Chưa lau mắt lệ sầu đông ấy
Đặt nụ môi nồng trên cánh vai
Một tiếng tình rơi từ xa thẳm
Réo gọi đôi lòng giữa đông-tây
Em ở trời tây anh trời đông
Nước mắt chung mùi vị biển Đông
Tóc vẫn trinh nguyên màu nhiệt đới
Ký ức chưa phai… chuyện đau lòng!
Ta gặp nhau giữa thời hoang phế
Ngổn ngang cuộc đời nỗi tái tê
May mắn chút hồn quê còn giữ
Để thấy tình yêu gọi nhau về
Xuân tàn vẫn có loài hoa nở
Dẫu buồn nhưng đời vẫn còn thơ
Yêu nhau nên lòng là nhung nhớ
Thuyền tình nay có bến mong chờ…
MINH SƠN LÊ
Em ở trời tây anh trời đông
Nước mắt chung mùi vị biển Đông
Hương tóc em bay về bên ấy
Quấn quít bên anh nỗi nhớ mong
Đêm nay em đứng bên song cửa
Trong mắt em là từng giọt mưa…
Con chim lẻ bạn kêu tha thiết
Lá rụng xuống thềm… lòng chợt đau!
Nửa đời ta mới tìm thấy nhau
Nghìn trùng xa cách vẫn yêu nhau
Nợ duyên ta từ đâu kiếp trước
Dây tơ hồng đã cột hồn nhau
Trời trong xanh sau cơn mưa tối
Hoa thẹn thùng ôm ấp sương rơi
Vài tia nắng sớm vương lên mắt
Em nhớ anh nhiều… Anh yêu ơi!
BÍCH PHƯỢNG LÊ MINH