(Truyện: lãng mạn -Tiếp theo kỳ một.)
Hôm nay ánh nắng nhuộm vàng
Cho tôi xin hát tình chàng tình ca
Hôm nay trời đất trổ hoa
Cho tôi muốn nói rằng ta yêu chàng
Hôm nay tình quá cả làng
Nhìn em, em bước… cung đàn yêu thương.
(Trích bài thơ Cung đàng yêu cùng tác giả)
Chưong 4
Khi Tú đến, lần này không thấy Cư ngồi nơi suối, nhưng nàng dạn dĩ hơn và dắt cây xe đạp qua con suối. Tú đã xoắn một chút lai quần lên cao, nàng đi nhẹ nhàng cẩn thận và coi như mọi việc đã ổn.
Thấy Tú, Chú Chừ reo lên vì chú vừa bước ra khỏi cửa, lùa bò đi ăn sáng.
-Có người yêu đến thăm rồi không chạy ra đoán Cư?
Nghe chú Chừ nói Cư tưởng giỡn, nhưng chàng vốn nhớ nhung Tú nên chạy ra ngó:
Và chàng thấy chính xác Tú nên mừng lắm chạy ra đến nơi:
-Em đến thật mà anh cứ tưởng chú Chừ chọc đùa anh chứ.
Đoạn chàng thở mạnh nói tiếp:
-Anh nhớ em thấy chết luôn. Em có nhớ anh một chút không? Chàng nói và dắt phụ xe cho Tú. Hai người đi và sân cơ quan. Cư cất xe một chỗ mọi người thường dựng anh hỏi lại tiếp:
-Em nhớ anh không? Anh nhớ em thấy chết luôn!
-Không, em không nhớ ai cả, Ngọc Tú nói và nhìn Cư mỉm cười.
-Vậy là anh vô phước đành chịu…
Vô tình Tú nhìn đôi mắt chàng, đôi mắt biết nói, một ánh mắt buồn diụ vợi mà nàng trông đẹp làm sao. Một ma lực cuốn hút nàng là đôi mắt đó. Hai người đã đi vào gian phòng cơ quan, phòng nối tiếp là của Cư.
Tú sốt sắng :
-Đêm qua em gắng may chiếc áo gối này tặng anh những khi gối đầu, nhớ em.
Cư chết điếng với câu nói của nàng hơn là tặng vật nàng trao. Bỗng dưng chàng cầm tay Tú và sau đó một cảm giác từ đâu đưa đến anh ôm hôn nàng mau lẹ, nhẹ nhàng, rồi trong khoảnh khắc nhẹ nhàng thêm mạnh mẽ, tha thiết… Tú rơi vào cảm giác nhận lấy, không phản đối. Lúc đầu nàng có vẻ e lệ nhưng sau mấy giây nàng trở nên thấy hạnh phúc và toàn thân run lên bần bật…
Thì ra nàng đã yêu Cư rồi từ mấy kiếp, hai người quyện lấy nhau âu yếm, tình tứ, trong một buổi sáng sớm sương chưa tan trời như bắt đầu qua xuân vào hè…
Không biết chú Chừ có ý gì không, song ông lùa bò đi, quay về thấy Cư hôn Tú tới tấp ông nhìn sơ rồi quay đi vội, để hai người thoả mãn, Nhưng bỗng dừng, ông lướt qua cửa sổ nói:
-Trưa nay chú không về, chú quên đem thức ăn chú về lấy. Hai đứa cứ tự nhiên chú hiểu tuổi trẻ và tình yêu mà, Ngày nhớ đem mong là như vậy…he hè.
Giật mình mắc cỡ, Tú buông Cư ra gọn lỏn, chờ cho chú Chừ đi khỏi nàng nói:
-Em không hiểu sao em đã yêu anh, ba má em chưa biết vụ này. Em còn muốn giấu hết mọi người. Từ từ em nói, chú ấy có tốt không anh?
-Chú rất tốt em đừng lo. Nếu em chưa muốn cho ai biết thì anh sẽ nói với chú ấy giữ bí mật cho em, nhưng em thật dạ yêu anh có ngày rồi mình phải nói, cho ba má và mọi người phải biết em đồng ý chứ!
-Đúng rồi, nhưng còn mới lắm, em sợ ba má em không cho em yêu anh và lấy anh, nhất là hai em gái của em, nó sợ em làm nông không nổi…, nên em muốn từ từ…
-Anh làm nuôi em chứ em đâu cần em làm, với lại nhà anh ở Phù Cát cũng là một thị trấn. Anh đi làm công nhân thôi. Rồi Cư tiếp tục :
-Nếu em về thị trấn Phù Cát may hay ở tại gần đâu đây, anh vẫn xin cất nhà được. Ở đâu mà chúng mình yêu nhau là hạnh phúc, còn đòi gì hơn em hã ?
-Em nghe, em gái em nói có người sắp hỏi em, đêm qua làm em càng nhớ anh, không sao chịu được và em thật sự muốn người chồng em là anh, không ai khác hơn …
- Thiệt em đã yêu anh nhiều anh mừng, nhưng người đó ai vậy em?
-Em không biết.
-Nếu vậy em có can đảm từ chối không? Tuy mình mới yêu nhau. Đinh Cư có vẻ lo lắng.
-Em không hiểu tết rồi anh xuống nhà em để làm gì? Hình bóng anh đã có từ đó em nghĩ vậy, chứ không phải mới đây, nhưng em vẫn chưa thưa với mẹ.
-Anh cũng biết em lâu rồi, ba em có đưa hình em trong ví anh coi, nhưng trông hình không bằng em ở ngoài…
Bây giờ em thua những ngày em đi học. Nghề may, may nhiều đồ quá em mệt nhất là hai mùa học sinh và tết em ốm đi nhiều. Em chỉ ăn trái cây và uống nước dừa, ăn cơm không vô.
-Em đẹp, dễ thương. Anh thích sự mảnh dẻ như em, anh thích nhất là đôi mắt và nụ cười em nè.
-Em cũng thích đôi mắt và nụ cười anh. Vậy huề nha. Thôi mình đi đuổi chim đi anh. Mới sáng còn sớm lắm chim chưa đi ăn đâu, nhưng được rồi nhiệm vụ chính của em mà.
-Em biết đường đi rồi phải không?
-Dạ em biết.
-Anh đi xịt thuốc rầy vườn điều tý rồi em ra sau. Đêm tối qua câu được cá lóc, hôm nay anh sẽ nấu cho em ăn.
-Anh ơi nhất định nói với má trước là anh đã yêu em. Má ba em hiền tuy em không chắc, vì nhà anh ở xa…Thiệt ra biết gốc gác ba má em là gả, chứ giàu nghèo ba má không đặc thành vấn đề.
-Vậy anh phải nhờ người cậy mối liền, không anh bị hụt, ngoan em nhé ra ruộng đuổi chim đi. Chim nó thấy em nó không đến đâu, nhưng hãy ra chòi trước đi, anh sẽ đến gặp…
Hai ngưòi nói và chia tay. Cư ôm Tú riết một cái thiếu điều làm nàng đứt hơi, vì ngộp không thở được. Tình yêu họ đã tăng dần và mầu nhiệm…
Tú đến ruộng không thấy chim muông gì, êm ả và lắng dịu làm sao. Thật ra nàng cũng không muốn đuổi nó, bỡi vì cuộc sống nó vốn dĩ tội nghiệp để kiếm sống, nhưng ba nàng yêu cầu, ông không có ý gì ác với chim muông, song gạo thóc đổ ra ông đâu muốn mất trắng?… Ông hy vọng sự có mặt cuả Tú hay ai đó thì đàn chim sẽ giới hạn ăn xén của ông, vì công lao của ông, thế thôi. Làm gì ai không muốn bội thu. Nương theo ý ba, Tú gặp Cư người con trai nghèo nhưng trong tim nàng, chàng đã chiếm trọn vẹn, là một người yêu duy nhất, nàng mong được sống với nhau mà Tú ao ước, hằng ngày hằng giờ.
Thoáng chút suy nghĩ nàng thấy Cư đã đến, Chàng ngồi xuống bên Tú và vuốt ve mái tóc nàng:
-Đó em thấy không? Chim nó cũng không muốn em bận rộn, nó muốn cho chúng ta thưởng thức tình yêu nên bay xa về vùng trời khác kiếm ăn. Đức cuả em lớn lắm, em không cần đuổi nó lẳng lặng hiểu và đi hết…
Tú đưa mắt nhìn quả vậy, nàng chỉ thấy hương rừng đưa giao hưởng, hương thị từ xa thoang thoảng vọng lại, bầu trời trong xanh diụ ngọt làm sao, gió rì rào mơm man, những làn mây trắng trôi nhẹ nhàng, thơ mộng…
Nàng xúc động quá, im lặng. Cư tiếp:
-Trông em có vẻ hơi buồn tý ,em nghĩ gì vậy?
-Em thoáng buồn nghĩ khi mình yêu nhau không biết ba mẹ có chiụ cho mình thành vợ thành chồng không?
-Em vướng bận, suy nghĩ vậy đúng rồi, anh vẫn có lo lắng, nhưng vẫn cứ muốn yêu em. Ngày xưa nhà anh cũng khá giả lắm. Có máy gạo, máy suốt, luá máy mì, máy chà đậu, v v… nhưng má anh đau hạch chuột chết đi…Ba anh buồn cờ bạc, dần dà sự nghiệp tiêu điều. Anh giận đời đi công nhân…
-Vậy sao, anh có nhiều anh chị không?
-Anh có một chị đã có chồng rồi .Còn anh và cô em gái nay cũng 18 tuổi. Thỉnh thoảng nó có ra đây thăm anh .Nó giống anh lắm tại anh giống mẹ, nó cũng giống mẹ.
-Chắc má đẹp lắm hả anh?
-Cũng tạm tạm thôi.
-Anh đẹp trai quá mà. Anh giống má, là má anh đẹp, phải đẹp rồi!
-Nhưng không bằng em đâu. Nếu em bằng lòng yêu anh làm vợ anh. Anh se nói với em gái anh ra đây để nó biết mặt chị dâu nó nghen, hihihi. Em là nhất của đời anh.
-Có khi nào em của anh,nó không chịu em làm vợ anh?
-Không bao giờ, nó thấy em một cái là hối anh đi cưới em liền tay đó chứ, ở đó mà nói không chiụ. Còn gia đình em thế nào, kể cho anh nghe đi.
-Như anh biết đó, gia đình ba má em hiền. Má lớn em, tức là má đẻ của em có 5 người con gái. Ba em có thêm vợ hai để kiếm con trai. Má nhỏ em đã có 4 người, hai trai, hai gái. Má em lúc đầu ghe tuông nhưng bây giờ lớn tuổi rồi không thấy ghen nữa. Riêng em thấy thương ba nhiều, vì ba em phải làm nhiều việc gấp đôi để lo cho tụi em bên đó, còn nhỏ…
-Em tốt quá, nhưng mai mốt em có sanh con gái như mẹ hết . Anh cũng không bao giờ cưới vợ thêm, trai gái gì cũng được.
-Ba em cũng không cố ý, nhưng cô và chú em chê hoài phải có con trai nối dõi tông dòng. Lỡ rồi, đành vậy thôi…
-Còn các chị thế nào?
-Lấy chồng gần đây hết, làm ăn đủ sống.
-Không biết gặp anh, các chị có đồng ý cho anh lấy em để làm vợ không?
-Em đã thương là các chị đồng ý, chỉ sợ hai con bé, em của em làm anh tự ái…
-Anh không tự ái đâu.
-Nhớ nha, không tự ái mới cưới được em.
-Anh mong ước ba má sẽ gả em cho anh .
-Em trong đầu cũng mong thế, nhưng không biết sao …
-Em đói bụng chưa, anh về nấu cơm đem ra cho em ăn nhé.
-Thôi không có chim chóc chi cả, em muốn về cùng anh làm cơm chúng ta ăn rồi ra..Lỡ nó có ăn năm ba hột cũng không sao mà.
-Em nói hay đấy. Chúng ta về rồi lại ra em há. Cư nói và hôn Tú như thưởng cho nàng một câu nói hay mà anh trông đợi.
**
Chương 5
Cư đã thả tay ra, để Tú ngồi dậy. Vì nãy giờ Tú đã nằm trên đầu gối anh kể ra hai đứa hơi lãng mạn. Còn anh, anh cứ nựng nịu lấy tay vẽ nhẹ trên mặt nàng, nào sóng mũi, mí mắt, làn da… Tú nhìn anh không chớp mắt, và muôn luôn mỉm cười, quàng cổ xuống hôn như không biết chán. Giờ Tú đứng lên, Cư còn ghiền hôn nhẹ lên, tóc nàng buông xõa thơm dìu dịu mùi bông ngâu mà anh thích, ngây ngất cả long. Hai người đã dìu nhau chẳng mấy chốc họ đã về doanh trại cơ quan. Cư bảo:
Anh làm nấu tý là xong, em không quen đi bộ mỏi chân nằm nghỉ đi.
Tú không chịu:
-Anh làm cá đi em vo gạo. Gạo ở đâu chỉ cho em đưa hột quẹt cho em nhúm lửa phụ anh nè!
Cư vùng vằng chưa kịp trả lời. Tú nhanh nhảu liếc nhìn thùng gạo, và niêu nồi úp .Cô liền đi vo gạo nhanh như chớp, nhúm lửa bắt nồi lên...
Cư nhìn thao tác của Tú, chàng thấy nàng cầm tinh con mèo là phải rồi, vì nàng lẹ làng và nhanh nhảu khác thường. Anh cũng ra suối nước trong, cách trại mấy mét làm cá, đi hái vào lá chua ở chân suối lân cận. Anh bắt đầu vô nấu nồi canh chua. Hương thơm hành lá nghi ngút, canh chua đã chín không đầy hai mươi phút… Bếp lửa reo cháy bập bùng, làm anh hứng chí hôn Tú thêm nữa thật dào dạt ,Nụ hôn cứ như được mùa!
Cơm canh chín xong. Cư và Tú dọn ra và ăn một bữa ngon lành. Tú có cảm giác mỗi lần ăn với Cư là ngon lạ lùng, là ngon nhất mà nàng chưa từng ăn ngon vậy bao giờ…
Hai người đang ăn, Cư gắp bỏ cho Tú thì nàng la lên:
-Để em gắp mà…
Và nàng gắp cá bỏ vào cho chén Cư, anh né ra nàng bỏ không được phải bỏ lui về chén mình. Hai đứa lại cười huề…Chú Chừ từ đâu xuất hiện:
-Chà hai cháu ăn cơm ngon nha. Chú về lấy cái rựa có chuyện.
Tú ngập ngừng e lệ:
-Mời chú ăn cơm với hai cháu:
-Cháu cứ tự nhiên .Hôm nay ở dưới đó có ai lên nữa không?
-Dạ không, đã cử con lên thì không còn ai lên nữa cả, Nhà chú con bận hết, ba con cũng bận. Hình như mai chú con mới lên…
-Vậy à …
Rồi ông nói thêm:
Có thương cháu Cư của chú không, mà ăn cơm tình tứ thế?
Tú nghe hỏi thì thêm bẽn lẽn cười mỉm chi, và làm thinh nhìn Cư, anh nói tiếp:
-Chú đừng có chọc vợ con ăn không được. Lấy rựa thì xong đi đi, nói hoài. Bò đi xa chú tìm không thấy đó.
-Đó, đó nó đuổi chú con thấy không? Con làm gì chú cũng hiểu quá mà ,Tuổi trẻ ai chẳng muốn quấn quít khi yêu nhau…ái chà…
-Ảnh nói vậy chứ con muốn chú ở lại đây nói chuyện cho vui mà… Tú bào chữa.
-Thôi chú đi, không thì nó đuổi nữa đóTú. Chú Chừ nói và đụng nhẹ vai Tú như ra hiệu “Chú nói giỡn chơi nghen”. Và lẳng lặng biến mất.
Sau đó thì Tú dọn dẹp, Cư lại cơ quan chính lấy cây đàn guitar anh vào phòng mình đành đàn và hát bài “Tình yêu có từ nơi đâu. Em yêu một khúc song cầu” đối với anh đời sống âm nhạc luôn gắn liền trong giải trí, Tú nghe một cách say mê và chăm chú…
**
Chương 6
Hông hiểu sao ngày chia tay đó đến nay đã quá hơn ba chục ngày mà Tú không thấy Cư quay trở lại. Cư đã nói với Tú là về đem người em ra cho biết Tú, và sẽ nhờ người mai mối cho chàng cưới nàng ,nhưng nàng mãi nhớ trông đối với nàng đã quá sức. Thêm vào đó Tú trông sự có mặc cuả Cư để nàng tỏ thật với ba má. Tú đã yêu Cư một người con trai công nhân chứ không ai khác hơn. Nhưng Cư đã làm cho nàng quá thất vọng. Và rồi việc gì đến cứ đến. Đúng một tháng hai tuần. Tú không găp lại như lời anh hứa. Hôm ấy mẹ nàng bà Sâm:
-Mẹ đã nghe một tin quang trọng, con đã lên trên đồng ruộng yêu đương Cư phải không? Nó là một cậu con trai của một người đàn ông theo gái, vợ buồn uống thuốc chuột mà chết…Nhà rất giàu nhưng sau đó bị gái dụ dỗ đã đi đến phá sản…Riêng Cư là một chàng trai sở khanh từ hồi 16 tuổi, lấy con người ta có bầu rồi bỏ đi…Và lấy biết bao cô gái vì mượn danh nhà giàu để dụ dỗ người ta…Sau đó khánh kiệt chán đời, trốn nhà đi vào nông trường. Mẹ có nghe con có quen với thằng Cư, nhưng con có biết gốc gác gia đình nó không?
Được tin Tú thú thiệt:
-Dạ con có quen sơ, khi ba bảo con lên đuổi chim, coi ruộng. Nhưng con nghĩ họ xuyên tạc chứ ba ảnh không phải là người như vậy đâu, riêng cá nhân ảnh, cũng không thể tác tệ vậy đâu.
-Con đã mê nó nên lú lẫn rồi, con binh vực nó.
Mẹ nàng tiếp:
-Người ta nói con lên trên đó hai đứa nằm ôm nhau ngủ, người ta thấy giữa ruộng đồng và trong cơ quan.Tại sao con làm điều đó. Tại sao con, Tú trời ơi…
-Họ nói láo. Con chưa bao giờ làm chuyện đó má biết không? Ai thêu dệt về con, họ mang ác rất nhiều…
Đoạn Tú hỏi tiếp:
-Nhưng má nghe từ đâu vậy?
-Thím mày nói chứ còn ai. Thím mày nói với ba, ba mày giờ mới bật ngửa về thằng này, bao lâu ổng vẫn nghĩ nó thanh niên tốt. Bây giờ ổng giật mình, ổng thỏ thẻ nói lại với má.
Rồi bà tỏ ra cay nghiệt:
-Con ơi là con, nói cho má biết con có bị nó lợi dụng chưa? Nó bị người ta la rầy cảnh cáo về phần con với nó đó, bị kiểm điểm biết bao lần về gái. Rồi giờ nó bỏ trốn đi,thiệt thòi vẫn về con…
Tú khóc, cô tức vì ai đã phao tin cho nàng như vậy.Tuy nàng và Cư có ôm nhau, nhưng chỉ chút đỉnh tình yêu nhẹ nhàng, nàng đâu phải là một cô gái thô lỗ, hoặc giả lăn loan, sống sượng.
Sau một đoạn Tú còn ấm ức:
-Ai mà ác với con thêu dệt đến thế. Má không thể tin như vậy được, thật sự con có yêu ảnh nhưng không có giai đoạn nhơ nhuốc như vậy. Con và ảnh chưa cưới, con không cho phép con làm điều đó.
-Má muốn nói nhỏ với con, con phải có chồng , đừng làm điều dại dột nhưng người ta nói “gái khôn ba năm dại một giờ” và “nhiều miệng O khó lây chồng”. Má mong con khôn ngoan, tường tận,thức tỉnh. Nhưng má cũng không thể ngờ hết được, con phải hiểu điều đó…Ráng lên con!
Tú giận lên như muốn tím mặt:
Thím Năm nghe bằng cách nào sai nát hết, còn phần gia đình ảnh, con vẫn không tin là như vậy, không phải con cố tình binh vực nhưng…
-Thôi không tin, hay tin cũng không quan hệ gì đối với gia đình ta, bây giờ má muốn gả con lấy chồng cho xong. Ba con cũng đồng ý và muốn gả con lấy chồng năm nay.
-Con nói chuyện với ba, con không thể để ba tin con là một đứa con hoang, không biết giữ cung cách …
-Thôi má tạm tin, con nhưng con phải lấy chồng. Ngay trong đêm nay có người đến nói chuyện với con .Ba má muốn con tiếp chuyện, và có thể họ đi nói cưới con.
-Đâu có gì mà má gấp gáp vậy.Tú ngạc nhiên hỏi mẹ.
-Người ta nói “Có vợ thì có liền tay .đừng để lâu ngày thiên hạ dèm pha”Con phải đi lấy chồng .Miệng thiên hạ lúc tốt, lúc xấu nguy hiểm lắm con, Cơ hội thì không có đến nhiều.
-Nhưng con đã yêu anh Cư má ơi .Con nói thật con không thể lấy ai được.
-Đó cháy nhà ra mặt chuột, con không nên chọn nó. Má gả con cho người cách đây có hai thôn gần đây thôi . Ba má biết hết gia cư hoàn cảnh, đàn ông con trai mà nó ở xa, nghe tin đó, thì má thật không an tâm…
Ba của Tú từ nhà má nhỏ về, thấy hai mẹ con nói chuyện to nhỏ. Tú khóc thút thít ông như hiểu và nói luôn:
-Thứ gì mà phải khóc con, ba không tin con gái ba hư, nhưng đám này đi hỏi cưới con là được đó. Người ta có nghề ngỗng vững chắc, cũng không giàu lắm nhưng nó tự lực cánh sinh, thông minh tháo quát. Có thể đảm bảo đời sống cho con. Nó lớn hơn con bảy tuổi, ba thấy như vậy thì xứng lắm. Đàn bà con gái có con, rồi mau già hơn, vả lại đàn ông, chồng mình có già hơn mình một chút , họ cưng con hơn, nó cũng không xấu trai….
-Nhưng con chưa từng yêu ảnh.
-Yêu đương không là gì, ba sẽ tạo cho con nói chuyện. Con sẽ cảm mến như vậy là đủ rồi, sẽ có tình yêu sau đó.
Ngọc Thu đi chơi về nói hùa:
-Chị ưng anh Hoàng, anh Hoàng làm thợ mộc có cơ xưởng, có công nhân bảy tám thợ chị sẽ sướng như vua. Cuộc đời sướng nhiều thứ không chọn. Anh ấy có xe cup có dream khỏi đi xe đạp, đạp mỏi giò. Nhà mặt tiền, thị trấn… Buôn bán cho thuê, chị làm thợ may, chị phát triển nghề nghiệp.
Và NgọcThu nói tiếp cha mẹ vẫn đứng đó nghe:
-Chứ chị mê làm chi cái ông Đinh Cư, đen thui như chàm đẹp gì đâu, mà chị mê, tôi hổng biết luôn.
Tú nhịn em và không cãi lại với NgọcThu.
Ngọc Thu nói bấy nhiêu rồi bỏ đi.
Tú không biết cô nghĩ sao .Sau đó một đoạn lại phán ra với mẹ:
-Thôi con sẽ nói chuyện với anh Hoàng và con có thể ưng ảnh, để chấm dứt mối tình vụng dại, của con và anh Cư cũng không sao, Mẹ à con đã quyết định rồi…Con có thể thay dổi ý định.
Ngọc Tú nói như thế, nhưng trong cõi lòng cô cảm thấy cô đơn, đau đớn biết nhường nào, chỉ nàng mới thấy bất hạnh đó.
**
Chương 7
Sau nhiều lần Hoàng đến chơi ngày cũng như đêm.
Tú nói chuyện với Hoàng suốt những đêm, những mấy tiếng đồng hồ, mà Tú có nói chuyện gì đâu? Nàng toàn là vẽ cắt đồ để may, hết áo này, tới quần kia. Hết vẽ kiểu cổ này đến lối cổ nọ, nàng làm việc liên tục cùng với máy… Hoàng cứ ngồi đó nhịp nhịp cây thước, trên tay và nhìn nàng thế thôi .Thỉnh thoảng anh đi chuyện trò với ba má nàng về nghề nghiệp, lính-thợ anh, công nhân của anh. Bàn qua cây loại này, bộ gỗ kia giá trị, hoặc là tán dóc với bé Thu về xe nổ chạy nhanh chậm, các loại khách đang ưa dùng v v…Nhưng Tú cũng tỏ ra lịch sự và cho chàng ngồi chung trong phòng may của nàng, thế thôi. Rồi một hôm hai người cũng đã mến, đi đến với nhau để bàn đám cưới. Tú cảm giác nàng cũng cần quên Cư là tốt hơn. Những lúc Hoàng ra về rồi long cô trống vắng. Tú Lại nhớ Cư vô cùng, nhưng nàng quyết dìm quyết giấu một vết thương long, Tú ráng mà nghĩ: “ Với Cư nàng cũng chưa có gì vượt qua khuôn khổ, có lẽ nàng đã yêu với bản sắc lãng mạn, nàng hứa với long trung thành nhưng thơ ngây. Nàng sẽ quên, và quên được thôi. Nếu Cư trở lại thì ván đã đóng thuyền lỗi chàng chứ không phải do nơi nàng”. Tú lẩn quẩn thầm nghĩ mông lung …
Đêm đó là đêm cuối cùng Hoàng đã đi đến quyết định:
- Vậy là tuần sau cậu anh đem rượu lên em đồng ý chấp nhận ba má uống rượu há. Chúng ta sẽ cưới nhau vào mùa thu tới. Anh có đi coi thầy nói anh cưới vợ trong năm nay làm ăn khá lắm. Tú nhớ đừng đổi ý làm anh thất vọng nha?
-Vâng em sẽ cố gắng làm vui lòng anh. Tú trả lời.
-Anh muốn chúng ta đi ra sân, chúng ta đi chung với nhau vài phút em Tú.
-Được em sẽ tiễn anh về.Tú vẫn nhỏ nhẹ giọng êm như nhung.
Nàng mở cửa và Hoàng ra khỏi sân, nàng đưa Hoàng ra tận đầu đường trước ngõ nhà..
Hoàng kéo tay Tú, làm nàng chợt tỉnh, nàng cho cầm tay. Hoàng nói:
Anh muốn hôn em?
Tú né ra cuối đầu bảo:
-Nếu chúng ta vợ chồng ngày ấy không xa anh à…
-Anh tôn trọng em nghe theo lời nói em. Hoàng nói điềm đạm.
Hoàng hôn nhẹ tay Tú và bỏ ra, hai người chia tay từ đó, giây phút đó. Hoàng ra về. Tú quay lại lối vào nhà. Tú mò mẫn đi vào con đường hơi tối. Những hương ngâu hè sớm đến còn thơm nhè nhẹ trong vườn. Nàng cảm thấy buồn man mác. Tú đưa mắt nhìn lên nền trời, vài vì sao lấp lánh phương xa. Tú thấy lòng bùi ngùi điều chi vô tận…
Bỗng nàng giựt mình thấy bóng Cư xuất hiện.Tú cứ ngỡ nàng đang mơ, nàng thất kinh dung hai tay ôm lấy lồng ngực như định thần, có chút sợ hãi.
Cư nhanh như chớp nắm lấy tay nàng bảo :
-Em phản bội anh, em đã hết yêu anh?
Tú không nói được, hai hang nước mắt cô chảy ra. Nàng đã trở về với thưc tại.
Cư tiếp:
Sao em vội quên anh, sao em mau quên anh, em thề thốt với anh để làm chi. Giọng Cư run lên như khóc.
Em phản bội anh, hay anh đã phản bội em. Em chờ anh cả hơn tháng nay em mỏi mòn nhớ thương, đợi trông hy vọng… nhưng anh biền biệt …Tú trả lời trong màng lệ và u uất.
-Chừng ấy em không thể đợi, em phải đi với người khác?
-Không, làm sao em có thể đợi những gì ba má em quyết định…Em chỉ đi nơi phần xác, thật tình phần hồn em đã rã rời mà không ai biết…
-Anh không hiểu em nói rõ hơn?
-Người ta đồn ba anh đi theo gái, má anh uống thuốc chuột tự giận chết. Chứ không phải như anh kể với em, má anh đau hạch chuột chết. Ba anh đã lại cờ bạc ham gái tan gia bại sản… Và cả anh cũng mang dòng máu họ sở….
-Trời ơi là trời , tin gì kỳ khôi ai thêu đặc? Cư nói và đã dìu Tú đến thành giếng gần lùm cây trái nhàu .anh lau nước mắt cho Tú. Chàng ngắm nhìn đôi mắt nàng long lanh trong đêm tối, nhưng như chứa đựng môt cõi tình u uất, mà anh đã đi lạc trong đó…
-Em hiểu lầm cả ai nói với em vậy?
Chính thím em nghe, nói với chú, chú em nói lại với ba má em.
-Trời ơi anh không ngờ thím em giờ lại ác độc, muốn anh ưng lấy con Phụng nhà bà con thứ gì với thím, anh không chịu lại đặt điều cho anh cải ra, biạ ra. Chuyện sai đi sự thật vậy mà sao em tin? Anh không thể hiểu em nổi….
-Nhưng em chờ anh trên một tháng, anh đi đâu lâu vậy?
-Ba anh bịnh, anh thương ba phải đưa đi bịnh viện rồi săn sóc, đứa em gái anh cho nó đi học may ở Diêu Trì không có ở nhà lo cho ba. Chờ ba hết bịnh, anh trình bày về em để hỏi cưới nên…
-Vậy ba bớt bịnh chưa anh?
-Chưa, nhưng lâu quá anh nôn không chiụ được và nhớ em …Nào ngờ chỉ một tháng mà em phụ anh nắm tay đi với người khác…
- Em đâu biết anh đi lâu như thế, lòng lại hướng về anh. Nhưng anh có biết em khổ đến mức độ nào không?.
-Em có bàn với người ta đám cưới .Cả đem anh đứng ngoài lén nghe anh lạnh cóng xương sống, em biết không?
Cư nói và đưa tay nựng đôi má Tú rồi ghì hôn, ôm riết nàng như chuyền hơi ấm. Sau bao ngày xa vắng nhớ nhung.
Tú bỗng cảm xúc vô bờ thỏ thẻ:
-Anh ơi em yêu anh, tội nghiệp anh, nếu anh thật dạ yêu em, nếu anh về bên em. Em thà chết bên anh chứ không lấy chồng đâu.
-Vậy mà nắm tay người ta đưa đi ra ngoài đường luôn ngọt xớt, làm anh chết lặng….
-Em hận anh, và ba má muốn em lấy chồng quên anh.
Cư giờ như hiểu hơn, đoạn anh thỏ thẻ tay mâm mê cổ áo nàng và nhìn vào đôi mắt Tú:
Ngày mai anh sẽ tới nói với thím em. Anh không yêu con Phụng, anh chỉ yêu em, xin đừng phá anh .Và anh cũng chịu tôi với ba má em. Anh xin cưới em...Những đứa em gái em, anh cũng qùi xin nó cho anh cưới em, em chiụ chưa? Vì anh cần em, vì anh yêu em!
Tú ôm Cư vào thật mạnh vào lòng cô thấy một niềm hạnh phúc dâng trào, cô đột nhiên hỏi Cư:
-Em hỏi anh?
-Chuyện gì?
-Phụng có yêu anh không?
-Phụng yêu anh, nhưng anh hoàn toàn không?
-Sao anh biết nó yêu anh?
-Anh cũng không ngờ anh cứ coi nó như đứa em … nhưng nó nói với anh… Một hôm lâu rồi …Nó nói, nó yêu anh.
-Sao anh chưa bao giờ kể em nghe chuyện này?
-Anh định kể mà thôi kể làm gì, dù sao Phụng vẫn là bà con phía bên kia thím em, chú em…
-Có bao giờ anh hôn nó chưa?
-Chưa, nhưng nó hôn anh, làm anh không ngờ và choáng váng đêm đó em biết không? Lúc anh ra phía sau nhà chú em có chuyện. Đêm đó, cái đêm mà nhà chú em cúng tạ mùa hôm tháng tám năm rồi. Lúc đó anh chưa biết em, và cả đoàn xuống, chỉ ở bên nhà chú em tiệc tùng bên đó rồi về…
-Lúc đó em làm gì ? Nhà chú em, em vẫn thường qua? Tú phân vân.
- Hình như lúc đó nghe nói, em bận rộn may đồ cho học sinh vào năm học mới là phải…..Có hai em của em. NgọcThu, Ngọc Bích có qua, ăn uống với đám con chú em cũng về nhanh. Anh có thấy.
Tú lại tiếp lời Cư:
-Kỳ há, tại sao lúc đó em chưa biết anh nhỉ!
-Anh cũng tiếc nhưng tình yêu, mọi chuyện vẫn như có định mệnh….Dẫu gì ta cũng đã yêu nhau rồi mà tiếc gì em?
Tự nhiên Tú rút tay ra khỏi vòng eo Cư, cô đang ôm và nói:
-Em hiền nhưng cũng ghen lắm đó. Em mà biết anh quen với ai nữa, đi với người ta em đâm anh chết đó.
-Nhưng anh mới thấy em đi với người khác, anh chỉ khóc mà đâu dám đâm.
-Em đi, chứ em đâu có yêu iết gì.
-Thì biết đâu anh cũng đi là đi, chứ đâu có yêu iết gì.
-Anh xạo, toàn bắt chước em nói không hà.
Tú ôm Cư lại, và cô vân vê tóc anh rồi hỏi:
-Anh xuống đây bằng gì, và hồi nào nói cho em nghe đi.
-Anh xuống bằng xe đạp, và từ khi đài phát thanh phát buổi tối. Trước khi “người đó” vô nhà em. Anh quyết rình em. Anh ghen cũng đứng tim, chứ em tưởng anh sướng lắm sao?
Nghe tiếng tằng hắng của mẹ. Tú biết là mẹ đang tìm mình hay đi đâu đó, nàng vội bảo Cư:
-Em vào nhà nghen, anh về đi mai mốt xuống thú thật với ba má anh yêu em.
-Anh không về, để anh chung trong vựa rôm chuồng bò nhà chú em anh ngủ. Sáng nay anh hỏi tội họ gạt em và độc ác với anh. Sau đó qua đây, nói là anh yêu em, xin cưới em vào tháng tới. Anh không muốn để thời gian người ta cướp em. Giờ này anh phải liều mạng không thì mất em!
Tú không chịu, nói ra một ý kiến:
-Về đi, sáng mai em lên ruộng, chúng mình yêu nhau, anh sẽ đi hái thị cho em và nấu cơm cho em ăn. Sau đó anh hát cho em nghe, không có mối tình nào đẹp như mối tình chúng mình. Hứa nhất định em không tiếp người đàn ông tên Hoàng đó nữa đâu.
-Nhớ nghen, phản bội anh là không được đó!
Anh về đi đừng lo. Nói nhiều thêm bùng nổ bất lợi cho mình. Em nói là em yêu anh, và em nói láo là em đã ngủ với anh và em đã …Tú ấp úng mãi chỗ này Cư lại hỏi:
-Đã sao?
Đã là vợ anh thế thôi…
Cư cười bảo “em nói láo hay đó, nhớ nói thế nha, cho anh yên tâm.
Chắc chắn là như vậy rồi, nàng sợ mẹ đi tìm lần nữa nên hôn chàng rồi rời khỏi vòng tay anh. Cư còn muốn kéo lại…
Nhưng Tú rứt ra. Hai người tạm chia tay .Tú bước và nhà.Cư đứng nhìn theo nàng lòng tràn ngập hạnh phúc vì những điều Tú vừa nói. Anh nhìn trời đêm về khuya có gió lạnh, song vẫn thấy có một chút gì đó ấm nồng bỡi hơi thở và tiếng nói Tú còn đọng lại, những hương vị, những dư âm của tình yêu trộn với nhau, chiếm vào tâm thức chàng…Và chàng lại như nghe bài thơ ngân lên:
Anh ôm em ngủ rừng
Lá đan tay ta thấy
Tiếng sáo dìu vắt dây
Chân đi hát… miên đồi…
Ngườiviết: TTHT 2011