Về Cù Lao Phố
Ta nghe mùa hè trở giấc
Thủ Đức nhiều lạ, ít quen
Mộng mơ một thời mới lớn
Làm thơ tình để tặng em
Biên Hoà như thay áo mới
Gió ru, ru chiều ngủ quên
Ánh mắt nào ta xao xuyến
Để tình quấn quýt trong tim
Vậy mà, một lần gặp gỡ
Đâu ngờ xa mãi đời nhau
Hai nhánh sông buồn muôn thuở
Ta và em chỉ chiêm bao
Chiều nay, ngang qua thành cũ
Kỷ niệm nhoà dưới bóng mưa
Đâu rồi, tiểu thư áo trắng
Ngô Quyền thương của ngày xưa
Chợ đời ngày thêm đông khách
Sông Đồng Nai nhớ và đau
Mình ta giữa Cù lao Phố
Cầu Gành còn hẹn, thương nhau !
Trúc Thanh Tâm
Cai Lậy Một Thời Xa
Nhớ mãi tháng mười về Cai Lậy
Ghé nhà thằng bạn ở xóm trong
Đường mưa bùn dính lem lấm áo
Một chút buồn khơi cứ chạnh lòng !
Với tuổi hai mươi đời phơi phới
Tâm hồn chưa vướng bận vì ai
Sáng uống cà phê bên quán nhỏ
Cô chủ cười duyên, mái tóc dài !
Bạn vỗ vai tôi, nhìn khói thuốc
Được không, tao sẽ mối mai cho
Bỗng dưng lòng thấy xao xuyến lạ
Bỏ cù tô hủ tiếu Mỹ Tho !
Mấy năm sau đó quay trở lại
Quán cũ, người xưa thương nhớ thêm
Mới hay em đã rời phố chợ
Xứ lạ, làm dâu miệt Cạnh Đền !
Tôi chưa quên được đôi mắt ướt
Nét buồn biền biệt phía trời xa
Bánh bao Cai Lậy đâu như trước
Đã mất từ lâu vị đậm đà !
Trúc Thanh Tâm
An Giang Mùa Nước Lũ
Đồng bằng mình bỗng dưng mà thiếu nắng
Lũ tràn về thành biển khắp đồng xa
Em thấy không, con người luôn nhỏ bé
Nhưng con người ý chí thật bao la !
Nước mỗi ngày cứ ghi thêm thành tích
Người mỗi ngày phải đấu trí thiên tai
Đói và khổ hãy cùng nhau gánh vác
Nước mắt đâu là cứu cánh em ơi !
Người và của đã chìm sâu trong nước
Lam lũ một đời phút chốc trắng tay
Sống và chết lúc nầy như thân thiện
Người và trời ai đã nợ nần ai !
Ta không thể khoanh tay chờ cái chết
Hãy cùng nhau vượt nghịch cảnh, đau lòng
Hãy yêu thương để cùng thêm sức mạnh
Nước trắng đồng rồi lúa sẽ đơm bông !
Qua cơn lũ, mặt trời lên rực rỡ
Đất và người cùng gieo hạt sinh sôi
Cánh cò trắng ngậm muồi câu vọng cổ
An Giang quê nhà nở nụ cười tươi !
Trúc Thanh Tâm