** GÓC TRỜI RIÊNG **
Thơ : Vũ Trọng Tâm
Trả em về lại bến sông
Thuyền ai thấp thoáng xuôi dòng Trường Giang
Nắng nghiêng lối cỏ dịu dàng
Người đi xa để ngỡ ngàng dấu rêu
Trả anh về với quạnh hiu
Bước cô đơn giữa phố chiều không em
Một mình tâm sự với đêm
Nửa đêm còn thức mắt tìm vầng trăng
Em về gối mộng trăm năm
Hoa xuân lại nở bướm vàng xôn xao
Đam mê phố thị vẫy chào
Đêm ru dạ khúc môi trao lời tình
Trả anh về chổ riêng anh
Giấc mơ hoài niệm riêng dành thế thôi
Tay buông nhịp thở rã rời
Dấu chân lạc giữa phố đời mênh mông
Thôi em về với tình nồng
Anh mang kỹ niệm chôn dòng sông tương !
VTT (Gò Công )
_____*""""*_____
** GIÁO ĐƯỜNG CHIỀU CHỦ NHẬT **
Thơ : Vũ Trọng Tâm
Sao em để nắng hanh vàng
Rơi trên ngực áo ngỡ ngàng mắt nai
Một mình xuống phố chiều phai
Gío đùa tà áo,tóc dài suối tơ
Sao em để rớt hồn thơ
Trên trang giấy đẩm lệ chờ gối đêm
Mưa về có lạnh không em?
Vòng tay khép lại dịu êm tóc thề
Quên đi ngày tháng tinh mê
Bể dâu trốn ngủ,vai kê muộn phiền
Thu vàng để lá chao nghiêng
Nhấp nhô con sóng,đảo điên bến sầu
Sao em để tiếng kinh cầu
Ngủ quên hư ảo,nhuộm màu khói sương
Chiều nay bên góc giáo đường
Áo em màu nhạt nỗi buồn vấn vương
Nhà thờ vang vọng hồi chuông
Giáo đường chủ nhật,người thương đâu rồi!
VTT (Gò Công )