Một con sư tử nằm ngủ trong rừng, đầu gục trên đôi chân. Một con chuột nhắt rụt rè bất ngờ đụng phải sư tử, quá hốt hoảng và vội vàng bỏ chạy, nó đạp cả lên mũi sư tử. Ngứa mũi tỉnh dậy, sư tử giận dữ giơ chân chộp lấy chuột nhắt nhỏ bé để giết chết.
“Xin tha cho cháu!” Chuột nhắt bé nhỏ van xin. “Xin ông thả cháu ra đến một ngày nào đó cháu sẽ đền đáp công ơn ông.”
Sư tử quá buồn cười khi nghĩ rằng con chuột bé tí này có khi nào lại giúp được gì cho mình. Nhưng nó rộng lượng và cuối cùng thả cho chuột đi.
Ít ngày sau, trong khi mải mê đuổi theo con mồi, sư tử đã dính vào bẫy lưới của một thợ săn. Cựa quậy măi cũng không thể thoát ra được, sư tử gầm rống vang khắp rừng. Chuột nhắt nghe tiếng gầm biết sư tử bị nạn liền chạy lại thấy sư tử đang nằm trong lưới. Chạy đến một trong những sợi thừng to nhất đang buộc chặt sư tử, chuột nhắt nhấm cho đến khi dây đứt ra, và chỉ một lát sau, sư tử đã được tự do.
“Ông đã cười khi cháu bảo sẽ có ngày cháu đền đáp.” Chuột nhắt bảo sư tử. “Giờ thì ông đã thấy rồi đấy, bé xíu như chuột nhưng vẫn có thể cứu được cả sư tử.”
Việc làm tốt không bao giờ không có ích
Ếch Ngồi Đáy Giếng
Có một con ếch sống trong một chiếc giếng nông, ngày nào cũng rất vui vẻ. Một hôm, nó nói với một con ba ba từ biển Đông Hải đến rằng: “Tôi sung sướng biết bao, đi ra ngoài chơi, chỉ nhảy nhót trên lan can thành giếng, về nghỉ thì nằm trong vách giếng đã cũ nát; khi giẫm xuống bùn, bùn chỉ ngập đến đôi chân của tôi, nhìn những chú sâu, con cua và nòng nọc, chúng làm sao bì được với tôi, hơn nữa tôi một mình chiếm một vũng nước, muốn nhảy thì nhảy, muốn nghỉ thì nghỉ, quả là rất sướng. Anh cớ sao không xuống đây tham quan xem sao ?”
Con ba ba biển chân trái còn chưa bước vào giếng, chân phải đã bị mắc vào vách giếng. Do đó nó lui trở ra, kể chuyện biển cả với ếch. Ba ba biển nói: “Đường xa nghìn dặm anh thấy có xa không, nhưng nó không thể hình dung được sự rộng lớn của biển; thiên nhẫn quả thực rất cao, thế nhưng nó không thể hình dung nổi độ sâu của biển. Thời Hạ Vũ, mười năm có chín năm xảy ra nạn lũ lụt, thế nhưng nước biển cũng không tăng nhiều lên; Thời Thương Thang, tám năm thì có bảy năm hạn hán, thế nhưng nước biển cũng không giảm xuống. Ôi biển cả vĩnh hằng, nó không thay đổi bởi thời gian dài hay ngắn, cũng không lên xuống vì lượng mưa nhiều hay ít. Đây mới là sự sung sướng lớn nhất của việc ở trong biển Đông Hải.”
Ếch trong giếng nông nghe lời nói của ba ba biển, hốt hoảng lo sợ, hai mắt trố to như mất thần, cảm thấy mình quá ư nhỏ bé.
Chuyện ngụ ngôn này khuyên bảo mọi người, chớ nên vì hiểu biết nông cạn mà dương dương tự đắc, chớ nên vì công lao cỏn con mà đắc chí.