Ai làm má phấn sầu vương
Ai làm thi khách giữa đường ướt thơ?
Tuyết sương phong kín hẹn chờ
Nhớ nhung khắc khoải bốn mùa gió trăng.
Hỏi người? -Nay đã cố nhân
Hỏi quê hương? -Đã chung thân lạc loài
Trời làm trái đất vần xoay
Muộn phiền là của trần ai cõi người.
Hoa buồn trổ nụ đơn côi
Cho người trái đắng, cho đời xót xa
Lạnh lùng? Ta tự hỏi ta
Hay là nhớ nắng? Hay là nhớ ai?
Hay là gọi nắng về đây
Cho buồn ngắn lại, cho dài bài thơ
Thử gieo hạt nắng bây giờ
Sẽ thôi giá lạnh, sẽ thừa từ tâm.
DƯƠNG QUÂN
(*) Tựa 3 bài thơ của Huệ Thu
***
NHỚ NẮNG
Bây giờ chắc đã vào xuân
Mà sao vẫn lạnh như gần cuối thu
Vẫn mây trũng thấp, sương mù
Vẫn thương nhớ lắm, vẫn tương tư nhiều.
Vì đâu đình đổ, quán xiêu
Thế nhân bỗng chốc tiêu điều xác xơ?
Hỡi ơi! biển nhớ vô bờ
Xuân thu nhạt nắng, dật dờ khói mây.
Hỏi em, đơn giản câu này:
"Bây giờ bên ấy bàn tay ai cầm?"
Ngọt ngào gọi tiếng tri âm
Nắng xuân chắc đã từ tâm trở về.
Tiếng ai đang thốt lời thề
Nửa hồn tỉnh táo, nửa mê luân hồi
Chắc gì giọt nắng vừa rơi
Tìm trong thu cũ có người ngủ quên.
Ngổn ngang một gánh ưu phiền
Chắc gì xuân đến ngoài hiên nắng mừng
Chắc gì đã thật vào xuân
Vì chưa thắm được một lần môi hôn.
Thì ra: Nhớ nắng mỏi mòn
Mà sao xuân vẫn như còn phiêu lưu?
DƯƠNG QUÂN
***
ĐỢI NẮNG
Hình như nắng mới vừa sang
Chợt lay giấc ngủ muộn màng cuối đông
Hình như nắng rớt ngoài song
Chờ em tô điểm má hồng du xuân.
Trong mây chim hót ngập ngừng
Cành cao trơ trọi nẩy mầm lá non
Em về vẽ thắm môi son
Quên ngày mưa gió mõi mòn tuyết sương.
Ta về gom nắng soi gương
Thấy ê chề những nẻo đường thế nhân
Vô tình đánh mất thanh xuân
Gặp em cứ ngỡ chập chờn chiêm bao.
Hình như nắng vẫy tay chào
Áo em thấp thoáng ngõ vào tương tư
Mùa đông em bắt ta chờ
Sang xuân ta lại làm thơ đợi người.
Hình như nắng đến đây rồi
Cho em thôi khóc sụt sùi buổi mưa
DƯƠNG QUÂN
**
Lục Bát XUÂN SẮP VỀ CHƯA
Hoàng hôn rồi đó bậu ơi!
Mà qua vẫn đứng bên trời ngóng trông
Qua chờ bậu hết mùa đông
Tin xuân rón rén, ngập ngừng sắp sang.
Mùa đông giấc ngủ võ vàng
Qua chờ bậu chẳng hỏi han nửa lời
"Chim bay về núi tối rồi" (cd)
Chong đèn nhớ bậu, qua ngồi làm thơ.
Rằng: Trong truyện cổ ngày xưa
Kể nghe cũng lắm kẻ khờ đáng thương
Chữ TÌNH một phút vấn vương
Chữ SI MÊ bỗng chặn đường quẩn quanh.
Rồi ra, lý giải, biện minh
Vì chưng, tại, bởi...nên tình héo hon
Bậu ơi! " Nước chảy đá mòn "
Mà sao thương nhớ vẫn còn y nguyên?
Xôn xao gió thoảng bên thềm
Như ai rảo bước chân nghiêng đến kề
Qua ngồi ngơ ngẩn, mải mê
Hỏi: Mùa xuân sắp trở về hay chưa?
DƯƠNG QUÂN
2/09
**
NHỚ & QUÊN
Hỏi người: Còn nhớ đến ta?
Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?
Hình như từ buổi phong trần
Thơ ta đã chở bao lần ủ ê
Chập chùng ngàn nẻo sơn khê
Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.
Thuở xưa ta bước qua cầu
Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm
Thì ra từ cõi mù tăm
Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn
Biết rồi! Vì nhớ nên buồn
Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau
Tìm trong sách cổ nhiệm mầu
Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.
Ta quên tất cả trên đời
Mà sao không thể quên người mến yêu
Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu
Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng
Từ nay, thôi nguyện ăn năn
Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.
DƯƠNG QUÂN
**
LỜI CỦA CHỮ ĐỒNG TỬ
(Gởi C/c Tiên Dung)
Ta phận hèn, đời trai không tài, đức
Nợ tổ tiên, nợ sông núi, đất trời
Nửa manh khố, bạn cùng loài thủy tộc
Suốt tháng ngày, ngoài bãi biển rong chơi.
Ta yêu mến, cảnh trùng dương bát ngát
Mặt trời lên, rạng rỡ ánh hào quang
Ta thân thiết áng mây chiều tản mạn
Hoàng hôn rơi, vạn vật thoắt phai tàn.
Những đêm vắng, ta ngồi trên mõm đá
Ngắm trăng khuya vằng vặc chiếu đầu ghềnh
Thoảng tiếng chim lạc bầy kêu vội vã
Khuất chìm trong mờ ảo ánh trăng chênh.
Ta trải dài ước mơ trên bãi cát
Dấu chân ta vô tận, bước khôn cùng
Duyên tiền định, nên xui ta đã gặp
Người đẹp khuynh thành: Công Chúa Tiên Dung.
Giữa bao la, nở bừng tòa nhan sắc
Ta: thần dân, rung cảm ngất ngây đời
Đâu xiêm y....những đường cong mê hoặc?
Ta não nùng, lồng lộng gió chơi vơi!
Nhưng Công Chúa ơi!
Ta chẳng ham Phò mã
Những buộc ràng, áo mão với cân đai
Ta chẳng muốn lễ nghi thêm phiền toái
Nơi cung son, điện ngọc chốn vương đài.
Ta dường nghe: thế gian nhiều khổ lụy
Đầy dẫy tương tranh, giận ghét, muộn phiền?
Nghèo khổ bôn ba, giàu sang ích kỷ
Cuộc sống nhọc nhằn nối tiếp triền miên?..
Em yêu dấu! Hãy cùng ta ở lại
Với trời xanh, mây trắng, biển hoang vu...
Ngai vàng đó: Trong tim ta mãi mãi
Và tình yêu ta: biển cả vô bờ.
Kho vô tận, đất trời ta có sẵn
Dưới ngàn sao, trên bờ cát hoang sơ
Ta sẽ gối vòng tay ru em ngủ
Đời thong dong, chẳng phiền muộn bao giờ.
DƯƠNG QUÂN
**
GIAO THỪA QUÊ MẸ
Anh ở phương trời - anh có biết
Quê nhà giờ đang đón xuân sang
Nghìn hoa khoe sắc hương thơm ngát
Én liệng trời cao ngập nắng vàng.
Thiên hạ tưng bừng lo sắm Tết
Rượu trà, bánh mức, thức ăn ngon
Chợ hoa tấp nập người xuôi ngược
Quần áo xun xoe khắp phố phường
Thiên hạ tưng bừng lo sắm Tết
Riêng mình em chẳng biết xuân sang
Chẳng may áo mới - chờ anh ngắm
Son phấn ra vào, biếng điểm trang.
Tối qua ngồi đọc chồng thư cũ
Anh hẹn đông qua, Tết sẽ về
Em đợi đến mai vàng trổ nụ
Anh còn biền biệt nẻo sơn khê.
Ba mẹ hôm rày nhắc đến anh
Hỏi anh còn ở chốn kinh thành
Hay vùng hoang vắng nào xa thẳm
Dong ruỗi bôn ba bước độc hành.
Phòng em - thu dọn trông tươm tất
Mẹ bảo: Người xa chắc sẽ về
Sông núi cách ngăn, ngày Tết đến
Xe tàu chậm trễ chuyến anh đi.
Tất niên, họp mặt cả gia đình
Đông đủ chiều qua, chỉ thiếu anh
Chạnh nhớ, em buồn rơi ngấn lệ
Thương người viễn xứ, sống lênh đênh.
Anh ở quê người, anh có Tết?
Có dưa hấu đỏ, có mai vàng?
Có đoàn lân múa bên hàng xóm?
Có đón giao thừa, pháo nổ vang?
Có ai mừng tuổi, chúc anh không?
Có tách trà thơm, chén rượu nồng?
Có cúng ông bà? đi hái lộc?
Hay là lạnh lẽo lúc tàn đông?
Hay là chẳng có Tết tha hương
Anh vẫn còn đi vạn dặm trường
Đất khách tủi hờn đời lưu lạc
Quê người vàng võ nhớ quê hương?
Hay là anh yếu, bệnh, linh tinh...
Phải tự lo toan lấy một mình
Ấm lạnh làm sao em ấp ủ
Cho tròn duyên nợ kiếp ba sinh?
Đêm nay lặng lẽ đón giao thừa
Bên ánh đèn khuya ghép ý thơ
Thắp nén hương lòng em khấn nguyện
Cho tình thắm lại mối duyên tơ.
Em nguyện, mười phương hưởng thái bình
Trần gian, nhân loại hết điêu linh
Xóa bao hờn oán, yêu thương lại
Hoa nở trời xuân, ngập cảm tình.
***
Anh ở quê người, anh có biết
Rồi đây hết Tết, lại xuân qua
Trông chừng cánh én ngàn mây vắng
Anh có thương em - có nhớ nhà?
Xuân đi, ngày rộng tháng năm dài
Cho dẫu cuộc đời có đổi thay
Em vẫn đinh ninh lời hẹn ước
Đón chờ xuân mới, buổi tương lai.
DƯƠNG QUÂN
( viết theo Rose Dương)
***
XUÂN CÒN LƯU LẠC
(Nói với người em gái giang hồ)
Em ạ!
Hãy đến gần anh thêm chút nữa
Hãy cùng nhau má tựa vai kề
Ngoài kia trời đất tràn băng giá
Chiều cuối năm sầu dâng tái tê.
Cuối năm ngày Tết ai sum họp
Riêng chỉ mình anh chẳng lối về
Người khách lữ hành không điếm hẹn
Con thuyền trôi dạt bến sông mê.
Kể từ đất nước tàn chinh chiến
Tan nát bao nhiêu chuyện ước thề
Ai đã vay, sao mình phải trả
Ngậm ngùi kẻ ở khóc người đi.
Từ đó anh mang hồn lãng tử
Sống đời du mục chẳng phu thê
Quê hương đày đọa, nhòe trang sử
Vênh váo cuồng ngông một lũ hề.
Từ đó cây rừng khô trụi lá
Nghẹn ngào sông, suối, biển hoang vu
Đất liền, hải phận vào tay giặc
Cả nước chìm trong cảnh ngục tù.
Em ạ! Hãy gần anh chút nữa
Cùng nhau sưởi ấm lại đôi lòng
Xin em tẩy sạch làn son phấn
Cho mùi da thịt tỏa hương thơm.
Hãy cố quên đi những nỗi buồn
Những ngày lầm lũi Tết tha phương
Kiếp giang hồ vẫn còn vô định
Thì có mơ gì mộng cố hương.
Xin hãy ân cần đến với nhau
Vùi trong hoan lạc để quên sầu
Trà đình, tửu điếm, xuân mê muội
Phó mặc trùng trùng cuộc biển dâu.
Quê huơng còn đó, sao mình mất?
Đừng hỏi làm chi chuyện cửa nhà
Đâu có vui gì xuân đất khách
Trông vời cố quốc, áng mây xa.
Hãy quên kỷ niệm ngày xưa cũ
Pháo đỏ, mai vàng, đám múa lân
Áo mới đầu năm, đi hái lộc
Đã vào dĩ vãng quá xa xăm
Hãy quên khúc hát mừng xuân mới
Tiếng nói, cười, vui rộn khắp nhà
Nghi ngút bàn thờ hương khói tỏa
Nắng hồng sưởi ấm sắc trăm hoa.
Hãy quên. Và hãy quên đi hết
Vì chưng đời đã bỏ quên ta
Còn bao nhiêu nữa, xuân lưu lạc?
Mình vẫn cần nhau phút mặn mà.
*
Mặc ai êm ấm ba ngày Tết
Riêng chỉ hai ta mất lối về
Thôi cứ cùng nhau vui mấy bữa
Rồi ra lại tiếp bước phân ly.
DƯƠNG QUÂN
Tết Kỷ Sửu - 2009
***
CỔ LAI HY
Năm nay xuân lại đến
Ta vừa tuổi bảy mươi
Ai ngờ sống lâu nhỉ ?
Thêm chật dưới vòm trời.
Lại một lần tính sổ
Trên tờ lịch cuối cùng
Buồn đau thêm chồng chất
Đường dài bước lưu vong.
Ta - kẻ khờ vô dụng
Tình nhà sớm ly tan
Chưa đáp đền ơn nước
Đời đã vội phai tàn.
Ta nhớ về quê cũ
Những người xưa mến thương
Thôi còn mơ gì nữa
Xa tắp những cung đường...
Quê hương ta mờ khuất
Dưới trời mây trắng bay
Ta như mây mờ mịt
Lang thang trọn kiếp này.
Vui gì xuân đất khách
Mai vàng có thấy đâu
Đầy trời sương tuyết phủ
Vạn vật nhuốm u sầu.
Năm này xuân lại đến
Rót chén rượu đầu năm
Xin mời em uống cạn
Cùng tiếp bước thăng trầm.
DƯƠNG QUÂN
&&&
LỤC BÁT LÃNG DU
Ta đang quét lá cửa Thiền
Lượm câu lục bát lòng miên man buồn
Bỗng dưng ta muốn về Nguồn
Hỏi trăng tiền sử Càn Khôn mấy tầng?
Cầm câu lục bát ngại ngần
Cất vào túi áo cho gần trái tim
"Má ơi! con vịt chết chìm"* (cd)
Hỏi người triết lý cửa Thiền tính sao?
Rằng: Về gom chữ ca dao
Đốt rừng Nho, Lão tìm vào hư không
Tự nhiên rất mực tâm đồng
Như câu lục bát, vợ chồng đủ đôi.
Ta đi về phía chân trời
Hỏi vầng dương có ai ngồi ngâm thơ?
Hoang đường từ thuở ban sơ
Một hôm lục bát tình cờ lãng du.
DƯƠNG QUÂN
**
ĐỢI NẮNG
Hình như nắng mới vừa sang
Chợt lay giấc ngủ muộn màng cuối đông
Hình như nắng rớt ngoài song
Chờ em tô điểm má hồng du xuân.
Trong mây chim hót ngập ngừng
Cành cao trơ trọi nẩy mầm lá non
Em về vẽ thắm môi son
Quên ngày mưa gió mõi mòn tuyết sương.
Ta về gom nắng soi gương
Thấy ê chề những nẻo đường thế nhân
Vô tình đánh mất thanh xuân
Gặp em cứ ngỡ chập chờn chiêm bao.
Hình như nắng vẫy tay chào
Áo em thấp thoáng ngõ vào tương tư
Mùa đông em bắt ta chờ
Sang xuân ta lại làm thơ đợi người.
Hình như nắng đến đây rồi
Cho em thôi khóc sụt sùi buổi mưa
DƯƠNG QUÂN
***
HƯƠNG XƯA
Có một thuở em về thân thiết lắm
Ta vẫn từng hò hẹn mỗi đêm đêm
Bước chân em ngập ngừng qua ngõ vắng
Hương quỳnh hoa theo gió thoảng bên thềm.
Ta say sưa ru hồn vào cõi mộng
Men tình yêu ngây ngất tuổi mê si
Ta đua bơi trong biển tình dậy sóng
Ngợp hồn thơ, hoa bướm tuổi xuân thì.
Ta những tưởng giòng đời bằng phẳng mãi
Nên thờ ơ không một chút suy tư
Em cả tin, nên chẳng cần ái ngại
Đặt ta lên ngôi báu để tôn thờ.
Ai biết được, bờ sâu và vực thẳm
Những lọc lừa, cuồng nộ chốn nhân sinh
Cuộc biển dâu, xô kiếp người chìm đắm
Cuồn cuộn trôi, tan tác mảnh ân tình.
Ta đã mất, thời hoa thơm lá biếc
Bước sông hồ, lạc nẻo, hận trường giang
Rồi từ đó, hai nhánh đời khác biệt
Ta còn đây - u uất nỗi phai tàn.
DƯƠNG QUÂN
LỤC BÁT CỦA MẸ
Ta rất thèm nghe bài thơ Lục Bát
Ru hồn ta thời tuổi ngọc ca dao
Thuở nằm nôi vẫn thường nghe mẹ hát
Tiếng "ầu ơ" như dòng sữa ngọt ngào.
Ta nhớ lắm những vần thơ Lục Bát
Những trưa buồn theo nhịp võng đong đưa
Bóng mẹ già như hàng cau dịu mát
Dìu ta vào no giấc ngủ say sưa.
Ta lớn lên bằng lời ru của mẹ
Cho đến khi biết chạy nhảy vui đùa
Vẫn nghe câu ca dao từ thuở bé
Mẹ còn ru thêm những đứa em thơ.
Rồi một ngày, ta không còn nghe nữa
Mẹ đã già như trái chín trên cây
Tiếng ca dao mơ hồ xa diệu vợi
Mẹ ra đi - vĩnh biệt thế gian này.
Dòng đời trôi chập chùng như lốc xoáy
Ai xui ta giờ sống kiếp lưu đày
Bụi thời gian dẫu phai mờ ký ức
Tiếng mẹ già như còn vẳng bên tai.
Đã bao năm âm thầm trên đất khách
Ta ngỡ quên ngày tháng cũ xa xôi
Mẹ từ lâu, cõi mịt mù xa vắng
Còn tuổi ta cũng tóc bạc da mồi.
Bỗng hôm qua, ta đọc trang tình sử
Bài thơ "Em Từ Lục Bát Bước Ra"*
Lời bâng khuâng khiến lòng ta đau nhói
Hồn miên man thương nhớ bóng mẹ già
Ta chợt hiểu lẽ Vô Thường, bất định
Đời người như sương sớm, nắng chiều hôm
Cám ơn em, nhắc cho ta nhớ lại
Lời ru xưa của mẹ, để thêm buồn.
DƯƠNG QUÂN
*Tựa bài thơ của Huệ Thu
Thơ Dương Quân [nhiều thể loại]muốn xem từng bài xin ghé quantho.net
*
KỂ TỪ THƠ LỤC BÁT
Cảm tác nhân khi đọc thơ
" EM TỪ LỤC BÁT BƯỚC RA "
của Huệ Thu
Em từ lục bát về đâu
Thuở òa triếng khóc ban đầu sơ sinh
Mẹ ru em, giấc yên bình
Em no bầu sữa vươn mình lớn lên.
Em từ làm bạn bút nghiên
Chép câu lục bát thương miền ca dao
Ngâm lời bạc mệnh Thúy Kiều
Đọc trang Nguyễn Bính ít nhiều tương tư.
Em từ tuổi mộng làm thơ
Ghép vần lục bát đợi chờ tình nhân
Áo em trinh tiết trắng ngần
Mắt em ướt cả đường trần ta qua.
Ta từ chán cảnh phồn hoa
Nhớ câu lục bát nhạt nhòa giấc xưa
Ta đi khắp nẻo sông hồ
Điệu thơ ngày cũ ngẩn ngơ héo tàn.
Kể từ lục bát ly tan
Đôi bờ xa cách võ vàng nỗi đau
Mượn câu sáu chữ gối đầu
Ôm câu tám chữ chờ nhau một đời.
Hết rồi một kiếp rong chơi
Chút tình còn đọng trong lời thơ ta
Lạy trời cho ánh sao sa
Em từ lục bát bước ra dịu hiền.
DƯƠNG QUÂN
***
HOANG VU
Ta từ lạc lối đam mê
Đường đi chẳng nhớ, lối về cũng quên
Chỉ còn một nẻo là em
Ngẩn ngơ gió gác, trăng thềm với thơ.
Ta từ xuân hẹn, thu chờ
Em ra đứng đợi bên bờ Tương giang
Sầu hoen má thắm võ vàng
Quạnh hiu cõi nhớ, muộn màng sương pha.
Ta từ vỡ mộng phồn hoa
Đỉnh sầu chất ngất, nhạt nhòa chân thân.
Dẫu ta mỏi bước phong trần
Trong hoang vu cũng muôn phần có em.
DƯƠNG QUÂN
QUÀ TẶNG EM
Bây giờ Anh còn lại
Mùa xuân vàng cỏ hoa
Mười ngón tay nước mắt
Linh hồn xưa xót xa.
Bây giờ Anh còn lại
Mùa hạ không lời ve
Đường tim muôn lối nhỏ
Bước độc hành lê thê.
Bây giờ Anh còn lại
Mùa thu vắng mặt trời
Chuyện tình trang thần thoại
Mây hoàng hôn xa xôi.
Bây giờ Anh còn lại
Mùa đông lạnh não nề
Buồn như dòng nước đục
Đắm chìm tuổi đam mê.
Bây giờ Anh còn lại
Quê mẹ đã điêu tàn
Muôn triệu người đói khổ
Nheo nhóc cảnh lầm than.
Bây giờ Anh còn lại
Cuộc đời không trái tim
Ngai vàng xưa đã cháy
Biết lấy gì cho em?
- Nầy đây là tất cả
Những gì còn hôm nay:
Chán Chường là Sự Nghiệp
Bóng Tối là Tương Lai.
- Em vui lòng nhận lấy
Chừng đó để làm quà
Chớ như đời lắm kẻ
Hát khúc HẬU ĐÌNH HOA.
DƯƠNG QUÂN
1994
***
MỘT LỜI NGUYỀN
Ta quanh quẩn trên lối mòn nhung nhớ
Những năm dài đếm mãi bước lưu vong
Đời lãng du, thân dạn dày sương gió
Vẫn hằng mơ mùa nắng ấm xuân hồng.
Vài bạn cũ ngày xưa giờ gặp lại
Nay còn đâu dáng dấp thuở hoa niên
Râu tóc đã bạc phơ màu quan tái
Cũng như ta, lòng nặng trĩu ưu phiền.
Trong giây phút hàn huyên lời tâm sự
Nhắc tình xưa thân thiết hỏi thăm nhau
Rồi tiếp bước trên nẻo đường lữ thứ
Hẹn ngày mai lay chuyển một tinh cầu.
Xung quanh ta, biết bao người nghĩa khí
Chí kiên cường - nhưng lực bất tòng tâm
Sang biển lớn quyết làm thân tráng sĩ
Cửa mỹ nhân, quằn quại khốc điêu tàn.
Ta u uất trong biển đời bão loạn
Nỗi nhọc nhằn dày xéo nát tim gan
Lửa si mê cháy bùng bao vấn nạn
Cõi vô minh, bờ vĩnh cửu đang gần.
-Này bạn trẻ! Xin cho ta nhắn lại
Một lời nguyền sau cuối rất thiêng liêng
" Gánh giang san, đi đoạn đường tiếp nối
" Xây yêu thương - và phá vỡ xích xiềng "
Ta vẫn tin - như mặt trời vẫn mọc
Mùa đông tàn, báo hiệu tiết xuân vui
Sẽ trở về một mùa xuân dân tộc
Thanh bình ca, vang khúc hát yêu đời.
DƯƠNG QUÂN
***
KHÚC TÌNH BUỒN
Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng
Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng
Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng
Người về đâu? sương khói phủ rưng rưng.
Người về đâu? gót son mờ thảm ngọc
Nét dung nghi kiều diễm rợp thềm hoa
Xiêm áo mỏng, xua hồn ai ngây ngất
Tòa thiên nhiên cong vút vóc thân ngà.
Ta chợt thấy bóng người đang chết đuối
Hoàng Gia ơi! sá tội kẻ thần dân
Xin cung hiến trái tim này chuộc lỗi
Và bài thơ thổn thức mộng phai tàn.
Sao thê thiết, buồn mênh mông lặng lẽ
Công Chúa ơi! có còn ngủ trên rừng?
Người về đâu? để nhạt nhòa nhân thế
Ta đầm đìa giấc ngủ chiếu chăn đơn.
Ta nhớ lắm! người ơi, hồn cháy bỏng
Thuở vàng thu, mây trắng, biển tương tư
Ta xin hái một cành hoa Tuyệt Vọng
Tặng cho người dưới nấm mộ hoang sơ.
DƯƠNG QUÂN
Lời Trần Tình Cho Em
Em ạ, quê nhà em có biết
Phương nầy trời lại đã vào đông
Mới đây nắng ấm - trời xanh ngắt
Hoa nụ vườn cam, bướm vẽ vòng
Mới đây chim én bay đầy ngõ
Bãi biển còn vang rộn tiếng cười
Gió thoảng đong đưa hàng liễu biếc
Chim di làm tổ nhánh cây sồi
Chiều nay lửng thửng ngoài hiên vắng
Quét lá thu rơi, nhặt nắng vàng
Chợt thấy mây trời giăng thật thấp
Gió về se lạnh, báo đông sang
Chợt thấy láng giềng lo sửa soạn
Giăng đèn chuẩn bị đón Noel
(Thế gian mong ước không còn khổ
Sao cứ trầm luân cảnh nổi chìm?)
Anh vẫn một mình nơi đất khách
Vẫn còn lận đận kiếp tha hương
Cánh chim mê mải trời cao rộng
Vó ngựa còn say vạn dặm trường
***
Mấy năm rồi nhỉ? - chừng lâu lắm
Ước hẹn đoàn viên vẫn kéo dài
Năm tháng chất chồng đời lữ thứ
Phong trần gánh nặng trĩu đôi vai
Lại sắp thay vào tờ lịch mới
Nhiều thêm một tuổi, lại thêm già
Mỗi lần chạnh nhớ về quê cũ
Mặt đất, cung đường vẫn cách xa
Suy nghĩ sự đời - Ối ngán ngẫm
Mơ gì được nữa cái thân danh
Tóc pha sương trắng màu quan tái
Chưa trọn hoài mong một mảnh tình
Món nợ giang hồ chưa trả hết
Nên đành chấp nhận sống lưu vong
Ai gieo hờn oán, sao mình gặt
Oan trái dâng đầy khắp núi sông
Tám năm - đày đọa ngoài phương bắc
Mười năm - vất vưởng giữa quê nhà
Giờ đây nối tiếp đời lưu lạc
Đã sớm phai tàn mộng gấm hoa
Phương nầy thiên hạ bon chen lắm
Vật chất ganh đua, chẳng nghĩa tình
Xa lộ tốc hành - xe mắc cửi
Chọc trời ngạo nghễ - nóc building
Anh cũng quay cuồng theo thế sự
Miệt mài, hối hả suốt quanh năm
Đêm về khuya khoắc trong sương giá
Lạnh mảnh chăn đơn, lạnh gối nằm
Ở đâu cũng có phường gian dối
Xảo trá cho nhau - tử tế gì
Giá trị? - thước đo bằng của cải
Nhọc nhằn thân phận kẻ làm thuê
Sống gởi quê người anh thấm thía
Làm trai hổ thẹn với non sông
Yêu em - biết lấy chi đền đáp
Anh gởi về em một cánh hồng
Một đóa hồng tươi khoe sắc thắm
Thay người, thay cả tấm tình chung
Thay câu hẹn ước, lời đa tạ
Để nhớ về nhau được ấm lòng
Để một hôm nào, chừng mệt mỏi
Dừng chân quán trọ một chiều đông
Mềm môi chén rượu - men không đắng
Khói thuốc vàng - thơ lại nối giòng
Nhiều đêm trằn trọc anh không ngủ
Sao nhớ về em - nhớ lạ lùng
Hai kẻ hai phương trời cách biệt
Sá gì hai kẻ cuối, đầu sông
Em ở quê nhà - em có biết
Mỗi lần ngắm lại tấm hình em
Ngỡ em, gần gũi trong gang tấc
Chia sớt cùng anh những nỗi niềm
Đọc mấy dòng thư em nhắn nhủ
Dặn dò qua nét chữ thân thương
"Quê nhà mưa nắng em không ngại
"Em chỉ lo người chốn viễn phương
"Em vẫn chờ anh, lòng son sắt
"Chẳng màng theo đuổi ánh hào quang
"Chẳng màng nhung gấm - lòng thanh thản
"Giữa chốn phồn hoa cảnh rộn ràng
"Em ngóng chờ tin anh chậm đến
"Nên không gởi kịp, áo mùa đông
(Sợi thương, sợi nhớ đan thành áo)
"Sưởi ấm cho anh đỡ lạnh lùng."
- Anh hiểu - chính anh, người tệ bạc
Bắt em giữ mãi tấm lòng son
Làm người thiếu phụ trong song cửa
Nhan sắc khuynh thành cũng héo hon
Ước gì anh được về quê cũ
Thăm lại đồng xanh ngắm lúa vàng
Ngắm cảnh trời cao, diều lộng gió
Mái chèo khua nước - chuyến đò ngang
Ước gì anh được về quê cũ
Nghe điệu à, ơ ... nhịp võng đưa
Lắng tiếng ca dao, lời mẹ hát
Chập chờn ký ức, những ngày thơ
Ước gì anh được về quê cũ
Tìm lại ngày xanh tuổi học trò
Nắng hạ chói chang hàng phượng vĩ
Mơ hồ vẳng tiếng trống trường xưa
Bao giờ anh được về quê cũ
Anh sẽ cùng em đi khắp nơi
Thăm phố phường xưa, về Nội - Ngoại
Dắt nhau đi cuối đất, cùng trời
Bao giờ anh được về quê cũ
Ăn bữa cơm chiều bên cạnh em
Sum họp gia đình đông đủ mặt
Dưới đèn ngồi kể chuyện hàn huyên
Ngày ngày anh sẽ lên trường học
Đứng đón chờ em dạy học về
Bụi phấn còn vương trên áo tím
Hai mình chung một bóng dù che
Đốt trầm hương ấm đêm khuya vắng
Anh kể em nghe chuyện xứ người
Nghìn lẻ đêm dài trong lặng lẽ
Nhớ em ngồi đếm ánh sao rơi
Phong trần giũ áo đời cô lữ
Nhắp chén trà thơm, thắp nến hồng
Khấn nguyện được gần nhau mãi mãi
Cho đời thôi lạnh những đêm đông
***
Em ở quê nhà, em có biết
Phương nầy trời lại đã vào đông
Hôm nay anh ghép vần thơ nhớ
Gởi vội về em nhắn mấy giòng
"Dẫu có xa em, đời có khổ
"Lòng anh như một gốc cây tùng
"Vẫn xanh màu lá, dù sương tuyết
"Vẫn giữ muôn đời chữ thủy chung".
Dương Quân
***
ĐÔI BỜ ĐẠI DƯƠNG
Mình yêu,
Xa cách nghìn trùng
Yêu Mình thăm thẳm mịt mùng cách xa
Bên Mình mong nhớ bên ta
Ta bên này
Nhớ thiết tha bên Mình
Yêu Mình
Xưa tóc còn xanh
Ba mươi năm đã, tóc thành trắng phau
Ta chờ Mình
Bạc mái đầu
Mình chờ ta
Cả kiếp sầu lưu ly
Mình yêu
Ta vẫn bên này
Ta yêu
Mình vẫn tháng ngày bên kia
Hai bên ngăn cách chia lìa
Cách ngăn thương nhớ đi về đêm đêm
Ồ! Sao ta chẳng là chim?
Để ta vỗ cánh bay tìm cố nhân
Hai ta giờ đã phong trần
Nỗi đau đớn
Vẫn muôn phần bên ta.
Dặm dài trời biển bao la
Biển trời dài dặm
Mình - Ta nghẹn ngào
Trời cao
Đất thấp
Trời cao
Dấu chân chim biết phương nào ta đi.
Tìm Mình
Theo dấu chim di
ìm ta
Mình đếm tháng ngày trôi qua.
Hoài mong dài dặm xót xa
Dặm dài hun hút
Quan hà chênh vênh
Đường trần ta bước gập ghềnh
Tìm Mình
Ta trả nợ tình cho nhau.
Hay là
Đổi lấy thương đau
Một lời trăn trối về sau
Kiếp người
Mình- Ta
Khép lại nụ cười
Ta xin:
Vang vọng tiếp lời hư vô
LỐi XƯA
Thuở bé anh về qua lối nhỏ
Trước sân, em thấy vội ngừng chơi
Dắt tay em bảo vào thăm chị
Chị ở sau vườn giặt áo phơi.
Một chị, một em nhà vắng vẻ
Em mười hai tuổi tóc buông lơi
Mỗi chiều tưới nước hàng hoa đỏ
Có hiểu gì đâu nghĩa cuộc đời.
Rồi cứ mỗi năm về xóm nhỏ
Tóc dài, em mỗi lớn hơn xưa
Má em phơi phới và môi đỏ
Sân vắng em không nữa cợt đùa.
Ngỡ rằng, như lúc em còn nhỏ
Đến hỏi thăm em - chẳng trả lời
Cứ đứng mân mê hoài chéo áo
Ngượng ngùng anh cũng nghĩ xa xôi.
Từ đó mỗi lần qua xóm nhỏ
Nhìn anh - em chỉ mỉm môi cười
Thăm nhà, anh trở ra thành thị
Qua cửa, anh buồn đếm bước vơi.
Năm trước lại về qua lối nhỏ
Em mười tám tuổi đẹp như tiên
Áo hồng phất phới bên song cửa
Tràn ngập tim anh, ánh mắt huyền.
Nhưng một hôm rồi qua lối nhỏ
Thấy em đan áo lạnh mùa đông
Trước sân đã hái màu hoa đỏ
Mới biết rằng em sắp có chồng.
Chiều nay thơ thẩn về qua ngõ
Trưóc cổng ai đề chữ VU QUI
Rải rác trên đường màu pháo đỏ
.........................
Thôi rồi! Em đã bước ra đi.
DƯƠNG QUÂN
***
VỀ BẾN MỘNG
Hãy đổ lại thuyền ơi! trên bến mộng
Cất chèo khua tan vỡ cả bờ trăng
Đã nửa kiếp phong yên, đời dậy sóng
Trở về đây, yến tiệc ngắm cung Hằng
Tóc xanh thắm, buộc thuyền cho lữ khách
Kéo thời gian tìm lại bóng người xưa
Trong ánh mắt âm u màu quá khứ
Và đôi môi chẳng gợn chút hương thừa.
Tôi chuốc chén lưu ly người nhắp thử
Tiệc tẩy trần uống nốt cặn bi ai
Buồn chi nữa, mộng mơ đời gió bụi
Đời tang thương thế sự ngập u hoài.
Áo đã bạc, hai vai gầy nhỏ yếu
Nụ cười xưa tắt hẳn ở làn môi
Năm tháng vẫn bơ vơ làm mệng yểu
Những dòng thơ đâu bán được cho đời.
Hãy đổ lai thuyền ơi! trên bến mộng
Để lui về ảo giác sống hoang mang
Trôi nổi lắm, thuyền xưa đà dậy sóng
Bến đò trăng đã mấy độ hoang tàn.
DƯƠNG QUÂN
THỨC GIẤC
Ta thức giấc nặng nề say gối mộng
Mưa tạnh rồi, mây gió đã về đâu?
Vầng thái dương còn đi xa, chưa đến
Hồn ơi! mau tắm vội bến U Sầu.
Ai bên cửa? Nhịp nhàng trông tha thướt?
Hãy dừng chân, xin chớ dẫm hồn ta
Khẻ im lặng - người ơi, khoan cất bước
Lũ côn trùng đang trổi nhạc bi ca.
Đừng mở cửa - Vào cho trong nấm mộ?
Hồn ái ân sờ soạng sẽ đi ngay
Thà để họ nằm yên trong giấc ngủ
Mà say sưa uống cạn vũng trăng đầy.
Ta lặng lẽ đi tìm hơi thở ấm
Thả thuyền hồn trôi nổi trọn đêm nay
Quên nguyện ước, quên cuộc đời cay đắng
Trở về đây, ngõ hẹp, bóng trăng cài.
Ta trở giấc, nằm nghe sương thấm mộng
Đừng đến đây làm mệt mỏi hồn ta
Người đi đâu cho đêm trăng khua động?
Cho vầng dương le lói đuổi trăng tà?
DƯƠNG QUÂN
****
HƯƠNG TÌNH CÀ MAU
Thuở ấy một lần xa phố cũ
Tôi rời đô thị đến An Xuyên
Chân trời cuối Việt xa thăm thẳm
Không có người thân, chẳng bạn hiền.
Là chuyến độc hành, không tiển biệt
Hành trang chỉ một xách tay vừa
Nhưng sao thấy nặng niềm thương nhớ
Trời thủ đô buồn trong nắng thưa.
Tôi đến An Xuyên lòng khắc khoải
Những trưa gà gáy gọi hoàng hôn
Những chiều gió biển đùn mây xám
Gợi tiếng sầu dâng tận đáy hồn.
Những bước chân mòn qua phố vắng
Những con đường cũ nặng suy tư
Hững hờ rượu lạt, cà phê đắng
Khói thuốc nào say buổi tạ từ.
Khi cánh chim bay là xóa dấu
Cành khô cũng mất vết chia ly
Chỉ đau là tiếng kêu quằn quại
Hẹn ước nào ai tiếc được gì.
Sự nghiệp vẫn đi tìm trước mặt
Nụ cười không nở cuối mùa thương
Mai sau ai biết về thân phận
Sỏi đá thà cam vạn nẻo đường.
Dẫu thế, Cà Mau không phụ khách
Có rừng, cũng có đất phù sa
Cầu tre, nước chảy, cô nghiêng nón
Tình gái An Xuyên vẫn đậm đà.
Gặp em vào buổi ban sơ ấy
Chung chuyến đò qua ghé bến quê
Tôi chép câu hò đem đến tặng:
" Cà Mau đi dễ khó quay về "
Em hẹn chèo ghe ra họp chợ
Tôi chờ, trưa nắng, bóng sông trôi
Cắm sào, che nón, em cười nụ
Lòng ngỡ rằng em nói vạn lời.
Nhà em có mảnh vườn rau nhỏ
Uống nước trời mưa, gạo giã tay
Tuổi mẹ như vừng xôi nếp mọt
Cha già như trái chín trên cây.
Hái rau đem bán lo tiền chợ
Mót củi rừng thưa nhúm bếp cơm
Cha mẹ tuổi già, con gái muộn
Tảo tần ngày tháng đáp công ơn.
Em từ Tắc Thủ qua Kênh Xáng
Xuống khỏi Giòng Kè, ra Tắc Vân
Tôi dưới Tân Thành lên chợ quận
Mua quà xin gởi biếu song thân.
Mỗi lần tan chợ, ghe xuôi nước
Áo trắng em về khuất cuối sông
Tôi tự hỏi lòng sao chẳng gởi
Cho em trọn cả trái tim hồng?
Trở lại Tân Thành thương Tắc Thủ
Đường dài sông rộng, nắng chang chang
Mái chèo có mỏi bàn tay yếu?
Má đẫm mồ hôi có võ vàng?
Mơ ước trời luôn thêu nắng đẹp
Mưa hòa, gió thuận, khắp nơi vui
Đất lành, hoa nở trên gai góc
Cho gái Cà Mau điểm nụ cười.
Từ đó, tôi yêu miền cuối Việt
Yêu đôi mắt đẹp, cổ tay tròn
Áo bà ba trắng, môi cười nụ
Yêu gái Cà Mau vẹn sắt son.
DƯƠNG QUÂN
Kỷ niệm từ HVQGHC
1967
MONG BUỔI EM VỀ
Em đi không nói câu từ biệt
Một buổi chiều buồn gió chớm thu
Ta thấy màu trời xanh biêng biếc
Bóng em dần khuất nẻo xa mờ.
Bóng em dần khuất ngàn sông núi
Thu đến chao nghiêng lệch đất trời
Cây cỏ bỗng run cành lá úa
Lòng ta khắc khoải nhớ khôn nguôi.
Ta biết em vui với dặm trường
Dài theo lối mộng trải ngàn phương
Từng gương mặt cũ, niềm vui mới
Chờ đợi lâu dài trĩu luyến thương.
Ta biết em đi khắp mọi miền
Người thân, cảnh đẹp, chuyện hàn huyên
Bước chân em đến chồi hoa nở
Em chắc quên ta nặng nỗi niềm.
Ta vẫn mong em buổi trở về
Cho lòng rạo rực cháy đam mê
Cho tràn tâm sự dòng rung cảm
Dẫu chẳng mong chi chuyện ước thề.
Ta vẫn mong em buổi trở về
Cho dù vẫn thuộc vòng tay ai
Ta vào mộng ảo tìm dư ảnh
Để ghép vần thơ, dệt cảm hoài.
Ta sẽ làm thơ kể chuyện lòng
Rất buồn - vì chỉ mãi chờ mong
Thuyền xuôi, nước ngược, bờ vô vọng
Cay đắng lòng ta. Em biết không?
Hay ta về "ngậm ngãi tìm trầm"?
Để một ngày kia hóa dã nhân
Ta giũ kiếp người, xin trả lại
Trái tim dần nguội lửa rưng rưng...
Sau này em biết thì ra muộn
Ta chẳng màng chi nữa cõi trần.
DƯƠNG QUÂN
*
LỤC BÁT CA DAO
( Nhân khi đọc những bài thơ Lục bát trên
QT như:
- Em từ Lục Bát Bước Ra của Huệ Thu,
Ngọc Bích họa
-Ta Vì Lục Bát Bước Vô của
Trần Gia Tĩnh Tâm
-Cảm Ơn Lục Bát của Huệ Thu
-Lục Bát Cầm Chơi của Huệ Thu
-Lục Bát Ví Von của Huệ Thu....
tôi có cảm hứng nên "biến đổi" một
số câu ca dao rất phổ thông sau đây làm
thành món quà VUI, kính gởi đến Quí
Thi Văn hữu thưởng ngoạn trong giây phút )
* Hôm qua tát nước đầu đình
Lượm câu lục bát trên cành hoa sen
Tặng em câu lục làm quen
Phần anh câu bát đêm đêm gối đầu.
* Đêm qua ra đứng bờ ao
Trông cá cá lặn, trông sao sao mờ
Sao mờ lại nhớ câu thơ
Nhớ câu lục bát thẩn thờ năm canh.
* Giả đò mua khế bán chanh
Chép câu lục bát để dành tặng em
Câu lục thì ở bên trên
Câu bát ở dưới làm nên vợ chồng.
* Một mai thiếp có xa chàng
Đôi bông thiếp giữ, đôi vàng thiếp xin
Xin câu lục bát thắm tình
Đem về thiếp đọc một mình lẻ loi.
* Hôm qua mưa gió đầy trời
Bên này sông vắng có người nhớ ai
Nhớ ai thở vắn than dài
Nhớ câu lục bát thương hoài bên sông.
* Có ai đến viếng Sài Môn
Mượn thơ đọc thử, mượn đờn kéo chơi
Kéo chơi ba bữa hết hơi
Còn câu lục bát đời đời vẫn mơ.
* Thằng Bờm có cái quạt mo
Phú Ông xin đổi ba bò chín trâu
Bờm rằng: Bờm chẳng lấy trâu
Lấy thơ lục bát mấy câu cũng...cười.
* ( còn nữa )................
DƯƠNG QUÂN
( Sưu tầm )
EM LÀ AI?
Em về phố SUY TƯ
Soi đèn sao TIỀM THỨC
Anh đi tìm hoang sơ
Trong lòng hoa rạn nức
Thôi còn chi nữa? Em!
Giấc mơ đời khép kín
Mắt nhung nhìn không quen
Trái sầu chưa kịp chín.
Ngón tay dài chi đây?
Vắng em buồn cúc áo
Bước chân mòn chia ly
Gót son mềm áo não
Thôi đừng hát Mozart
Cho hồn say nhã nhạc
Thôi đừng khóc Rimbeau
Cho anh sầu cúi mặt.
Tà áo em khép mở
Lung linh vùng đam mê
Vì chưng đang cầu nguyện
Không thốt kịp câu thề.
Em vung tay phù thủy
Biến ngày thành đêm sâu
Biến anh thành hạt bụi
Chuyển hướng một tinh cầu.
Em đọc lời sám hối
Xóa dấu tuổi xuân thì
Anh tìm ông Lão Tử
Xin làm người Vô Vi.
***
Lời Gĩa Biệt Cuối Năm
Viết cho NT3
Sương lạnh
Hôm nay, chiều cuối năm
Tin em lìa bỏ cõi trần gian
Sụt sùi đất khách đôi giòng lệ
Đưa tiễn em về chốn nghĩa trang.
Chao ôi! Tin đến nghe đau đớn
Em mất rồi sao? Có lẽ nào?
Ta thấy rụng rời, không tưởng thật
Bàng hoàng như một giấc chiêm bao.
***
Thôi rồi!
Dáng ngọc thanh tân
Long lanh mắt lệ, thơm vầng tóc mây.
Đất ôm em - mảnh hình hài
Mỹ nhân
Lịm đáy quan tài lạnh căm.
Ta ngồi đây – ta khóc cho em
Có phải hồng nhan lắm nổi chìm?
Có phải đường trần nhiều khổ lụy?
Đã làm ngưng máu chảy về tim?
Ba mươi năm
Ta đợi chờ nhau
Mái tóc xanh xưa – đã bạc đầu
Lẽo đẽo tương phùng quanh quẩn khuất
Hai phương trời lạ, nén thương đau.
Ba mươi năm
Em đọc thơ ta
Chung một niềm tin chẳng nhạt nhòa.
Em vẫn nâng niu từng kỷ niệm
Nuôi từng hi vọng tháng ngày qua.
Ba mươi năm
Giờ đã buông xuôi
Em vội vàng đi – vĩnh biệt rồi
Em đã đầu hàng, thua nghịch cảnh
Còn ta vô dụng, một đời trai.
Hỡi em!
Hiển hiện linh hồn
Nương theo cánh gió chập chờn về đây.
Hơi sương đưa nẻo trăng gầy
Đã vào thiên cổ những ngày xưa. Em!
Hắt hiu ta thắp ngọn đèn
Giọt sầu lã tã, lời nguyền vô minh.
Em hãy cùng ta nói mấy lời
Nầy đây, chén rượu rót đầy vơi
Khói hương, ta nguyện tình thân ái,
Với cả thành tâm, tạ lỗi người.
Nếu như còn được đợi chờ nhau
Xin hẹn nghìn năm ở kiếp nào
Nơi những tinh cầu xa lạ khác
Không còn hệ lụy, hết thương đau.
Ta chẳng màng chi thế giới nầy
Nên dù mặt đất, tiếp cung mây,
Ta – khe nước đục, giòng khô cạn
Thì sóng trường giang có nghĩa gì?
Ta đã từng mơ chuyện vợ chồng
Cùng nhau ấp ủ mảnh tình chung
Như bao nhiêu triệu tình yêu khác
Đâu phải lâm ly, mới mặn nồng?
Nhưng đời ta vướng thân danh ảo
Em cũng tình cay, lội ngược giòng.
Ta hẹn cùng nhau chuyến dạo chơi
Những miền cổ tích rất xa xôi
Dấu chân du mục, hằn trên đá
Hoa cỏ, rêu phong, vắng bóng người.
Ta nhớ
Năm xưa vì vận nước
Ta phải tù đày, em héo hon
Em gửi cho ta đôi dép chắc
Cho chân ta vững, lội trên rừng.
Ta nghe
Em khóc trên giường bệnh
Nhắn gọi ta về, vuốt tóc em
Nửa nụ hôn mềm em chợt tỉnh
Rất thơ – như những chuyện thần tiên.
Ngày ấy, quê hương tàn cuộc chiến
Em bồng con mọn vượt trùng dương
Đôi bờ xa cách, xa thêm nữa
Thương nhớ gởi về mây bốn phương.
Ta nhớ
Khi ta về dưới phố
Lại đi xứ lạ một thân người.
Mùa đông, em gởi khăn quàng cổ
Cho ấm tình nhau. Yêu dấu ơi!
Em bảo: “Cuối cùng rồi cũng gặp”
Nên ta vững dạ ghép vần thơ
Vì em, gởi gấm niềm tâm sự
Bằng trái tim mình – ru cõi mơ.
Ôi! chỉ là mơ
Là mộng mị
Đời thường lại khác - trắng trơ xương
Lại lui vào mộng tìm tri kỷ
Nên mộng triền miên, chuỗi đoạn trường.
Ta nghe
Ta thấy
Và ta nhớ
Từng tuổi nầy đây – ta khóc em
Như đứa trẻ khờ, ngồi khóc vụng
Ta cuồng, thơ vận cũng cuồng điên.
Tháng chạp
Cuối năm trời lạnh giá
Người người mừng đón Chúa sinh ra
Còn em, lại trở về vô định
Ta thấy trần gian, mắt lệ nhoà.
Dậy đi em!
Dậy đi em!
Chừng như em ngủ sau rèm áo quan
Bước ra theo ánh trăng tàn
Bờ mê - bến mộng
Càn khôn chuyển dời.
Em đi theo ánh sao trời
Nợ tình rũ sạch, kiếp người hoá thân.
Giờ đây – ta lắm phong trần
Bóng câu vụt tắt, phù vân mịt mờ.
Nghìn sau nối tiếp nghìn xưa
Tử sinh, sinh tử vật vờ theo nhau
Gọi tên em
Ta gục đầu.
Lệ ta nhỏ xuống - bể sầu dâng lên.
DƯƠNG QUÂN
December 31st, 2004
***
EM BÊN ẤY
Đường hành lang, đây mòn chân kỷ niệm
Anh âm thầm trong bóng tối tương lai
Em bên ấy, cô phòng hong tóc rối
Buồn chăn đơn, gối lẻ tháng năm dài.
Em bên ấy, bây giờ sầu hiu hắt
Dáng hao gầy, mắt lệ, nhạt môi son
Em bên ấy, bây giờ tàn xuân sắc
Giòng đời trôi cuồn cuộn những đau buồn.
Ba mươi năm, anh bước đời lận đận
Em võ vàng, cõi nhớ chẳng mờ phai
Ba mươi năm, anh gập ghềnh thân phận
Một lần đi biền biệt dấu quan hoài.
Bao hẹn ước ngày xưa đà dang dở
Đành lui về ký ức để tìm nhau
Gót phiêu linh mong gì câu tái ngộ
Giữa trùng dương mất bóng một con tàu.
Ôi nhớ lắm! những ngày hoa gấm cũ
Vầng trăng thề rạng rỡ dưới sương khuya
Bước hẹn hò em ngập ngừng góc phố
Hoa hoàng lan thơm ngát nẻo em về.
Anh hoang tưởng đuổi theo đời mộng mị
Nên thề non, hẹn biển vỡ tan tành
Em ngây thơ, tin lời anh ích kỷ
Để lỡ làng nhuộm tím cả xuân xanh.
Đã qua rồi, thôi chẳng còn chi nữa!
Chốn muộn phiền bừng tỉnh giấc si mê
Em trọn đời thủy chung như đã hứa
Xin cho anh tạ lỗi buổi quay về.
Đường trần ai, đây bước chân rời rã
Anh vẫn mơ tìm lại phút tương phùng
Chỉ thấy bao la khung trời băng giá
Và hồn thơ mòn mỏi kiếp lưu vong.
DƯƠNG QUÂN
HƯƠNG XƯA
Có một thuở em về thân thiết lắm
Ta vẫn từng hò hẹn mỗi đêm đêm
Bước chân em ngập ngừng qua ngõ vắng
Hương quỳnh hoa theo gió thoảng bên thềm.
Ta say sưa ru hồn vào cõi mộng
Men tình yêu ngây ngất tuổi mê si
Ta đua bơi trong biển tình dậy sóng
Ngợp hồn thơ, hoa bướm tuổi xuân thì.
Ta những tưởng giòng đời bằng phẳng mãi
Nên thờ ơ không một chút suy tư
Em cả tin, nên chẳng cần ái ngại
Đặt ta lên ngôi báu để tôn thờ.
Ai biết được, bờ sâu và vực thẳm
Những lọc lừa, cuồng nộ chốn nhân sinh
Cuộc biển dâu, xô kiếp người chìm đắm
Cuồn cuộn trôi, tan tác mảnh ân tình.
Ta đã mất, thời hoa thơm lá biếc
Bước sông hồ, lạc nẻo, hận trường giang
Rồi từ đó, hai nhánh đời khác biệt
Ta còn đây - u uất nỗi phai tàn.
DƯƠNG QUÂN
***
THU TÂM
Thu đã nghiêng trời, gió đã lay
Sương thu xua lạnh đến nơi này
Em ơi! phương đó đang đầm ấm
Có nhớ người xa trong phút giây?
Ta biết là ta rất muộn màng
Như người đã lỡ chuyến đò ngang
Như tình thu úa, phai màu nắng
Mơ ước rơi theo những lá vàng.
Ta thấy em về giữa giấc mơ
Vai nghiêng, tóc xõa, nụ hôn chờ
Dịu dàng thu rớt bên thềm mộng
Chỉ thế thôi...làm ta ngẩn ngơ.
Ta biết! Và ta chẳng dám đâu
Ngàn trang thơ nhuộm tím thu sầu
Khung trời tưởng tượng mênh mông quá
Nên cánh chim chiều khuất bóng mau.
Phương đó, em đi về với thu
Mây giăng, nắng, nhạt, lối sương mù
Vai kề, gối tựa, nồng chăn gối
Chạnh nghĩ...lòng ta nghe nhói đau.
* * *
Xin cho ta gọi tiếng YÊU thầm
Để dệt bài thơ mơ ái ân
Mơ cuộc tương phùng trong mộng ảo
Trao người tha thiết tiếng thu tâm.
DƯƠNG QUÂN
NHỚ OANH
Vườn ta xưa, có chim Oanh hay đến
Hót líu lo trên cành bưởi, cành cam
Hoàng hôn rơi, tiếng chim kêu quyến luyến
Đêm tàn khuya, giọng hót thoảng mơ màng.
Ta vẫn đợi Oanh về vang tiếng hót
Lòng ta như ấm lại buổi mưa phùn
Những canh vắng, gió lùa qua song cửa
Oanh chưa về, ta se sắt chờ mong.
Ta muốn được gần Oanh trong gang tấc
Khẻ ân cần, ve vuốt... tỏ thương yêu
Ta muốn trải lòng ta theo cánh gió
Để cùng Oanh vui nắng sớm, sương chiều.
Nhưng Oanh vẫn mải mê, trời xa rộng
Chợt về khi hoa lá ngủ, sương buồn
Oanh lại hót, ru ta vào cõi mộng
Khiến lòng ta, dìu dặt giấc sầu vương.
Bỗng một hôm, cơn gió nào cuốn lốc
Oanh bay đi biền biệt chẳng quay về
Vườn ta nay, ngậm ngùi hoa lá rụng
Giọng hót còn văng vẳng những đêm khuya.
DƯƠNG QUÂN
VIỄN DU
Ta hẹn Nàng Thơ chuyến dạo chơi
Miền xa chẳng thấy dấu chân người
- Đường hoa
- thảm ngọc
- thềm mây rụng
- Lầu tuyết
- màn sương
- nhã nhạc rơi
Em. Gót son nghiêng thành đá cổ
Suối. Dòng xanh lộng bóng trăng ngơi
Bỗng dưng- mắt biếc tràn hư ảnh
Thôi đã lạc đường!
Cố quận ơi!
DƯƠNG QUÂN
DÒNG ĐỜI
Dòng đời như gió thoảng mây bay
Ngẫm lại buồn vui được mấy ngày
Sự nghiệp, công danh dường giấc mộng
Giàu sang, phú quí tựa cơn say.
Đắc thời, ác tặc leo bàn độc
Thất thế, hiền nhân rớt vũng lầy
Sinh, lão...mất, còn… trong thoáng chốc
"Có- không" mờ ảo thế gian này.
DƯƠNG QUÂN
***
GÁNH TRẦU MỸ-HỘI
Thương nhớ gởi về quê Mỹ-Hội
Dòng đời thắm thoát bấy nhiêu năm
Bao mùa mưa nắng bao thay đổi
Mà bóng người xưa vẫn bặt tăm.
***
Thuở xưa Mỹ-Hội êm đềm quá
Cây trái sum suê đủ bốn mùa
Phước Lý về ngang Thành Tuy Hạ
Nhà em ở dưới rặng cau thưa.
Nhà em có Mẹ già gầy yếu
Ba mất từ em mới biết đi
Mẹ bán thúng trầu lưng buổi chợ
Nuôi em khôn lớn tuổi xuân thì.
Ngày ấy anh về thăm Mỹ-Hội
Qua phà Cát Lái ghé Long Tân
Tìm em trưa nắng tan phiên chợ
Thăm Mẹ thăm em đã mấy lần.
Con gái miệt vườn, không trang điểm
Nhưng em rất đẹp, tánh ngoan hiền
Má hồng, mắt biếc, làn môi thắm
Giúp Mẹ gánh trầu buổi chợ phiên.
Anh trai tỉnh lỵ ra trường lớn
Ăn học, làm quen nếp thị thành
Hai đứa cùng nhau chung ước hẹn
Chờ anh đi kiếm chút công danh.
Mỗi bận trở về thăm xóm cũ
Ra vườn gom hái lá trầu vàng
Trầu cau chung gánh - chung duyên nợ
Đủ nghĩa cho tình ta chứa chan.
Gặp nhau rồi lại xa nhau nữa
Căn dặn đừng quên sớm trở về
Em đứng bên bờ sông Cát Lái
Nhìn theo như níu bóng người đi.
Chiếc phà tách bến, dòng sông rộng
Nước xoáy lao chao đám lục bình
Run rẩy những chồi hoa tím tím
Thương em bịn rịn bước không đành.
Công danh đeo đuổi chi mà khổ
Đã lỡ bon chen chốn lụy phiền
Chưa kịp đến ngày tin Mẹ mất
Gánh trầu giờ trĩu nặng vai em.
Anh về lần ấy, hay lần cuối
Ngồi kế bên em xếp liễn trầu
Chợt thấy bàn tay gầy guộc quá
Lần đầu xao xuyến nụ hôn nhau.
Anh đốt trầm hương xin khấn Mẹ
Sau này được kết nghĩa trăm năm
Em làm nội trợ, nuôi con nhỏ
Thôi gánh trầu, thôi những nhọc nhằn.
Rồi buổi quê hương tàn cuộc chiến
Anh xa thành phố, sống trên rừng
Mười năm dày dạn cùng sương gió
Ai hẹn ngày về giữa gió sương?
Mỹ-Hội cũng thay từng cảnh sống
Chợ phiên cần gạo, chẳng mua trầu
Cau khô, trầu héo, buồn trong thúng
Vườn cũ thưa dần những bóng cau.
Em có khi nào qua Cát Lái
Bến phà đứng đợi một bên bờ
Nước sông cuồn cuộn xuôi dòng nhớ
Những mảng lục bình theo sóng đưa?
Như mảng lục bình trong nước xoáy
Không về trở lại bến sông xưa
Dòng đời xô dạt anh xa mãi
Mà bóng người thương chẳng nhạt mờ.
***
Biết có ai về quê Mỹ-Hội
Nhắn dùm người cũ mấy lời thăm
Giờ thân viễn xứ còn trôi nổi
Xin hiểu lòng nhau - tạ lỗi lầm.
DƯƠNG QUÂN
ĐIỂM HẸN SAU CÙNG
Ta ở bên này
Miền biển vắng
Thùy dương lả ngọn triệu năm dài
Chập chùng sóng phủ buồn lên cát
Tiếp nối khôn cùng nhịp chuyển xoay.
Người ở bên kia
Vùng phố thị
Dòng đời xuôi ngược, gót bon chen
Sớm chiều cuồn cuộn tràn như thác
Thế sự xôn xao ngợp muộn phiền.
Ta mơ về phía bên kia mãi
Mong cuộc tương phùng ( dẫu phút giây )
- hương tóc thôi miên
- làn mắt ngọc
- kề vai sao rụng
- rót thơ đầy
Nhưng ta đã biết:
- là vô vọng
Người vẫn nặng nguyền hương khói xưa
Nên biển mãi dạt dào con sóng
Nên tình ta đẫm những trang thơ.
Xin hẹn cùng ta ở chốn nào
- bên ngoài vũ trụ
- giấc chiêm bao
- tinh cầu xa lạ
- nơi mù mịt
Để được bình yên yêu mến nhau.
Ta sẽ ung dung lánh cõi trần
Thoát vòng hệ lụy, kiếp trầm luân
Đợi người cho đến ngàn năm nữa
Điểm hẹn sau cùng: Đỉnh Tuyết Vân.
DƯƠNG QUÂN
NÓI VỚI NÀNG THƠ
Từ có em là ta có thơ
Dáng em huyền ảo rất mơ hồ
Lúc buồn ngơ ngẩn bên song cửa
Khi nhớ ngậm ngùi giữa giấc mơ
Có phải em gieo niềm xúc cảm?
Hay là thơ dệt mối duyên tơ?
Tim ta đã sẵn dành ngôi báu
Dẫu có rêu phong vẫn đợi chờ.
DƯƠNG QUÂN
****
CHẬP CHỜN CƠN MÊ
Ta ngồi viết cho em
Trang thư đầy nhung nhớ
Đêm này như mọi đêm
Ta âm thầm lặng lẽ
Điếu thuốc tàn trên tay
Em mơ màng trong khói
Nửa chừng ly rượu cay
Vẳng nghe lời em nói
Từ bên bờ đại dương
Thì thầm tiếng sóng vỗ
Ta làm mây lang thang
Tìm em qua hơi thở
Em giấc ngủ nồng say
Chiêm bao miền cát trắng
Ta bơ vơ chốn này
Khi hoàng hôn tắt nắng
Ta làm anh cuồng sĩ
Sống trọn đời lưu vong
Nợ tình còn dang dở
Nợ nước chưa đền xong
Ta chợt hiểu kiếp người:
Rong rêu chìm vực thẳm
Ta chợt hiểu tình em:
Héo khô làn môi thắm
Và từng đêm khuya vắng
Ta mơ dáng em về
Đóa hoa hồng mới nở
Chập chờn trong cơn mê
Ta hỏi lòng: " Có phải
Em đến tự ngàn xưa? "
Chiếc ngai vàng thuở ấy
Trong tim ta bây giờ ?
DƯƠNG QUÂN
HỎI LẠI QUÊ NHÀ
Ai có quay về chốn cố hương
Xa xôi cách trở mấy cung đường
Hỏi dùm: " Người cũ còn nhung nhớ? "
Nhắn hộ: " Tình xưa vẫn vấn vương? "
Đất khách bôn ba đời lữ thứ
Quê người lận đận kiếp phong sương
Mơ vòng tay khép ân tình lại
Sưởi ấm cho người chốn viễn phương.
DƯƠNG QUÂN
1. 2008
NHẮN LẠI NGƯỜI THƯƠNG
Bậu về điểm lại má hồng
Rẽ đường ngôi lệch, thắt vòng lưng thon
Qua đi ngàn dặm nước non
Cánh chim ai biết mất còn. Bậu ơi!
Quê hương- nhớ đứng, nhớ ngồi
Nhớ con đò nhỏ, nhớ người sang sông
Đồng Nai nước chảy xuôi dòng
Qua đành mãn kiếp lưu vong xứ người.
Có ai thương bậu, ngỏ lời
Bậu ưng đi! - kẻo cuộc đời tàn phai
Chừng nào mây trắng còn bay
Qua còn nhớ bậu những ngày...xa xưa.
DƯƠNG QUÂN
***
*
Ý kiến bạn đọc
Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
Đường chiều một bóng riêng ta
Không gian mờ ảo ráng pha tím phần
Tịch liêu xóa vết đường trần
Bờ môi khô đắng chẳng lần ư ê
Người đi mấy dặm sơn khê
Gởi mây theo gió còn về nữa đâu
Ta gần sao lỡ nhịp cầu
Thua canh bạc lớn ôm sầu ngàn năm
Bóng người biền biệt mù tăm
Bóng ta lảng đảng lòng rằng tịnh ngôn
Một lần yêu vạn lần buồn
Nửa hồn chôn kín nửa hồn thương đau
Tiếng : thời gian thuốc nhiệm mầu
Nhưng thời gian chỉ thêm câu bùi ngùi
Mình ta ôm một mãnh đời
Tương tư mộng mị bóng người thương yêu
Trăng tàn khói nhạt đìu hiu
Bẽ bàng quanh quẫn lại gieo bẽ bàng
Nghiệp duyên tiền kiếp ăn năn
Sương khuya lưng giậu treo trăng định thiền