TÀ DƯƠNG
Dặm dài hoảng hốt bóng tà dương
Lê gót chân đau nửa đoạn đường
Lá rụng gió lùa run rẩy tiếc
Hoa rơi mưa phủ luyến lưu thương
Ngả lưng đêm xuống đen cơn mộng
Chợp mắt ngày lên trắng giọt sương
Tình nghĩa còn nhau xin giữ lại
Nơi nào giao điểm mối tơ vương
Phan Khâm
Bài họa 1: CHIÊU DƯƠNG
Song thưa thấp thoáng bóng chiêu dương
Trăng cũ mờ phai cuối dặm đường
Mê lộ bon chen bừng tỉnh mộng
Hồng trần quay quắt chợt buồn thương
Nắng vàng man mác mùa sang hạ
Mây trắng bang khuâng tóc điểm sương
Gác nhỏ hắt hiu tình vỡ vụn
Tặng người chút nghĩa vẫn còn vương
Nguyễn Thị Ngọc Dung
Bài họa 2: HIỆN TẠI
Lên thuyền xuống ngựa bến Tần Dương
Lữ khách dừng chân dũ bụi đường
Cố cựu đồng bào tâm khắc khoải
Bà con núm ruột dạ thân thương
Một trời chinh chiến còn vang vọng
Nửa kiếp hình hài đã khói sương
Nào muốn từng đêm buồn giọt lệ
Chút tình! Khổ nỗi vẫn còn vương
Nguyễn Phú Long
Bài họa 3: GÁI LIÊU TRAI
Điêu tàn miếu cổ tiếng thùy dương
Người ngọc hiện trong khóm hải đường
Bóng xế khóc than tình tuyệt vọng
Trăng tà cười cợt cuộc tang thương
Canh khuya em đến nương theo gió
Buổi sáng em về quyện với sương
Mang mối tình si vào mộ lạnh
Đi rồi thoảng lại chút hương vương
Lý Hiểu
Bài họa 4: ÁNH DƯƠNG
Man mác chiều buông nhạt ánh dương
Chồn chân lữ khách vượt cung đường
Ve ngân tha thiết mang niềm nhớ
Hạc vọng bồi hồi gợi nỗi thương
Thoáng ánh mây tan tim lợt thắm
Vụt làn gió lướt tóc pha sương
Hành trang tiếp bước chia cay ngọt
Ấm một tình thơ mãi vấn vương
Trần Lệ Khánh
Bài họa 5: HAI NỬA HỒN TÔI
Nửa mảnh hồn trôi cuối đại dương
Nửa kia bỏ lại buổi lên đường
Nửa đem rượu nhạt vùi cơn nhớ
Nửa lấy thơ sầu rịt vết thương
Nửa cảnh tha hương còn buốt giá
Nửa trời cố lý vẫn mù sương
Nửa trăng mòn mỏi từng đêm vắng
Nửa bóng thời gian mãi vấn vương
Nguyễn Vô Cùng
Bài họa 6: CẢNH KHUA
Lầu khuya tiếng sáo mãi du dương
Huyền diệu trăng mơ lạc xuống đường
Phố chợ đang chờ làn náo nhiệt
Chuông chùa còn vọng tiếng tân thương
Bàn tay nhẫn nại cùng năm tháng
Mái tóc nghẹn ngào với gió sương
Giữa chốn thị thành chân hối hả
Vì đời lặn lội bụi trần vương
Linh Đàn
Bài họa 7: BIỂN CHIỀU
Chiều tà lại tối ngắm trùng dương
Một bóng kim ô tỏa mấy đường
Hướng bắc mơ hồ mây diễm ảo
Phương nam huyền hoặc lửa bi thương
Sau lưng thuyển đợi dâng nguồn cảm
Trước mặt triều xô dãn vạt sương
Biển có vì ai thăm thẳm nhớ
Ba mươi năm chẵn vẫn sầu vương
Cao Mỵ Nhân
Bài họa 8: CHIỀU TRÊN BẾN VẮNG
Chiều nhạt nhòa theo bóng tịch dương
Thuyền trôi trên sóng, sóng đưa đường
Mái chèo gác lại chờ cơn gió
Tay lái neo vào đợi bến thương
Chiếu rượu hoài hương tình nồng ấm
Vườn thơ viễn xứ nghĩa dày sương
Nhấp nhô nhô nhấp đời xuôi ngược
Nợ nước tình thi mãi vấn vương
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Bài họa 9: VƯỢT BIỂN
Biển rộng mong chi rạng ánh dương
Thuyển nan vất vưởng dẫm dò đường
Lìa xa cố quận lòng hiu hắt
Ngoái lại quê nhà dạ xót thương
Còn ở, còn đau, đời còn khổ
Hết gần, hết ngại, cảnh màn sương
Bao nhiêu chua xót thôi đành đoạn
Giọt tủi u hoài mãi vãi vương
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Bài họa 10: TIỂN BIỆT
Tiển biệt cùng nhau dưới rặng dương
Lá vàng reo rụng lấp con đường
Giọt hồng pha sắc giăng mong nhớ
Sợi trắng lộng màu nhuộm tiếc thương
Gió nắng quay cuồng tung cát bụi
Cỏ cây mê hoảng đắm trời sương
Người đi kẻ ở mơ hay thật
Cuộn chặt sầu đau thắt vấn vương
Ngọc Tuyết
Bài họa 11: NỖI BUỒN LY BIỆT
Chiều xuống, trần gian nhạt ánh dương
Con thuyền viễn xứ đã lên đường
Người đi lòng chẳng màng lưu luyến
Kẻ ở hồn còn mang nhớ thương
Khuya sớm thẩn thơ hình với bóng
Tháng ngày dầu dãi gió cùng sương
Có ai hiểu thấu buồn ly biệt
Hy vọng trùng phùng mãi vấn vương
Trùng Dương Cao Xuân Yến
Bài họa 12: NỖI VẤN VƯƠNG
Lặng lẽ bên trời bóng tịch dương
Người ơi từ độ biệt Thiên Đường
Ai còn khắc khoải nuôi thù hận
Tôi vẫn âm thầm ngậm luyến thương!
Đâu nữa đôi bờ vai ngọc nữ
Còn đây một mái tóc pha sương!
Thời gian dẫu có là dâu bể
Khó xóa trong lòng nỗi vấn vương!
Hồ Công Tâm
Bài họa 13: HỒN QUÊ
Cách biệt quê nhà mấy đại dương
Lìa xa đất Tổ mái Tông Đường
Quê nhà ngàn dặm lòng mong đợi
Đất khách muôn trùng dạ nhớ thương
Lang bạt giang hồ nơi gió cát
Ngao du lãng tử chốn phong sương
Gửi vần thơ họa tình huynh đệ
Man mác hồn quê bao vấn vương
Ngô Văn Giai
Bài họa 14: BÊN MỘ LIỆT SĨ PHẠM HỒNG THÁI
Nắng xế chiều thu viếng Ngũ Dương
Hoàng hoa man mác cảnh Thiên Đường
Hát Long cuồn cuộn niềm nhung nhớ
Hồng Thái chất chồng nỗi luyến thương
Hảo hán sá gì nơi cát bụi
Anh hùng chẳng quản chốn phong sương
Nghiêng mình tưởng niệm người thiên cổ
Đau xót lòng trần giọt lệ vương
Lê Ngọc Phái
Ngũ Dương: Tục truyền ngày xưa có 5 vị tiên hiện hình
trong năm con dê đến giúp cho xứ Quảng Châu thái bình
thịnh vượng. Để nhớ 5 vị Tiên trên, thuở trước dân địa phương
gọi Quảng Châu là Ngũ Dương
Hoàng Hoa: Là Hoàng Hoa Cương nơi an nghỉ ngàn thu của 72 liệt sĩ
Trung Quốc và liệt sĩ Phạm Hồng Thái.
Hát Long: Là Hát Long Giang nơi nhà cách mạng Phạm Hồng Thái
trầm mình tự vận ở Quảng Châu.
Bài họa 15: THIÊN TAI
Ai gây thịnh nộ với trùng dương
Bão lụt vỡ đê nước ngập đường
Của cải tiêu tan bao khổ hải
Sinh linh chết choc qua tang thương
Nồi kê chưa chin đời tay trắng
Giấc mộng vừa tàn cảnh gió sương
Thế giới gọi kêu lòng bác ái
Cùng nhau chia sẻ nỗi sầu vương
Lê Ngọc Kha
Năm 2005 nhiều thảm họa thiên tai
xãy ra trên thế giới.
Bài họa 16: HOÀI MONG
Vẫn nghe trầm bổng tiếng du dương
Mang những hoài mong suốt chặng đường
Lãng đãng vờn mây hình ảnh nhớ
Mơ hồ theo gió bóng người thương
Đêm dài nuốt lệ hoen bờ mắt
Ngày vắn say tình bạc mái sương
Có phải cành vàng thơm lá ngọc
Cũ càng chút nghĩa mãi còn vương
Trần Quế Sơn
Bài họa 17: HOÀI HƯƠNG
Cách biệt muôn trùng sóng đại dương
Trời xưa thăm thẳm rẽ đôi đường.
Hoàng mai mấy độ còn khoe sắc?
Dạ lý bao mùa vẫn tỏa hương?
Mái ngói âm dương hờn phố thị
Tường rêu vôi vữa dạn phong sương
Lòng quê một bước ngùi bao mùa vẫn tỏa hương?
Mái ngói âm dương thương nhớ
Se thắt trong hồn nỗi vấn vương
Đoàn Ngọc Kiều Nga
Bài họa 18: HOÀI MONG
Vẫn nghe trầm bỗng tiếng du dương
Mang những hoài mong suốt chặng đường
Lãng đãng vờn mây hình ảnh nhớ
Mơ hồ theo gió bóng người thương
Đêm dài nuốt lệ hoen bờ mắt
Ngày vắn say tình bạc mái sương
Có phải cành vàng thơm lá ngọc
Cũ càng chút nghĩa mãi còn vương
Trần Quế Sơn (Illinois; Sept-26-2010)
Bài họa 19: LÊNH ĐÊNH
Con thuyền tách bến vượt trùng dương
Sóng nước mênh mông suốt chặng đường
Xoải cánh chim di tìm tổ ấm
Bềnh bồng chiếc lá chở niềm thương
Ước mơ tơ dệt hồn dâng mộng
Hoài vọng đan sầu lệ đẫm sương
Ly cách cuộc đời hai lối rẽ
Lòng còn lưu luyến mảnh tình vương
Đỗ Thị Minh Giang
Bài họa 20: CẢM TÀ DƯƠNG
Lời mời tác giả xướng “Tà Dương”
“Bát cú thất ngôn” một hướng Đường
Bút xuống nhẹ nhàng chan- chứa mến
Vần gieo êm ả ngạt- ngào thương
Thở than độc bóng dầm mưa nắng
Đòi đoạn cô đơn quyện gió sương
Nuối-tiếc nghĩa tình tim nức nở
Ai sầu ai thảm lệ ai vương?
Ngô-Phủ
Bài họa 21: NỐI TÀ DƯƠNG
Thoi thóp chiều tà nhạt ánh dương
Gió thu lơi lả ghé bên đường
Gặt nhanh lá úa chao oằn oại
Trơ vội cành khô nhói thảm thương
Cuối mắt phố xa nhòa ánh sáng
Ngang tầm đêm lạnh phủ màn sương
Lên xe nối tiếp phương vô định
Cảm cảnh hoàng hôn bút vấn vương
Ngô Phủ
Bài họa 22: SÓNG TÀ DƯƠNG
Sóng hồ thu ngỡ song trùng dương
Gió mát rủ ren khách bụi đường
Súc tích tâm tình nghe thích thích
Dung hòa bối cảnh thấy thương
Ráng chiều xuống tím bâng khuâng dạ
Đèn phố lên vàng ngơ ngác sương
Tha thướt liễu gầy soi bóng nước
Khơi lòng hoài cổ chạnh sầu vương
Ngô Phủ
Bài họa 23: SÁO TÀ DƯƠNG
Ai ru điệu sáo trổi du dương
Ngơ ngẩn hoàng hôn đến lạc đường
Chẳng lẽ hồn thơ lây đắm lụy?
Hay là ngọn bút chợt yêu thương?
Làm tim thổn thức nôn nao nhịp
Khiến da bồn chồn ru rẩy sương
Cảnh vật vào thu hiu hắt gió
Xa xa bang bạc nắng chiều vương
Ngô Phủ
Bài họa 24: CUỐI TÀ DƯƠNG
Gió ngàn rổi rảnh ghẹo hàng dương
Níu ngọn đong đưa rũ vệ đường
Đập đá thiên nhiên hoa gợi ngắm
Suối hồ nhân tạo cá mời thương
Mãi mê ngắm cảnh chim về tổ
Hốt hoảng quên chiều đêm xuống sương
Quay gót hồn thơ còn bịn rịn
Đôi vần xướng họa học thi vương
Ngô Phủ
Bài họa 25: NGƯỢC TÀ DƯƠNG
Mây chiều vạn sắc bám vầng dương
Cành lá hàng cây ngập hướng đường
Lấp lánh ánh vàng tan quá tội
Chập chờn bóng tối đuổi thêm thương
Qua khung kính hậu da nhăn vết
Đôi bóng diện tiền tóc điểm sương
Lữ khách thở dài đêm xuống lẹ
Đàng sau tuấn mã bụi mù vương
Ngô Phủ