( Truyện: lãng mạn )
Dẫn nhập
Thu về gió nhẹ vướng chân ai
Xào xạt lá khô khắp nẻo đầy
Một chút ân tình trong như ngọc
Đã chạm vào hồn trong phút giây….
Tuyệt đẹp làm sao nhẹ như mây
Thơm như hoa bưởi giưã rừng cây
Mê ly,mê ly nàng mượng tượng
Một muà thu ấy ở chốn này…
…(Trích chiều thu cùng tác giả)
Ngọc Tú học xong lớp 12, Tú vừa tốt nghiệp trung học. Giống như bao bạn bè làm đơn để thi vào đại học. Tú cần cái bản sơ yếu lý lịch cho đủ bộ hồ sơ nộp, song Tú đi đến Ủy ban nhân dân xã ba bốn lần, họ toàn bảo để đó hôm sau lại lấy. Nhưng cô đến thì chẳng thấy chứng chi, cứ để nguyên, buồn như rệp nằm trong góc cũ.
Cuối cùng Tú mượn người chị con ông cậu ruột đi thoát ly làm cách mạng mới được chứng, nhưng rồi kết quả điểm báo cũng giống như bạn bè vậy, mà Tú không được giấy mời thông báo nhập trường. Trong lúc bạn bè, kẻ đi vào tổng hợp văn, kế toán thương nghiệp, kẻ kỷ sư người bác sĩ, tệ hơn nữa là giáo viên các cấp một, hai, ba v v…Tú không được chi cả.
Tú rất buồn. Người chị Liên con ông cậu:
-Lý lịch em phê chuẩn nhẹ lắm rồi, tại em không có đoàn viên làm sao em so với mấy đứa.
Ngọc Tú trả lời:
Em xin nộp đơn mấy lần… Nhưng khai lý lịch họ không cho em vào.
Người chị lắc đầu nói: “đành vậy thôi, chị không có cách nào giúp Tú khác hơn…”
Sau đó Tú buồn, gia đình buồn, cũng đã quyết định cho cô chuyển sang học nghề may.
Sáu tháng học may, Tú đã về mở tiệm tại nhà. Một vùng nông thôn, cô may trở thành thợ may rất là đắc dĩ nhưng khách khá đông, nhất là những muà vào tết, Tú phải dậy sớm để đoán khách vì họ rất bận. Một năm cái gì họ cũng dồn vào tết. Còn đi ngủ, Tú cũng đi ngủ rất muộn tới khi hai ba giờ sáng vì khách hẹn. Nhưng Tú bỗng thấy vui và yêu nghề là lạ, vì mỗi khi thấy khách hàng mặc vào ngắm nghiá, chộn rộn… nàng cũng vui lây!
Nàng có hai em gái phụ, đươm khuya tra nút, song vẫn đuối đơ. Trong gia đình Tú là giữa, hai chị lớn phía trước và hai em nhỏ phía sau. Gia đình Tú năm người con gái, ba Tú có má nhỏ thêm hai trai, hai gái. Mẹ đẻ, tức mẹ Tú lúc đầu khi còn trẻ hay nghen, nhưng khi tuổi lớn hơn bà đổi tánh, đem con bà nhỏ về săn sóc. Tú lại rất thương các em má nhỏ, Tú hay tìm vải dư để may cho các em, cho tiền ăn quà vặt, mua sách vở, hoặc cho tiền đi coi phim ca nhạc. Má lớn biết tánh Tú, ba cũng biết tính Tú chân thành, giàu bao dung, khác nhất trong những đứa con của gia đình. Và chính thế ba thương Tú nhất.
Một năm hai mùa, Tú may đồ đạc đắt đỏ là mùa học sinh vô học, và mùa tết. Tú bận rộn trong hai mùa này còn thời gian khác thì thưa thớt hơn, vì vậy mà tết đến Tú ít đi chơi hơn em Ngọc Thu và Ngọc Bích. Tết, Tú thường đi chúc các bà con lân cận, rồi thay tiếp khách cho cha mẹ đi vắng, Tú xem thơ, đọc truyện, nghe nhạc là chính, ba ngày tết nàng hay mở đài nghe chương trình và ca nhạc của xuân…
Hôm đó tết mẹ nàng nói:
-Tú con, tết này có cơ quan Lâm trường và Chăn nuôi trạm hai Hoài Ân, họ xuống thăm gia đình mình, gia đình chú Năm cùng ít gia đình khác, nếu ba má đi vắng, con ở nhà nhớ lấy bánh mứt pha trà và rượu xuân mời họ dùng nha, vì họ hẹn nhưng không có nói thời gian, má phải đi về ngoại một tý…
Nhìn Tú lắng nghe, má tiếp:
-Ba con đi nhiều nơi lắm, hẹn má mà giờ chưa thấy đâu. Má phải về bên ngoại để thắp nhang cho ông bà.
Tú biết gia đình mang ơn những người từ cơ quan trên đã cho phần ruộng, để ba làm ra lúa nuôi nàng ăn học, và nuôi những đứa em của má nhỏ, Đôi khi phải bán luá để mua thuốc cho các em vì đau bịnh trái muà v.v… Nghĩ, nàng nói lời với mẹ:
-Má yên tâm con lo được mà con nằm coi truyện ngủ quên, họ đi ngang con mực sủa là nó báo hiệu con thức mà.
-Nhớ nha, các em con đứa nào cũng chưa chiụ về ngoại. Tụi nó đi coi đua thuyền, ngưạ đua… võ đài hết. Hai anh, hai chị vẫn chưa về. Mùng một là ngày về phiá bên ngoại trước đó con!
-Mai con đi thăm, con may thức đêm mệt quá đuối sức, đuối mắt. Hôm nay con ở nhà sẽ làm việc má nói. Tú phân trần.
-Được tốt mẹ vui. Má Tú nói thêm:
-Nhớ nha tiếp khách, không mất long họ đánh giá gia đình mình không qúi khách đó con, ba con dặn má rồi đó. Mẹ Tú nói và lay hoay đi kiếm mặc chiếc áo dài.
Tú nghĩ hai em Ngọc Thu và Ngọc Bích đi từ sang sớm, ba thì vô nhà má nhỏ. Bây giờ đã gần mười giờ, hoa mười giờ trước sân cũng đã nở .Tú đưa mắt nhìn ra những cánh hoa mười giờ đã xỏe nở, khoe sắc với những loài hoa bên cạnh ba nàng trồng, và Tú tựa vách nhìn mẹ, bà Sâm đã mặc chiếc áo dài đi xuống thềm gạch, ra cửa…
Bây giờ mẹ Tú mới thật sự ra đi. Ngọc Tú lại lay hoay đốt them mấy cây nhang và lấy thêm mấy bánh mứt bỏ ra. Khoảng 15 phút thì đoàn cơ quan Lâm trường và Chăn nuôi đến.
Họ năm người, hai người lớn tuổi, một người trên năm mươi, một người bốn mấy. Còn hai người thanh niên trạc khoảng hai mươi, hay hăm mốt.
Thấy họ Tú dừng lại trước cửa như có vẻ chờ đợi.
Sau đó họ bước hiên nhà.Tú lễ phép:
-Cám ơn các chú và hai anh đến thăm nhà dịp xuân, nhưng ba má con đi vắng năm mới mời hai chú và hai anh vào nhà ăn mứt, uống nước.
Lưỡng lự một chút như cảm ơn họ, Tú bước vào nhà, lẹ làng nói thêm lần nữa:
-Mời các chú và mấy anh ngồi ghế uống nước ăn bánh mứt.
Mấy chú và hai chàng trai đã ngồi vào ghế. Một trong họ có người đứng lên giới thiệu:
Các chú làm ở cơ quan Lâm trường và Chăn nuôi xuống thăm gia đình con nhân dịp tết, chú là chú Mân, còn đây là chú Chừ đây là chú Đũa, đây là thanh niên tên anh An, đây là anh cư Đinh Cư làm cùng cơ quan. Xong ông quay lại nói:
Đây là Ngọc Tú con cuả Chú Sâm, từ lâu các cháu nghe nói không thấy, hôm nay nhân dịp tết chú dẫn xuống chơi cho biết. Ba má, ba ngày tết không gặp cũng không sao, có cháu ở đây thì được rồi. Biết đâu tuổi trẻ chúng bay lại yêu nhau rồi bắt tao phải đi đám cưới.
Chú Mân hề hà vui vẻ, làm Tú nghe thẹn hai má đỏ bừng.Tú cầm bịch hột dưa bỏ thêm ra mà như run, cô thèn thẹn trên môi …
Chú Mân đùa, hai chú còn lại cười. Còn người thanh niên siêng cười cười trên vai người kia, cắn nhẹ hột dưa:
-Cháu không dám đâu, hoạ may Đinh Cư đó. Đinh Cư lúc nào cũng lo cho chú Sâm nhiều… Cháu là An không có công chi cả.
Tú để ý người thanh niên hay nhìn nàng mỉm cười ngay từ đầu. Còn một thanh niên kia chẳng cười nói chi cả một lời, riêng đôi mắt khác lạ. Tú vẫn luống cuống với đôi mắt người con trai đó.Tú từng nghe ba kể về hai vị thanh niên này. Một người tên An, một người tên Đinh Cư. Im lặng một phút trôi qua nàng khe khẽ âm hưởng cao dần:
-Con rất vui khi các chú đến thăm gia đình năm mới, con cầu chúc các chú và gia đình một năm mới an khang thinh vượng.
một giây lặng thinh nàng lại tiếp:
-Hai anh, Tú xin chúc hai anh sức khỏe, an vui và có người yêu luôn làm cho người yêu vừa ý…
Chú Mân cười:
-Chưa có người yêu nào, làm sao làm người yêu vừa ý?
Người thanh niên hay mỉm cười kia cắn hột dưa tiếp, khúc khích bảo:
-Tú chúc sai rồi chúng tôi chưa có người yêu.
Tú biện hộ:
-Nếu chưa có người yêu thì em xin chúc sẽ gặp người yêu vừa ý.
Chú Mân chen vào:
-Đó, đó… cái tuyệt là chỗ đó, nhưng không chừng nhờ cháu giúp đỡ đó Tú?
Ngọc Tú hiểu được câu nói đùa giỡn của chú Mân, cô thêm bẽn lẽn. Thật ra Tú biết chú Mân khá nhiều, chú là người Đức Phổ nhưng làm việc ở cơ quan, chú là quản đốc hay lên xuống chơi với chú Năm và ba nàng thường hơn những chú kia.
Sau khi nhấm nháp ly rượu xuân Tú mời, chú Mân nói tiếp:
-Anh Sâm chuẩn bị tết chu đáo quá, Có hoa mai, hoa vạn thọ, hoa thượt dượt, cúc, đào trước sân. Hoa nào cũng đẹp cả. Trông nhà ấm cúng và trang trọng, không khí xuân nhà anh Sâm thật tuyệt. Rất tiếc chưa gặp anh để làm câu thơ vịnh để đối ẩm cho vui, mai tôi lại về gia đình rồi…
Những người đi chung trong đoàn ít nói hơn chỉ cắn hột dưa ngắm cảnh. Sau đoạn, chú Mân bảo:
-Như vậy cũng được rồi, chú Mân đại diện cơ quan đúng lên chúc tết cho Tú và gia đình “một năm mới an khang thịnh vượng nhất,
Ngẫm nghĩ điều chi, chú Mân lại tiếp:
-Vì thời gian eo hẹp chú và cơ quan còn đi thăm những nhà khác, biết đâu chừng rồi gặp ba con .Hy vọng đầu năm là như vậy!
Tú đứng khép nép, trong chiếc áo sơ mi màu hoa cà và ôm đôi vai trắng ngần của mình tuy trời xuân không lạnh lắm.
-Con xin cám ơn lời chúc mừng của chú và Tú sẽ có lời nói lại với ba má.
Tất cả đoàn, họ đã đứng lên rời ghế. Trước khi đi Đinh Cư đã nhẹ nhàng bước đến bàn thờ tiếp những cây nhang lẻ, không hiểu sao Tú cảm thấy mến người con trai này mặc dầu anh chưa bao giờ nói gì. Nàng nghĩ đó chỉ là thần giao cách cảm bất chợt, nhưng rất lạ kỳ. Tú có cảm giác có gì hơi bất ổn trong nàng nhưng nàng cố giữ vẻ tự nhiên …
**
Đã qua tháng hai, vào giữa tháng ba may vá cũng thưa thớt, ít hàng.Thật sự Tú vẫn thích như vậy, cứ như là tháng chạp có lẽ mạng sống của nàng sẽ giao cho thần chết cướp mất, đang lay hoay mới mấy tấm vải dư, Tú định cắt thành xéo làm ô vuông xanh, đỏ, tím, vàng, và bông hoa trộn màu để làm bao gối đẹp. Ông Sâm ba của Tú đến bên nói:
-Mùa này cũng rảnh con hĩ. Lúa mình trên đó sắp trổ đòng chín, chim chóc tới ăn phá hết .Con có thể đi xe đạp lên trên đó coi cho ba, đuổi nó hoặc con xuất hiện vỗ tay, thấy bóng người là nó sợ chạy hết. Đại khái là như vậy. Rồi chiều tối chim về tổ, con về. Nếu không đuổi thì kết quả, lũ chim cưỡm hết thóc từ trong thời trứng nước, chỉ còn trơ xương chót và gốc rạ.
Bà Sâm nghe ông Sâm nói vậy thì phản đối:
-Không được đâu ông. Tú rất là yếu đuối, làm sao ông bảo nó qua đèo lội suối. Đèo Bằng Lăng đá lởm chởm, dốc và hang ổ nhiều. Con Tú nó té xe dập mặt mày ở đó. Nguy hiểm lắm sao ông không mượn bên chú nó lo luôn.
-Chú nó lo nhiều lắm, rồi mình làm anh chị thấy vậy coi không được. Tôi mới nghĩ ra cách này chứ, công việc nhẹ nhàng. Tú làm được vui thú nữa bà đừng lo.
Năm ngoái Tú nó gánh kiệu cho tôi cùng má nhỏ nó đi xa tuốt Mỹ Tài nó không rớt đài, bao nhiêu bạn nó đứt bóng từ Mỹ Chánh. Tú giỏi tôi biết bà đừng coi thường.
-Nhưng sau đó về nhà nó bịnh một trận ông không thấy sao?
-Thì bịnh đau là chuyện bình thường…Thôi bà không cho con đi cũng không sao. Tôi sẽ nói với chú nó kiếm người bên đó lo dùm luôn nữa vậy.
Tú nghe ba mẹ nói chuyện cô ngưng tay cắt đồ:
-Con đi được mà, nếu hai em Ngọc Bình, Ngọc Thu thì đi không được, nhưng con má đừng lo, con đi an toàn thôi. Hơn nữa con cũng muốn đi ra ngoài thiên nhiên một chút. Lớn rồi, con biết cỡi xe cẩn thận. Xe đạp mình tốt cái thắng mà. Từ hồi nghỉ học, học may con cham vô may vá, cũng cần thay đổi không khí một chút má…
-Con thì lúc nào cũng thương ba, bảo vệ ý kiến ba, nhưng má chỉ thương con lo sợ rủi ro vậy thôi.
Ba của Tú tiếp:
-Bà thấy anh em cơ quan họ đối xử mình tốt, lâu lâu họ muốn con gái mình thăm viếng nói chuyện vãn cũng vui .Hơn nữa tôi phỉnh thằng Đinh Cư hoài nó trông. Lần này tôi nói Tú sẽ đến đuổi chim ăn thóc lúa, con sẽ giúp nó, coi bộ nó thích nó mong lắm. Làm ăn thì phải có cách xã giao và quan hệ thân mật. Vui vẻ người ta mới giúp mình, ích kỷ và hủ lậu ai mà lo cho mình, bà nghĩ coi?
Tú hưởng ứng nhẹ:
-Đúng rồi đó má không sao đâu! Con đi như đi dạo ngoại cảnh, công việc lại cần hiệu quả. Con thích mà!
-Nhưng con không nên có tình yêu với ai trên đó nha, Thằng An, thằng Cư gì cũng coi như anh em thôi.
-Tình yêu đâu phải một ngày một bữa, chắc chắn rồi má nghi ngờ chi cho mệt.
-Ừ thận trọng nha con!
-Nàng mỉm cười trả lời:
-Con hiểu!
**
-Cuối cùng sau ngày nói chuyện với ba má. Tú đã đi lên miền sơn cước. Nàng đi bằng cây xe đạp. Lúc đó sườn liếp của Nhật cũng khá lắm rồi. Gia đình Tú không giàu nhưng chiếc xe đạp ông Sâm ưu tiên sắm cho ổn, để những đứa con gái ông ra khỏi nhà, khỏi bị lo lắng, khó xử.
Tú vượt qua thôn Lạc Sơn, băng qua đèo Bằng lăng, và đổ xuống dốc, Tú nhìn về phiá Tây có lối mòn dẫn vào khá rộng, nàng nghĩ lối này chắc trúng đường rồi! Nàng có cảm giác không khí mát rượi trong lành ở đây, một buổi sáng thật tuyệt đẹp, nhất là những cành lá xanh biếc của bằng lăng, đâu đây đang trở giấc và hứa hẹn mùa hoa, gởi nụ, mà nàng nhìn thấy ven đường. cho nàng cảm nhận buâng khuâng kỳ lạ.Thế là Tú dắt bộ xe đi vào, chừng chỉ cách lộ mười mét và nàng đụng con suối. Nhìn qua con suối đá lởm chởm nhưng nước chảy cạn trông thấy bóng. Tú thích, lại thấy một người con trai đang ngồi lom khom nhặt từng quả sắn gọt sẵn bỏ vô nồi, Tú đang theo dõi “bức tranh của anh”, thì Đinh Cư đứng lên bắt gặp cô đang bên kia suối nhìn mình, anh lính quýnh, anh không tin vào mắt mình, bỗng nhiên một cái gì chạy ngang qua trái tim, làm xao xuyến cả lòng anh, anh vội vàng hỏi:
-Tú em đến đây hã, anh có mơ không? Có thật là em đến đây không vậy?
Tú cười, nụ cười hồn nhiên nhưng thoáng buồn hơn vui, cô đáp:
- Thật chứ còn gì mơ, em đi đuổi chim ăn thóc mới trổ cuối đòng. Nhưng em không biết đuổi cách nào…Chú em gởi cho anh và chú Mân trà uống, với thuốc cho dưa leo cho bí đỏ nữa, đây anh.
-Em đến thì anh mừng rồi, mọi người đều mừng nữa. Để anh qua dắt xe đạp cho em. Em không quen lại té nước đó…
Tú bỗng dưng hóa ra như quen biết Đinh Cư từ bao giờ, cô cảm thấy thân mật và cho anh qua dắt xe cô.nắm tay cô. Tú nhìn gương mặt rám nắng của anh, nhưng có đôi mắt và chiếc mũi đẹp làm sao, cao và nhỏ. Tú nhìn bộ đồ xanh đã ngã bạc màu của anh, giữa chốn này, nó đẹp làm sao, hình như làm cho Tú giây phút chạnh lòng, dù nó đang chỉ là một chút xao động, chạnh lòng của nhỏ nhoi. Tú đã để Đinh Cư nắm tay dìu qua suối một cách đi dễ dàng. Đinh cư tiếp tục dắt cây xe đạp vào nhà và Ngọc Tú đi theo anh, anh bảo:
-Tú anh không ngờ em đẹp quá anh, ngẩn ngơ khi gặp em hôm tết.
-Em nghĩ em không được như vậy đâu.
Hai người đã đi hai phút, thì đến căn nhà của cơ quan đóng, Cư bảo:
-Bây giờ em vô nhà ngồi đây, anh ra suối đem khoai sắn luộc cho em ăn và anh sẽ dẫn em ra ruộng. Đây là lần đầu tiên em tới. Anh nghĩ là em không biết ruộng em là đám nào và đám nào phải không?
-Đúng rồi ba em nói, anh chỉ dùm cho em. Ba bận việc phụ thợ xây chuồng heo cho má nhỏ.
-Anh biết.
Cư nói rồi ra đi suối nhanh nhảu trở vào liền. Tú chưa kịp nhìn ở phòng khách cơ quan anh treo, toàn là các năm giải hình qua bóng đá thể thao, , và hình các nam, nữ danh ca anh được cắt dán… mà Tú cũng rất ưa ngắm.
-Thôi mình đi ra ngoài nhá em?
-Anh cứ chỉ đường em theo anh mà!
Cư đưa Tú ra bãi dưa leo và bí đỏ của chú nàng trước, Tú mê làm sao khu vực làm hoa màu của chú, những trái mướp khẳng khiu trên giàn, những trái dưa leo đong đưa qua các chùm cây cài chái, những trái bí đỏ nằm la liệt, cũng thật đẹp phơi mình hoặc được bọc bỡi một ít rơm phủ kín… Những cây ớt, cây cà chua trông chúng thật dễ thương. Tú ngắm mãi không chán mắt. Nàng ôm những cái bí đỏ lên hôn một cách ngây thơ làm Cư thấy vui hẳn lên, anh cười bảo Tú:
-Em có thích cuộc sống như vầy không?
Thích chứ đẹp thật!
-Ước gì em lên mãi nơi đây thì anh thấy cuộc sống anh yêu đời hơn …
Tú chỉ cười nhẹ mà không trả lời gì hết, nhưng Cư trông ý nghiã vô cùng trong mắt Tú.
Rồi sau đó Cư phải dẫn Tú thăm ruộng là chính yếu. Cô bẽn lẽn theo anh cách đó không xa, bốn đám ruộng trước mặt là cuả ba nàng, và năm đám của chú Năm kế tiếp.
Gần đó một cái chòi, ba Tú và chú Năm có làm qua các mùa đông đã xiêu vẹo, nhưng cũng còn ngồi được. Cư đưa tay chỉ và bảo:
-Tú, đó là cái chòi em mỏi chân tới đó ngồi, ăn cơm khi đuổi chim hoặc em làm chi cũng được. Em tới đó ngồi đi, anh đi hái thị cho em, mùa này trong rừng đã có ít thị chín lắm thơm ngát em nghe không?
- Em có nghe mùi thơm thoang thoảng, em đâu thấy chim đến đâu mà đuổi anh Cư? Tú đảo mắt nhìn một giấc....
-Có chứ còn sớm nó trưa mới đến, khoảng trưa trưa một chút …
-Vậy à nhưng cũng tội nghiệp mình đuổi nó, nó kiếm gì để ăn anh?
-Nó bay đi chỗ khác, nó kiếm nhà nào giàu không đuổi nó ăn, hay em muốn làm phước cho nó ăn, ba em sẽ đánh đòn em.
-Thì khó xử, nhưng em hy vọng nó đừng đến thì tốt hơn…
-Anh cũng mong như thế, giờ anh đi nha. Em lại ngồi chòi kia đi. Cư nói và chỉ tay về nơi chòi nhỏ.
Hai người chia tay nơi ô ruộng.
Cư bỏ vào rừng anh hái thị. Tú ngồi chòi vơ vẩn ngắm mây trôi…
Rồi hái thị xong anh không đến chỗ Tú, mà Cư quay về nấu cơm nếp dẻo nhanh nhảu đi đến chỗ Tú, long Cư vui rộn nỗi niềm anh huýt sáo vang vang, mang theo nầu cơm nếp dẻo, anh chuẩn bị đãi cho Tú hôm nay. Vì có mấy khi nàng lên miền sơn cước!
Về Tú ,đã đứng ngồi, đuổi chim gần ba bốn tiếng đồng hồ mà Tú không thấy chim bay đến như ba diễn tả, nàng chỉ thấy một vài con lượn lờ sà xuống rồi vỗ cánh bay cao, Tú nhìn nó mỏi mắt rồi mất hút. Tú đợi Cư quá lâu nàng không thấy anh trở lại.
Hôm nay nàng đến không có đông người, Chú Mân, chú Chừ, Chú Đũa và những ai họ đi đâu hết. Thì ra Tú chợt nhớ lại hôm nay là chủ nhật, thường đi về nhà, hoặc họ đi chơi hết…
Ngọc Tú đang thả hồn qua thiên nhiên, trước mặt nàng cách mấy đám ruộng, xa xa là dòng song quanh co uốn khúc, bên kia là cánh đồng nhỏ, xa xa hơn nữa là những đồng cỏ chăn nuôi ở đây. Hướng Tây nàng đứng là rừng. Sau lưng là cải rau đậu, rau quả của Cư, của những người đơn vị Lâm trường và Chăn nuôi, họ muốn canh tác để cải thiện đời sống ở đây.
Tú cảm thấy hay hay, đất trời tạo hóa đã ban cho vùng này như một bức tranh khá thơ mộng. Nàng nghĩ xa xôi rồi nghĩ gần, bây giờ mình không đi đại học nhưng cũng có nghề may. Tú chấp nhận cuộc đời không than vãn. Mai đây nàng cũng phải lấy chồng, năm nay là mười chín, Tú nhớ hoài lời nàng trả lời với ba:-“Con thấy chưa cần ba, thời nay cũng tân tiến rồi, lấy chồng không nên muộn mà cũng không cần sớm, vì là trẻ quá là không biết dạy con, hoặc không biết nhường nhịn nhau, dễ gây gổ, đổ vỡ ba à.”
Nhưng suy cho cùng chắc Tú cũng chưa gặp được người ý trung nhân mà thôi, chứ nếu như gặp thì…
Đã mấy lần Tú trả lời với ba về hôn nhân.
Nàng đang suy tư đâu đâu, thì Cư đến bất ngờ chàng xách theo môt bịch thị thơm ngát hương lừng ,mang theo nồi cơm anh đến bên chòi:
-Tú em, anh hái thị xong về nhà nấu cơm nếp dẻo cho em ăn luôn. Nếp này nếp nàng hương cơ quan anh canh tác để lại một ít cho tụi anh… Hôm nay nấu tặng em.
-Trời ơi, anh đi đâu lâu quá làm em sợ hãi.
-E sợ gì?
-Sợ ma
-Anh không tin em sợ ma. Hơn nữa cảnh vật ở đây thoáng quang đãng làm gì có ma em sợ?
-Có chứ, thấy vậy nhưng em nhát lắm.
-Vậy à, biết vậy anh trốn bụi hù em chơi.
Cư nói và nở nụ cười mỉm chi. Tú trông nụ cười anh hiền lành thích thật!
Cư nói tiếp:
-Em thích thị không, chiều nay đem về cho hai em NgọcThu và Ngọc Bích, bây giờ ăn cơm nếp đi.
Chàng tiếp tục:
-Em ngồi xuống đi, anh cũng ngồi xuống chòi này bốn người ngồi được mà.
Tú vâng lời. Cư ngồi xuống. Cư chạm nhẹ vào tóc nàng nói:
-Tóc em đẹp và thơm thật, em lên đây hoài, anh nhìn thấy chết cũng ưng.
Tú lúng túng không nói chi cả. Sau một hồi Tú thong thả:
-Nếu mà nhìn em anh chết, thì em không dám lên để anh sống.
A-Đươc chết, có em thấy em, anh cũng không ân hân nữa.
-Thiệt không đó, đừng xạo em nha.
Thiệt mà.
Cư tiếp:
-Thôi ăn đi em kẻo đói bụng.
-Em có đem cơm đó chứ, em quên để ở phòng khách cơ quan anh. Với lại em định khi đói là quay về ăn.
-Anh có thấy rồi nhưng, để chốc nữa mình về ăn, bây giờ anh đãi em chính món này anh nấu đây nè.
Tú ăn những hạt cơm nếp anh nấu, Cư gỡ ra đưa cho cô, mà miếng cháy anh. Cơm nếp rất là khó nấu, cái nồi hầu như cháy hết một nửa, đã vậy miếng ngon nhường cho Tú, miếng dở anh lãnh phần, Tú cảm thấy cảm động thật, cô cảm giác một bữa ăn rất ngon đối với cô…
Sau đó Cư giấu một cây đàn guitar gần đó, anh để Tú ngồi chòi anh vào lấy rồi đem ra nói:
-Cuộc sống anh còn có cây đàn này.
-Anh cũng biết chơi đàn hã?
-Chút chút thôi đây.
Biết hát luôn hã?
-Cũng chút chút thôi.
-Nếu thiếu nó anh buồn lắm. Bây giờ anh đàn hát cho em nghe, cho vui nha, em có thể hát theo anh.
Cư hát lên một bài hát ngoại của Liên xô “Hãy hát lên tiếng hát trên đồi”
Tú nghe hồn nhập hồn coi như lạc vào cõi mộng, tiếng hát chàng làm mê ly tận tim phổi Tú. Một giọng ca trầm ấm thốt lên theo cung đàn, nàng cũng hát say sưa, như không biết đâu là thời gian hay không gian để ngừng lại. Hai người cả Cư và Tú đã đi vào một thế giới âm nhạc, của chiều tím trên miền sơn cước thật ngọn mục. Hai người đều nhận ra như thế.
Tú nói :
-Anh hát tuyệt mà.
-Cám ơn em không chê. Cư nói đáp lễ.
Và thời gian còn lại với họ là âm nhạc. Thắm thoát trời đã chiều. Mặt trời hạ dần xuống núi, chim muông bay về tổ, Tú vẫn thấy vài điểm sao trên bầu trời… Vầng trăng xuất hiện sớm phương Đông, nhưng không toả sáng được, bỡi còn sự hiện hữu của mặt trời, song như đã báo một khung cảnh đêm sắp về, tất phải có…Nàng nhìn những đám ruộng như trong chiều trở giấc, muốn vào ban đêm một thế giới lặng lẽ đầy yêu thương của nó…
Tú và Cư đã ra chòi rời khung cảnh một ngày… Nàng quyến luyến và phải về lại gia đình như ba nàng bảo. Cư bước song đôi bên Tú:
-Em có thể ở lại, một chút trăng lên toả sang anh đưa em về.
Không được em phải về thôi, có thể mai môt em lên. Em rất thích phong cảnh và khí hậu ở đây.
-Có thật không hay em nói dối?
-Thật chứ, em không biết vì đâu nhưng em cảm giác dễ chịu ở chốn này.
Lời Tú làm cho trái tim Cư xúc động vô bờ. Anh đi bên nàng trái tim đập mạnh, anh chỉ vác trên vai một cây đàn. Còn những gì anh cầm tay Tú bảo:
-Tú, anh sẽ trở lại em khỏi cần dọn.
Nhưng Tú đã vén gói và xách đi bên anh, đem về trại.
Chẳng mấy chốc họ đã đến doanh trại cơ quan. Cư dắt xe cho Tú, tự nhiên anh cảm thấy buồn .Tú cũng không khác chi anh. Bỗng nhiên nàng xốn xang lời mẹ dặn. Nàng tự hỏi “mình có gì vượt quá không”, rồi Tú nói với Cư:
Chúng ta gặp lại mà… Em về nhá anh.!
Cư chia tay nàng ở ngả suối, hai người vẫy tay tạm biệt. Bây giờ Cư mới thấy thấm tháp câu hát của người xưa mà mẹ anh vẫn hát ngày nào. Tuy rằng anh mới quen Tú, nhưng hình như đã yêu thương từ độ nào…
“Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội người xa người…tội lắm người ơi
Thà rằng không biết thì thôi biết rồi mỗi đứa một nơi hỏi ai không là buồn?”
Và Cư cảm thấy héo hắt long khi anh trở về doanh trại một mình.
**/
Tú đã đi rồi, chiều đó là chiều chàng buồn nhất trong đời kể từ ngày anh lên làm đột trưởng đội canh tác ở đây. Tú đi rồi chiều chủ nhật này, sáng nay anh vui bao nhiêu thì giờ đây anh buồn bấy nhiêu. Cư không ăn cơm chiều nổi, và anh lên giường trùm mền nằm, quấn kín đầu mở radio, đài lấn dữ dội anh không buồn sửa. Sau đó anh bấm nút tắt hẳn, anh mãi suy nghĩ về cô gái mang tên Ngọc Tú này.
Đến chiều, chú Chừ lùa bò về, thấy anh trùm mền:
-Đinh Cư có đau gì không? Trùm mền ngủ sớm vậy. Sáng giờ con có bơm thuốc cho mấy đám ruộng bị bông hôi hút hết không? Con chậm trễ cơ quan quở trách đó.
Cư chợt nhớ nhung ra, nhưng trời tối rồi anh nói:
-Con quên mất sáng mai con làm, Cư nói đầu vẫn trùm kín. Chú Chừ chợt nghĩ bảo:
-Thôi nói gì nữa mới gặp một ngày mà tương tư. Sáng nay có cô bé thợ may Tú đến phải không?
-Dạ cô ấy đến nhưng về rồi.
-Thảo nào chỉ mới một ngày mà tương tư lâm bịnh.
Cư vẫn trùm mền:
-Con yêu cô ấy mất rồi chú đừng cười con.
Thả mền ra đây nói chuyện với chú, chú và Chú Mân giúp con.
Nghe nói Đinh Cư bỏ buông mền xuống, chổm ngồi dậy đến bên chiếc ghế chú Chừ đang ngồi:
-Chú có cách giúp con không. Con muốn cưới cô ấy làm vợ.
Nhưng cô ấy có cảm tình với con không?
-Con nghĩ có chút chút.
-Thôi được ông Sâm không khó lắm, bà Sâm cũng vậy. Nhưng hãy để từ từ đừng vội hỏng hết.
-Nhưng con nghèo quá không biết họ chịu không?
-Thì khó là chỗ đó, chứ mày thì đẹp trai rồi, nhưng gái nông trường cả khối gì cô đẹp, lại mới gặp thầm yêu người ta. Thôi lo cơm nước ăn chiều đi, chú liệu có cách giúp cho, nhưng trước hết, cần nhất con bé Tú đó phải yêu con mới được.
-Con sẽ cố gắng thuyết phục… Chắc chắn chú nói vô cho con nha.
-Chắc chắn rồi, không nói vô cho mày làm sao nhờ mày được!
Cư nghe chú Chừ nói vậy hơi vui trở lại, và đi chuẩn bị cơm nước cho ông bố nuôi. Anh không gọi bằng ba hay bố mà cứ gọi bằng chú Chừ. Cơ quan túc trực ba người ở đây, còn những khi canh tác làm gì họ điều động công nhân từ Gò Loi lên, và chiều xe đưa rước công nhân lại chở về…Họ có rất nhiều khu vực canh tác trong vùng phụ cận này.
Tú về nhà đêm đó lại không ngủ được, cô thao thức với vầng trăng, cô nhìn trăng. Tú lại nhớ nhất giọng ca của chàng. Tú hướng về miền sơn cước, người con trai họ Đinh đã làm cho cô xao xuyến buâng khuâng. Tuy chưa in đậm trong tâm trí nàng, song Tú đã có cảm giác khó quên. Tú cũng đặc ra câu hỏi mình có yêu chàng không? Hay là phong cảnh vô tình đã làm cho nàng chạm động cảm. Chàng có sự cuốn hút trong tim nàng hay vì ơn nghĩa con người. Chàng là người để cho nàng quí trọng hay đã đạt đến, chàng là người nàng sống không thể thiếu? Mất chàng nàng có thể đau thương, hay mất chàng, nàng không thể sống nổi. Tú chưa bao giờ biết yêu ai ngoài công việc, chỉ lo học hành và rồi bước sang nghề, bất đắc dĩ. Nhiều người con trai thợ bạc, thợ vàng, tán tỉnh trong huyện, nhưng Tú dửng dưng, sao hà cớ gì người con trai này chốn miền sơn cước lam lũ, làm thuê làm mướn, áo bạc sờn vai đã làm cho tim nàng thổn thức…
Tình yêu bao giờ cũng nghiệt ngã và ngang trái, nếu nàng yêu Cư thật, liệu ba mẹ nàng và các em nàng có chiụ không? Chúng luôn muốn người anh rể chúng có xe nổ chở chúng đi chơi, hoặc chúng mượn chớ ai lại muốn anh rể có với câu xe đạp không nên thân, cọt kẹt…Và các anh chị nữa, nhưng sao nàng muốn lấy Cư làm chồng. Lạ thật, Tú cảm thấy xấu hổ khi phải kiềm chế trái tim. Ngọc Tú không cho ai biết sớm với trái tim mình như vậy, hôm nay…
Nàng có mang những quả thị đó về cho hai em, hai cô vẫn còn đi học. Biết cái lý lịch xấu học không làm gì, nhưng ba nàng vẫn không buộc các em nghỉ học sớm? NgọcThu lên lớp 9, còn Ngọc Bích đang lên lớp 8. Thấy chị mang thị về vui lắm hái đứa cứ mãi hôn hít, hát vè:
“Thị ơi thị rớt vào bị bà.Bà hun bà hít chứ bà không con”.
Nhưng rồi doạ la Tú,
-Chị đừng có nói chị yêu mấy anh trên đó nha. Chị là tiểu thơ chị không chịu nổi cuộc sống lam lũ chân lấm tay bùn đó đâu? Sao có một ngày lên đó mà như chị có bị ai hốt hồn. Tụi em không đón anh rể miền sơn cước đâu!
Tú nghe nói trúng phóc tim đen mình, nhưng chống chế:
-Chỗ ba chú làm ruộng rẫy chị lên đuổi chim thôi, làm gì chị đi yêu mấy anh đó mau được…
-Nhớ nghe hôm nào mấy anh đó xuống, tụi em không cho vô nhà đâu hị hị…
Bỗng Tú bực tức:
-Chị thách em đó chỗ ba, chú làm ăn, tụi em dám làm ba và chú mất mặt không?
-Dễ sợ phản công!
-Không có ruộng họ cho, thì em lấy tiền đâu ra mua dụng cụ để cho chị và mấy em mình học tập, mấy năm nay. Tiền đâu lo giỗ chạp, mời gọi họ hang về, tiền đâu nuôi con má nhỏ…Mấy em phải biết cái nghĩa…
-Chị có yêu anh An hay anh Cư gì đó không? đừng nói lòng dòng.
-Không.
-Tiếng hát và cây đàn guitar đó không nuôi sống chi nổi đâu. Chỉ để hát trên rừng cho vượn nghe thôi.
-Em đừng có xúc phạm người ta được không?
-Quyền em nói, xúc phạm gì? Chị đừng lậm quá.
Ngọc Thu nói thêm:
-Yêu nên binh mà. Hát bậy bạ núi rừng, hát hay đã làm ca sĩ nơi thành đô thì cũng đỡ cho chị, ổng chỉ hát giun dế nghe thôi.
-Em đừng có nhiều chuyện được không?
-Nhiều chuyện gì hè hè, nếu chị yêu anh ấy tụi em đập nát máy chị.
Thấy em Ngọc Thu em kề mình tấn công .Tú không nhịn được:
-Tại sao em làm vậy, em là em của chị mà. Em không là mẹ chị? Chị có quyền mà, em đừng có nói quá như vậy .
-Nhưng chị đi học hết chữ hết nghiã làm chi, Đi học may làm gì, không biết chọn chồng để đi lên thành phố hay thị trấn, mà chạy chui về yêu một người để nhận lấy tai hoạ nghèo đói.
-Ở đời đâu phải thành phố là giàu sang hết. Ở nhà quê nhưng biết canh tân, biết hoạch toán cũng khá thôi, hơn nữa hạnh phúc không có nghiã là tiền trên hết….
Lậm ai rồi đó, yêu ai rồi đó. Em nghe ba má định gả cho chị một người rồi đó.
Ngọc Thu nói tới đó, như tuyên bố hoặc cảnh báo và bỏ đi ,Tú ráng chạy kéo tay và hỏi cho được:
-Ai vậy sao chị không nghe? Chị chưa yêu ai mà. Thu nói chị nghe lạ quá.
-Em nghe nói sơ sơ .Họ rất muốn chị, họ sẽ đi hỏi cưới chị, nhưng… em nghe chưa được chính xác.
-Trời ơi cái gì kỳ vậy ? Sao chị chưa hề nghe biết.
- Chị đừng hỏi má. Má nói em mách lẻo, xẻo mồm em, tại vì ba má nói, để coi ý chị và cho anh ấy gặp chị…
Tú hình dung và nhớ lại những gì Ngọc Thu nói với nàng tối qua. Khi nàng nhớ đến hình bóng Cư.Thiệt ra NgọcThu không có gì ghét Tú. Ngọc Thu chỉ sợ Tú vì yêu mà khổ cho chị thôi. Thật ra Tú là người con gái sướng nhất nhà và được cưng nhất nhà. Chưa bao giờ nàng ra ruộng nhiều hơn hai em để phụ gia đình, hoặc như vô rừng đào từng cái củ mì như hai em nhỏ hơn từng làm. Bỡi vì hai em nhưng to cao phốt phát, mà Tú thì lại yếu đuối và mảnh dẻ.
**
Ngày tiếp theo người con trai chú năm lên đuổi chim và bơm thuốc sâu cho đám mè ra hoa….Ngày tiếp đến là ba Tú điều Tú, lên một lần nữa để đuổi chim, không cho nó ăn phá lúa.
Nàng vui vẻ nhận lời ba, và đã lén may trong đêm một chiếc áo gối nối các rẻo và để tặng cho Cư
Khi Tú đến, lần này không thấy Cư ngồi nơi suối, nhưng nàng dạn dĩ hơn và dắt cây xe đạp qua con suối. Tú đã xoắn một chút lai quần lên cao, nàng đi nhẹ nhàng cẩn thận và coi như mọi việc đã ổn.
Tú dắt xe đến, chú Chừ reo lên vì chú vừa bước ra khỏi cửa, lùa bò đi ăn sáng.
-Có người yêu đến thăm rồi không chạy ra đoán Cư?
(Còn tiếp…)