Nắng Đồng Bằng
Tôi quen với nắng đồng bằng
Thảm màu lúa chín nhuộm vàng chốn quê
Quen rồi lối cỏ ven đê
Cửu Long chín nhánh xuôi về biển đông
Gởi tình cùng những nhánh sông
Phù sa nước lớn khơi dòng Tiền giang
Cánh cò chiều tím bay ngang
Về đâu, đêm ngủ rừng tràm U Minh?
Gởi tình tôi với vàm kinh
Cá tôm quẫy sóng đậm tình đất quê
Sầu riêng vú sữa xinh tươi
Xuồng ghe chợ nổi đón mời lao xao
Gởi tình vào giấc chiêm bao
Phà đêm lộng gió trăng cao phía bờ
Qua cầu Mỹ Thuận, Cần Thơ
Mỹ Lợi, Rạch Miễu ai chờ nữa đâu!
Nắng lên óng ánh vườn trầu
Gái xinh Nam bộ áo màu bà ba
Mái chèo khuấy nước kênh xa
Trắng da dài tóc mượt mà dễ thương
Nhớ sao câu hát miệt vườn
Tiếng hò sông Hậu chiều buông lơi chèo!
Vũ Trầm Tư
Đêm Mưa Ngồi Quán Một Mình
Phin cà phê từng giọt rơi chầm chậm
Như tiếng thời gian gõ nhịp bâng khuâng
Quán vỉa hè mưa rớt giọt bên chân
Nơi góc khuất tôi một mình lặng lẽ
Trời hay mưa buổi chiều, đêm tháng bảy
Tôi vẫn thèm vị đắng cà phê đen
Đường hắt hiu khi phố nhỏ lên đèn
Mắt bâng quơ nhìn về nơi ngõ tối
Những ánh đèn xe nhạt nhòa chấp chới
Thấp thoáng bóng người vội vã bước mau
Cặp tình nhân vòng tay sát bên nhau
Chiếc áo mưa che hai người vẫn ấm
Cà phê nóng còn có nhiều vị đắng
Sao tôi nghe hơi lạnh thấm bờ vai
Khói cuộn vòng che bờ tóc ai bay
Thuốc trên môi đã cháy tàn một nửa
Cửa nhà bên kia đường không còn mở
Em chăn êm mộng mị giấc mơ hồng
Bến tình xưa giờ cách một dòng sông
Bước chân mỏi, quán đêm buồn hiu hắt
Vũ Trầm Tư