Ngày ấy qua rồi
Nhớ năm ấy, mẹ tôi ngồi khóc
Khi tiễn cha rời khỏi cổng làng
Như đưa người ra tận đảo hoang
Mà chẳng biết bao giờ trở lại
Nhớ ngày ấy mẹ tôi thường vái
Phật, đất, trời phù hộ cho cha
Sớm ra đi, mau lại về nhà
Nhưng. Ngày ấy càng xa dịu dợi
Nhớ khoảng ấy mẹ tôi thường đợi
Trước cổng nhà vào lúc chiều lên
Nhưng ra vào hình, bóng mình ên
Rồi ngồi khóc suốt canh giá lạnh
Thấy mẹ khóc, không đành xa lánh
Cứ ngồi ôm chân mẹ khóc theo
Chỉ khóc theo, nước mắt bèo nhèo
Nhưng chẳng biết sao cha lại vắng
Nhớ năm ấy ngôi nhà thầm lặng
Chẳng tiếng cười, lời nói vui loa
Chẳng còn nghe tiếng nhỏ , tiếng to
Dường như đã dần dà chết mất
Từ ngày ấy, gia đình chật vật
Nhà trước, sau hụt tới, hụt lui
Cơm chẳng no, áo vá, bùi ngùi
Nhìn bè bạn, láng giềng thua sút
Cái khoảng ấy còn trong ký ức
Cứ nhớ hoài cho đến hôm nay
Muốn quên đi, sao lại nhớ hoài
Một ám ảnh cả đời không dứt
Giờ mẹ già, xa con, đã khuất
Nơi chốn xa, xin hãy ngủ yên
Chuyện dĩ vảng một thời tai biến
Hãy quên đi, ngày ấy qua rồi.
Thủy Điền
Ngày 10, tháng 4, năm 2016
--------------------------------------------------------
Nhớ Sài thành « Hòn ngọc Viễn đông »
Có ai yêu Việt Nam
Bằng chính người con Việt ?
Có ai xa quê hương
Mà lòng không luyến tiếc ?
Có ai rời quê nhà
Mà chẳng chút nhớ nhung ?
Có! Chỉ có gió, mây, sóng, bão bập bùng
Hay dân tộc khác giồng, khác máu
Còn bao nhiêu, đều là con cháu
Giống Lạc hồng, văn hoá bốn ngàn năm.
Đều biết thương, yêu nước Việt xa xăm
Nơi cắt Rốn, chôn Nhao một thuở
Nơi mẹ cha, anh em, bè nhớ
Nơi họ hàng, giồng tộc, làng quê
Nơi ra đi, còn chốn mà về
Ôi ! Ký ức, một trời kỷ niệm
Có ai đã lên thuyền xa bến ?
Không quay về nhìn lại Viễn đông
Hòn ngọc quý, một thời vang bóng
Đất Sài thành còn mãi trong tâm
Thế giới từng ca ngợi bao năm.
Thủy Điền
Ngày 10, tháng 4, năm 2016
Tran.vanmau@yahoo.de
Thuy-Dien-Thivanviet-Jimdo.com