BÍ MẬT
DÂY CHUYỀN MẤT TRỘM
(Năm Bính Thân kể chuyện
“Tiền Thân Đức Phật”)
Ch.1: TỪ TỘI NÀY TỚI TỘI KHÁC
Ở Ba La Nại thuở xưa
Nơi miền bắc Ấn có vua trị vì
Nhà vua có vị quan kia
Đại thần hiền trí rất chi có tài,
Một hôm vua thích dạo chơi
Trong công viên đẹp, đất trời bao la
Nhiều người trong chốn hoàng gia
Theo vua đi dạo thật là đông vui
Gần khu rừng nọ xanh tươi
Có hồ trong mát tuyệt vời biết bao
Cả đoàn bèn ghé lại mau
Nhà vua xuống tắm thấy sao hài lòng
Vua mời hoàng hậu xuống cùng
Mời thêm cung nữ vui chung rộn ràng
Mọi người cởi bỏ nữ trang
Cởi đồ trang sức đang mang trên người
Rồi gom góp lại một nơi
Sai cô giúp việc phải ngồi giữ canh
Mọi người xuống tắm hồ xanh
Giỡn nô giữa cảnh hữu tình thênh thang,
Bất ngờ trong số nữ trang
Có dây chuyền nọ kết bằng ngọc trai
Mà hoàng hậu quý nhất đời
Do vua ban tặng cho người vợ yêu.
*
Trên cành cây rất cheo leo
Một con khỉ cái đang trèo quanh đây
Khỉ tò mò đã lâu nay
Khi nhìn thấy nữ trang ngay dưới mình
Dây chuyền phô sắc đẹp xinh
Thật là quyến rũ, quả tình đáng mê
Thế là khỉ muốn trộm về
Để đeo lên cổ mà khoe thân mình,
Khỉ bèn kiên nhẫn ngồi rình
Chờ cô giúp việc vô tình ngủ quên.
Cô ta thời lúc thoạt tiên
Ngồi canh đồ đạc để bên đàng hoàng
Sau vì cái nắng chang chang
Khiến cô mệt mỏi mơ màng thiếp đi
Khỉ ta nào có chờ chi
Trên cao nhảy xuống còn gì nhanh hơn
Như gió thổi, tựa mưa tuôn
Trộm dây chuyền nọ rồi chuồn lên cây
Sợ rằng các khỉ quanh đây
Thấy dây chuyền đẹp giành ngay của mình
Sẵn cây có hốc trên cành
Khỉ bèn khéo léo giấu nhanh dây chuyền
Rồi ngồi canh gác lặng yên
Làm như vô tội, lành hiền, thơ ngây.
*
Cô nàng giúp việc dưới cây
Mơ màng, choàng tỉnh biết ngay lỗi lầm
Vội vàng kiểm soát mọi phần
Thấy dây chuyền mất vô ngần hoảng kinh
Cô la kêu cứu thất thanh
Bao nhiêu lính gác ở quanh tới liền
Khi nghe tin mất dây chuyền
Họ bèn tìm gặp vua hiền báo tin
Vua sai lính tráng đi tìm
Bắt ngay thủ phạm để đem dẫn trình,
Sợ vua nổi giận thình lình
Lính lao đi kiếm tận tình khắp nơi
Công viên lùng sục tơi bời
Mong sao tìm được ra người gian manh.
Ngoài công viên, ngay khúc quanh
Bất ngờ có một dân lành đi ngang
Anh trên đường trở về làng
Sau khi đóng thuế muộn màng trên kinh
Anh dân nghèo sợ thật tình
Thấy bao lính tráng dập dình hét la
Hoảng kinh anh vội chạy xa
Lính canh trông thấy thế là rượt theo,
Thật xui cho kẻ dân nghèo
Lính kia bắt giữ khó kêu oan rồi
Bị người đánh đập tơi bời
Bị người la mắng thốt lời hăm he:
“Trộm dây chuyền chính là mi
Hãy mau thú tội ngay đi là vừa.”
Thanh niên không dám chần chờ
Nghĩ mình chối tội khó mà thoát ngay
Bị người đánh chết tại đây
Nhận thời có được dịp may về triều
Gặp vua kể lể mọi điều
Có cơ thoát được bao nhiêu oan tình
Thanh niên nhận tội về mình
Lính canh trói lại dẫn trình nhà vua.
*
Dây chuyền nào có để đưa
Nhưng anh khôn khéo khẽ thưa ngọn ngành:
“Kính trình bệ hạ anh minh
Suốt đời tôi thật quả tình nghèo sao
Có chi quý giá đâu nào
Chính quan cố vấn tối cao cung vàng
Sai tôi ăn trộm nữ trang
Dây chuyền tôi đã đưa sang ông rồi.”
Đòi quan cố vấn tới nơi
Khi nghe vua hỏi ông thời nhận ngay:
“Dây chuyền hoàng hậu quý này
Tôi không còn giữ trong tay của mình
Chuyển qua tu sĩ triều đình
Đó là sự thật xin trình vua hay.”
Vua đòi tu sĩ tới đây
Ông không chối tội, khai ngay rõ ràng:
“Tâu bệ hạ, món nữ trang
Tôi đưa nhạc trưởng cung vàng còn đâu.”
Vua đòi nhạc trưởng tới mau
Ông này cũng nhận, trước sau khai trình:
“Dây chuyền quý giá thật tình
Tôi đâu còn giữ riêng mình làm chi
Đã trao cô kỹ nữ kia.”
Bốn người nhận tội. Thật kỳ lạ thay!
Vua đòi cô gái tới đây
Riêng cô không nhận tội này mà thôi
Và cô dứt khoát trả lời:
“Muôn tâu bệ hạ tôi thời vô can
Nào đâu biết đến nữ trang
Biết gì đồ quý của hoàng hậu đâu.”
Vì trời chiều đã sẫm mầu
Vừng dương sắp lặn ở sau rừng già
Nên vua có lệnh ban ra:
“Ngày mai tiếp tục điều tra muộn gì.”
Vua trao năm kẻ tình nghi
Cho quan coi giữ rồi đi về liền
Về hoàng cung để nghỉ đêm
Tạm ngưng vụ trộm dây chuyền tại đây.
Ch.2: KHÁM PHÁ BÍ MẬT
Đại thần hiền trí hôm nay
Sau khi nghe vụ trộm này đầu đuôi
Mới lên tiếng với mọi người:
“Nếu mà suy đoán vội thời lầm thêm.”
Ông suy nghĩ: “Sợi dây chuyền
Bị người trộm ở công viên phía mình
Cửa vào có lính gác canh
Anh chàng bị bắt thời quanh phía ngoài
Muốn vào nào phải chuyện chơi,
Phía trong cũng vậy ra thời dễ đâu
Lính canh cẩn mật trước sau
Kẻ nào trộm cắp ra vào khó khăn.
Năm người bị cáo liên can
Tài nào cất giấu nữ trang dây chuyền
Thật là kỳ lạ vô biên
Năm người bị giữ tất nhiên oan tình
Muốn cho xét xử công minh
Năm người oan đó cần mình tiếp tay.”
Rồi ông thầm nghĩ điều này:
“Công viên nhiều khỉ trong đây vô cùng
Khỉ thường giỡn rất lạ lùng
Chắc là một khỉ trong vùng công viên
Nghĩ rằng đeo sợi dây chuyền
Sẽ làm cho nó thêm duyên mặn mà
So cùng khỉ khác vượt xa
Nên khi người giữ lơ là phút giây
Khỉ ta lén trộm được ngay
Giờ đây còn giữ dây này thích ưa.”
Đại thần bèn yết kiến vua
Điều tra vụ trộm xin đưa cho mình
Vua nghe hoan hỉ đồng tình
Lính mang tội phạm dẫn trình trao quan
Quan kêu hầu cận khôn ngoan
Truyền đem năm kẻ tạm giam tức thì
Giam vào chung một phòng kia
Quân hầu rình rập để nghe bên ngoài
Nghe cho kỹ đủ mọi lời
Rồi về thuật lại tức thời cho quan.
*
Năm người nhốt kín phòng giam
Tưởng rằng thoải mái ai làm phiền đâu
Không dè dặt, chuyện cùng nhau
Chẳng còn giữ ý trước sau nữa rồi,
Thoạt tiên cố vấn thốt lời
Trách dân làng nọ: “Mi thời điêu ngoa
Chẳng hề quen biết cùng ta
Cớ sao bày đặt thật là dối gian
Khai dây chuyền, món nữ trang
Mi đưa ta giữ. Thật oan vô cùng.”
Dân làng thổ lộ nỗi lòng:
“Thưa ngài quả thật tôi không biết gì
Nào đâu trộm dây chuyền kia
Nhưng vì sợ chết tôi thì man khai
Muốn rằng đổ tội cho ngài
Quyền uy, chức lớn cạnh nơi ngai vàng
Chắc ngài cứu được dễ dàng
Cả hai thoát khỏi nỗi oan thấu trời
Xin ngài đừng giận hờn tôi.”
Đến đây tu sĩ tức thời nói ngay:
“Này ông cố vấn lạ thay!
Anh kia không trộm, không hay biết gì
Chẳng đưa ông dây chuyền chi
Sao ông khai đã trao về cho tôi?”
Ôn tồn cố vấn trả lời:
“Xin ông bớt giận, hai người chúng ta
Quyền hành lớn trong hoàng gia
Cho nên tôi nghĩ chắc là dễ hơn
Kéo ông vào vụ này luôn
Hai người giải quyết bớt phần khó khăn.”
Chợt nghe nhạc sĩ cằn nhằn:
“Vậy ông tu sĩ vu oan cho người
Dây chuyền đâu có đưa tôi
Sao ông thêu dệt những lời xấu xa?”
Giọng ông tu sĩ thiết tha:
“Theo tôi suy nghĩ ông mà bị giam
Nhạc thêm tình cảm chứa chan
Lại càng thú vị, lại càng du dương
Nên nhân vụ trộm nữ trang
Tôi bèn khai dối mở đường giúp ông.”
Giọng cô kỹ nữ vang phòng:
“Này tên nhạc sĩ gian hùng gớm ghê
Ta đây nào có quen mi
Chưa hề nói chuyện, có hề gặp đâu
Sao mi gian dối trước sau
Trộm kia đổ tội hại nhau tàn đời?”
Chợt ông nhạc sĩ cả cười:
“Ôi nàng kỹ nữ tuyệt vời dáng hoa
Xin đừng giận giữ cùng ta
Ta khai gian dối để mà cầu mong
Rằng nàng sẽ bị giam chung
Năm người có dịp vui cùng đấy thôi.”
*
Năm người can phạm thốt lời
Chỉ riêng cô kỹ nữ khai chân thành
Không hề thay đổi lời mình,
Bốn người kia cũng quả tình vô can.
Nấp rình nghe được rõ ràng
Quân hầu về thuật cho quan ngọn ngành
Nghe xong quan nghĩ thật nhanh:
“Chính là bọn khỉ trên cành trộm thôi
Trước đây mình đoán đúng rồi
Dây chuyền ta phải thu hồi lại ngay.”
Quan bèn thảo kế hoạch hay
Sai người làm giả nhiều dây, nhiều vòng
Đồ trang sức đẹp vô cùng
Sai quân bắt khỉ ở vùng công viên
Cho đeo đồ giả vào liền
Đeo xong thả chúng về trên cây cành
Rồi quan ra lệnh lính canh
Hãy theo rõi khỉ loanh quanh chớ rời
Hãy nhìn kỹ khắp nơi nơi
Thấy dây bị trộm tức thời ra tay
Rượt theo bắt lấy khỉ này
Chính là kẻ trộm sợi dây chuyền rồi.
*
Khỉ ăn trộm ung dung ngồi
Canh chừng dây chuỗi giấu nơi hốc cành
Đến khi dáo dác nhìn quanh
Thấy bao khỉ khác cạnh mình lăng xăng
Vừa nhảy nhót, vừa khoe khoang
Thân đeo vòng chuỗi, nữ trang rẻ tiền
Khỉ bèn tỏ ý khinh liền:
“Những đồ giả đó chẳng nên tự hào
Dễ gì so với ta sao
Dây chuyền ta có ai nào sánh ngang.”
Khỉ moi lấy món nữ trang
Đeo lên trên cổ, nghênh ngang chuyền cành
Thế là lập tức lính canh
Nhận ra dây chuỗi, rượt nhanh theo liền
Khỉ ta chạy trốn cuồng điên
Đu cành, nhảy nhót dây chuyền rớt ra
Rơi ngay xuống đám cỏ hoa
Lính canh lượm lấy thật là mừng thay
Đưa quan trình báo vua ngay.
Đầu đuôi chuyện khỉ vùng này trộm dây
Quan bèn thuật lại vua hay
Rồi thưa: “Những kẻ trước đây oan tình
Dù cho nhận tội về mình,
Khỉ là thủ phạm đích danh chuyến này!”
Nghe xong vua phán: “Lành thay,
Vừa nhiều sáng suốt lại đầy khôn ngoan.
Trộm vì túng quẫn, tham lam,
Dối vì sợ hãi dâng tràn con tim,
Còn như sự thật khuất chìm
Thời cần suy xét mới tìm được thôi.”
Vua ban thưởng, khen hết lời
Khen quan hiền trí là người có công.
NHẬN DIỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT:
Quan đại thần hiền trí điều tra ra vụ trộm
là tiền thân Đức Phật.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(phỏng dịch theo bản văn xuôi
THE MYSTERY OF THE MISSING NECKLACE
Ch 1: One Crime Leads To Another
Ch 2: The Mystery Is Solved
của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
_______________________________________________________