Hát Nữa Đi Jane
Hát cho lấp lánh sao trời
Cho trăng mười sáu ạ ời sáng lên
Hát nữa đi Jane!
Cung đàn dù đã rất quen
Giọng em tình khúc đưa mềm chân anh
Hát cho gió mát trăng thanh
Cho rừng tinh tú vận hành thênh thang
Cám ơn em với giọng vàng
Phiếm dây như thể ẩn tàng tâm linh
Thiên hà như thể rung rinh
Hằng Nga cung lạnh trở mình im nghe
Một vườn cây lá đê mê
Giọng em từng giọt sương khuya trong lành
Hát cho vũ trụ chung quanh
Cho hồn cô lữ dỗ dành đêm hoang
Đến nơi xa tận vô vàn
Điệu ru quyện ánh trăng ngàn tim yêu
Ngô Đình Chương (phỏng dịch)
To Jane: The Keen Stars Were Twinkling
I.
The keen stars were twinkling,
And the fair moon was rising among them,
Dear Jane.
The guitar was tinkling,
But the notes were not sweet till you sung them
Again.
II.
As the moon's soft splendour
O'er the faint cold starlight of Heaven
Is thrown,
So your voice most tender
To the strings without soul had then given
Its own.
III.
The stars will awaken,
Though the moon sleep a full hour later
To-night;
No leaf will be shaken
Whilst the dews of your melody scatter
Delight.
IV.
Though the sound overpowers,
Sing again, with your dear voice revealing
A tone
Of some world far from ours,
Where music and moonlight and feeling
Are one.
Percy Bysshe Shelley (1792—1822)