vuông khăn trắng thêm lần nữa thôi
Nằm bên cha trọn kiếp đời
Khói hương còn ấm, lệ rơi bên mồ
Con nhìn ảnh mẹ…mơ hồ
Song thân còn đó tỉnh mơ nhớ hoài
Vu lan tháng bảy áo cài
Một bông hoa trắng nhớ ngày mẹ xa
Vũ Trầm Tư
*
Bến Sông Quê
Bến sông quê em ngồi giặt áo
Cây bần cao bóng mát nghiêng che
Đêm thắp sáng lập lòe đom đóm
Dưới trăng non ai đợi bên hè
Cô thôn nữ dịu dàng đôn hậu
Bao trai làng ngắm nghé ước mơ
Mái tóc dài rẽ đôi thắt bím
Trái tim em thổn thức bao giờ?
Bến sông xưa một lần xa xứ
Bỏ làng quê tìm chút công danh
Chuyến đò xa nghe lòng bối rối
Em bên bờ ánh mắt long lanh
Mười năm rồi chưa lần gặp lại
Vẫn nhớ hoài hình bóng ngây thơ
Vầng trăng khuyết chìm sâu bến nước
Hồn bơi trong kí ức dật dờ
Ngày nào đó hai phương trời lạ
Kỉ niệm xưa chắc cũng quên rồi
Em theo chồng về nơi phố thị
Chuyện ngày thơ giờ quá xa xôi
Vũ Trầm Tư